Chương 1: Xem mắt

"Cô tên gì?"

"Tống Thời Vi!"

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi!"

"Trong nhà có mấy người, cô làm công việc gì?"

Tống Thời Vi nhìn người đàn ông như đang điều tra hộ khẩu ở đối diện, hơi nhíu mày nhưng vẫn thành thật trả lời: "Trong nhà có năm người, bố mẹ và ba anh chị em, tôi là thứ hai trong nhà, phía trên có một người anh trai, bên dưới một cô em gái! Trước mắt tôi... Vừa tốt nghiệp trung học, không có công việc!"

Nghe tới cô không có công việc, người đàn ông đối diện lộ rõ vẻ bất mãn, nhất là cặp mắt đậu xanh nhỏ sắp híp thành một đường thẳng kia, trên mặt mũi đầy mụn trứng cá.

"Vậy thì cô biết nấu cơm không? Mẹ tôi nói, cưới vợ thì phải cưới một người chịu khó, phải biết hầu hạ người. Cô không có công việc cũng không sao, mẹ tôi sẽ tìm cho cô một công việc dán hộp giấy để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình. Đương nhiên, nhiệm vụ chủ yếu của cô là hầu hạ tôi cho tốt!"

"Mẹ tôi thích trẻ con, cưới xong chúng ta sẽ có con luôn, tranh thủ sinh thêm mấy đứa, con trai biết chữ là được, để bọn nó ra ngoài kiếm tiền, con gái thì không cần học nhiều, còn có thể giúp đỡ làm việc trong nhà, chờ đến tuổi thì có thể gả cho người ta để lấy tiền lễ hỏi cưới vợ cho con trai..."

Tống Thời Vi nhìn mama boy đối diện còn bô lô ba la nói không ngừng, cô tức đến mức trợn trắng mắt.(?_? )

Đây đã là lần xem mắt thứ chín của cô, nếu không thành công thì cô thật sự không biết phải làm sao!

Mười ngày trước, vừa mở mắt ra cô phát hiện mình đã xuyên vào cuốn niên đại văn mà mình đã đọc trước khi ngủ có tên là , mấu chốt là cô trở thành nữ pháo hôi đáng thương nhất trong đó.

Nữ chính Khương Hân Hân mang theo ký ức của đời trước trùng sinh trở về, quả quyết chia tay bạn trai cặn bã và yêu đương với Quý Yến Lễ, giám đốc trẻ tuổi nhất nhà máy!

Mà Tống Thời Vi là nữ pháo hôi yêu mà không đến được với Quý Yến Lễ.

Cuối cùng còn rơi vào tình cảnh chết thảm.

Cô đã nghĩ rõ ràng ngay từ ngày đầu tiên đến thế giới này!

Nhưng cốt truyện của cuốn sách này cũng quá trâu rồi, bất kể cô làm thế nào thì cốt truyện nên có cũng sẽ xuất hiện ở trước mặt cô với một phương thức đầy bất ngờ, giống như có một loại thế lực nào đó buộc cô phải tuân theo cốt truyện vậy.

Cuối cùng, cô đi đến kết luận rằng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, không phải trong cốt truyện, cô là nữ pháo hôi yêu Quý Yến Lễ mà không chiếm được đó sao?

Vậy nếu cô gả cho người khác thì có phải là không cần đi theo cốt truyện nữa đúng không?

Vì vậy cô bắt đầu liều mạng xem mắt, nhưng ngẩng đầu nhìn mama boy dáng dấp khó coi lại còn đòi hỏi ở đối diện, cô thật muốn khóc thét.

Có thể vì cô quá vội vàng nên mới khiến người ta cảm thấy cô không tốt, không phải có câu nói đó sao?

Thứ không có được vĩnh viễn quý giá nhất~

Vì vậy, những người vội vàng sẽ luôn bị coi thường!

Chín người cô xem mắt, không phải gã kiêu ngạo bạo lực gia đình thì cũng là đồ đàn ông coi thường phụ nữ, hoặc là cơ thể có thiếu hụt, hoặc là trong nhà có một đống cực phẩm...

Mà người trước mặt lại dung hợp hàng loạt "ưu điểm” của những người trước.

Một câu không rời "Mẹ tôi nói..."

Sau khi kết hôn còn muốn cô sinh một đàn con, lại còn không ngừng sinh! Coi cô là heo nái à?

Mấu chốt nhất là ai đó nghe thử tam quan của anh ta một chút đi, con trai biết chữ là được, ra ngoài sớm để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình, con gái thì không cần học, đến tuổi thì lấy chồng, rồi dùng tiền lễ hỏi cưới vợ cho các anh trai!

Cô nhổ vào!!

Sao lại có người buồn nôn như vậy chứ!

Cô thật sự không muốn nghe anh ta nói thêm một giây nào nữa!

Nhưng hiển nhiên người đàn ông đối diện không hề nhận ra cô đã tức giận.

Anh ta vẫn mở miệng blabla như cũ: "Mẹ tôi nói chờ cô vào cửa, tất cả công việc trong nhà đều là của cô, làm con dâu thì phải biết hầu hạ mọi người. Mẹ sinh tôi không dễ dàng, giờ trong người nhiều bệnh, cô phải hầu hạ mẹ tôi cho tốt, bưng trà đổ nước, giặt quần áo nấu cơm..."

Khi anh ta đang đắc ý dào dạt nói thì "roạt", một chén nước giội thẳng lên mặt.

Anh ta sững sờ.

Sau khi kịp phản ứng lại, anh ta lập tức nổi giận.

Đặc biệt đây là trong một tiệm cơm quốc doanh, xung quanh có rất nhiều người lui tới, tất cả đều nhìn về hướng này, cả khuôn mặt anh ta biến thành màu gan heo, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ!

Anh ta hung tợn chỉ vào Tống Thời Vi, nói: "Cô có ý gì?"

Tống Thời Vi vẫn ung dung nhíu mày.

"Không có ý gì, chỉ muốn cảnh cáo anh, phụ nữ cũng là người! Vĩ nhân đã từng nói, phụ nữ cũng gánh nửa bầu trời! Không phải nô ɭệ cho đàn ông các anh! Con gái nhà người ta đang yên đang lành gả đến nhà các anh lại phải làm trâu làm ngựa, cam chịu để các người bắt nạt, dựa vào cái gì chứ?"

"Đừng tưởng rằng dung mạo anh xấu xí thì tôi không dám chửi anh! Từ xưa đến nay tôi không mắng chửi người, bởi vì những kẻ tôi mắng đều không phải người!"

Nghe cô nói, không ít cô gái trong nhà hàng đều không hẹn mà nhìn về phía cô, trong mắt là vẻ kích động không cần nói cũng biết.

Nhưng mama boy ở đối diện lại tức run cả môi.

"Cô, cô, cô đúng là đồ đàn bà thô lỗ! May mà hôm nay tôi phát hiện ra bộ mặt thật của cô, nếu không nhà tôi đã dính xui xẻo rồi!"

Nói rồi, anh ta cầm áo khoác lên định rời đi.

Tống Thời Vi cong khóe môi mỉm cười.

"Vậy thì tôi còn phải cảm tạ ân điển không cưới của anh! Đến nhà các người tôi cũng không chịu đựng nổi!"

Những nữ đồng chí không nhìn nổi nữa cũng thi nhau phụ họa.

"Đúng vậy, nhà các người như vậy, ai mà dám gả?"

"Xem thường phụ nữ à? Mẹ anh không phải phụ nữ đúng không? Anh không bò ra từ trong bụng phụ nữ đúng không?"

"Dạng người gì vậy! Đúng là xúi quẩy!"

...

Nghe người xung quanh bàn tán, mặt người đàn ông kia đỏ bừng lên, hung tợn trợn mắt lườm Tống Thời Vi rồi xám xịt chạy đi.

*Mama boy: con trai cưng của mẹ