Cô đông cứng tại chỗ, hai chân như bị đổ chì, Hạ Minh Lan vẫn đang đợi cô đi qua.
Thực ra đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày này, từ lúc quyết định về Lư Thành, giây phút đồng ý đính hôn với Hạ Minh Lan, cô rất rõ bản thân đang làm gì, cũng chưa từng hối hận bất cứ điều gì.
Cho dù Hạ Minh Sầm còn dư lại một chút xíu lưu luyến, nhưng sự căm hận đối với cô cũng đã lấn át tất cả từ lâu.
Những ngày này thái độ của anh đối với cô, mỗi lời anh nói với cô, sự căm ghét chói mắt khóa chặt trên vẻ ngoài lạnh lùng, tất cả đều khẳng định với cô điều này.
Giữa bọn họ không có cái gọi là dễ hợp dễ tan, cũng nhất định sẽ không thể vượt qua hận thù sau khi trùng phùng.
Thực ra cô muốn xem phản ứng của Hạ Minh Sầm, muốn biết anh còn hận cô hay không, hay là đã bỏ qua rồi, đối với cô mà nói, anh hận cô tốt hơn bộ dáng thờ ơ lạnh lùng đối với cô nhiều, ít nhất chứng minh những năm này không chỉ có cô muốn buông bỏ mà không buông bỏ được.
Tịch Gia bao năm nay vẫn ở bên cạnh anh, mà cô lại lặng lẽ sống qua mấy năm đó.
Dụ Ấu Tri giống như một tiểu nhân hèn hạ, thấy phản ứng của anh như vậy, thậm chí nội tâm còn có chút thoải mái.
Cô cũng không phủ nhận bản thân là người ác độc, đặc biệt khi đối với Hạ Minh Sầm.
Nhưng giờ phút này trừ sự khoái chí ra, ở nơi trái tim còn có một loại khó chịu không thể nói ra, Dụ Ấu Tri không biết có phải bởi vì lương tâm day dứt, cảm thấy áy náy hoặc chột dạ hay không, nói chung cái cảm xúc này khiến cô tức khắc đứng nguyên tại chỗ, chậm chạp không dám tiến lên phía trước.
"Ấu Tri, em sao thế?"
Cảnh sát Tống ở bên cạnh phát hiện cô không đúng lắm, cũng không hiểu thái độ của Hạ Minh Sầm.
Người đàn ông vừa xuất hiện là ai, anh ta biết kiểm sát Dụ và đội phó sao? Sao anh ta vừa xuất hiện thì phản ứng của hai người này đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy?
"Cảnh sát Tống, anh về trước đi." Dụ Ấu Tri rũ mắt nhẹ giọng nói: "Tôi và cảnh sát Hạ còn có chút chuyện cần nói."
"À, được."
Cảnh sát Tống bước xuống cầu thang, chào hỏi với Hạ Minh Sầm một tiếng, nói bản thân đi trước, kiểm sát Dụ phiền anh đưa về.
Hạ Minh Sầm nặng nề đáp một tiếng.
Thời thế đổi dời, bọn họ đã không còn là những đứa trẻ bốc đồng, dù là tình cảnh bây giờ, hai người trưởng thành vẫn giữ thể diện cho đối phương trong mắt người ngoài.
Cảnh sát Tống đi rồi, Dụ Ấu Tri mới nhắm mắt theo đuôi chậm rãi đi đến trước mặt hai người.
Cô càng đi tới càng, càng có thể cảm nhận được ánh mắt có bao nhiêu giá lạnh của Hạ Minh Sầm, giống như lưỡi dao đâm thẳng lên người cô.
Cô cúi đầu không nói chuyện, cũng không giải thích câu nào, Hạ Minh Lan càng không giải thích.
Bởi vì hai người đều rõ, không cần giải thích gì, tiểu thiếu gia có lẽ đều đoán ra hết rồi.
Hạ Minh Lan phá vỡ bầu không khí trầm mặc giữa ba người trước, ấm áp nói: "Minh Sầm, đúng lúc em ở đây, ngồi xe anh cùng về nhà luôn nhé?"
Tiếp sau đó anh ấy mở cửa ghế phụ, lại nói với Dụ Ấu Tri: "Ấu Tri, em lên xe trước đi."
Dụ Ấu Tri thuận theo ngồi lên xe, tùy ý để Hạ Minh Lan đóng cửa xe giúp cô.
Hạ Minh Lan cứ ung dung thản nhiên bảo vệ Dụ Ấu Tri ở trong xe như vậy, tiếng cửa xe đóng nhẹ nhàng, giống như một tiếng bật lửa yếu ớt, rắc rắc châm lên ngọn lửa Hạ Minh Sầm vẫn luôn kiềm chế từ lúc nãy, bộ dáng vô cùng trầm tĩnh.
Khuôn mặt anh tái nhợt, ánh mắt hung ác, không nói hai lời đi nhanh về phía trước hai bước, giơ tay kéo cổ áo Hạ Minh Lan, không cho người ta thời gian phản ứng đem người ấn thật mạnh lên cửa xe.
Cổ áo sơ mi sạch sẽ của Hạ Minh Lan nháy mặt bị anh túm trở nên nhăn nhúm, mà anh ấy chỉ hơi nhíu mày, con ngươi dưới mắt kính hơi nhắm lại, đợi khi mở mắt ra lần nữa, bên trong vẫn là đồng tử trong suốt không gợn sóng.
Dụ Ấu Tri trong xe thấy tình huống này, theo bản năng muốn mở cửa xe ra, nhưng cửa xe vừa hé, đã bị Hạ Minh Sầm ấn trở lại, anh lạnh lùng liếc trong xe một cái, không tiếng động cảnh cáo cô đừng ra.
Dụ Ấu Tri quay đầu nhìn tài xế làm thinh bên cạnh cô, cuối cùng cũng biết vì sao Hạ Minh Lan nhét cô vào ghế phụ.
Trong con ngươi của Hạ Minh Sầm đang như sông cuộn biển gầm, đè thấp âm xuống hỏi: "Anh và cô ấy là chuyện gì?"
Giọng điệu Hạ Minh Lan bình tĩnh: "Không phải em đã đoán ra rồi sao?"
"Tôi không muốn động thủ với anh ở đây." Lực trên tay Hạ Minh Sầm tức khắc lại tăng thêm vài phần, giọng điệu uy hϊếp: "Anh nói rõ cho tôi."
"Đây là cổng cục cảnh sát." Hạ Minh Lan hỏi ngược lại: "Em muốn người khác thấy em với tư cách cảnh sát lại có bộ dạng này sao?"
Thứ bảy ở cục cảnh sát chỉ là ít người, chứ không phải không có ai, đã có mấy người đi đường chú ý đến bên này.
Hai người đàn ông dáng người cao lớn đứng bên cạnh chiếc xe sang trọng, đều ăn mặc tuấn tú lịch sự, nhưng bộ dáng thì như chuẩn bị gây sự, hiển nhiên sẽ thu hút các loại ánh mắt tò mò muốn hóng náo nhiệt.
Đầu ngón tay Hạ Minh Sầm run rẩy, sau khi hít sâu hai cái, mới chầm chậm bỏ tay ra.
Sau khi được buông ra, Hạ Minh Lan chỉnh lại cổ áo, nhẹ giọng nói: "Lên xe đi."
"Tôi có xe." Hạ Minh Sầm vứt xuống một câu, xoay người rời đi.
Hạ Minh Lan cũng không miễn cưỡng anh.
Chiếc SUV kia của Hạ Minh Sầm không đợi anh ấy giây nào, lái thẳng về phía đường lớn biến mất trong dòng xe.
Hạ Minh Lan biết, Hạ Minh Sầm có lẽ có rất nhiều lời muốn hỏi anh ấy, thế nên hôm nay chắc chắn sẽ về nhà ăn bữa cơm này.
Anh ấy quay người ngồi vào xe của mình, không miễn cưỡng Dụ Ấu Tri đổi vị trí ngồi ghế sau cùng anh mà phân phó tài xế lái xe luôn.
-
Đường thành phố có quy định giới hạn tốc độ, Hạ Minh Sầm không có cách nào cắt đuôi được chiếc xe phía sau.
Hai chiếc xe một trước một sau đến nơi, Dụ Ấu Tri từ trong xe nhìn ra bên ngoài một cái, phát hiện ngôi biệt thư này gần như không thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ khi cô rời đi trước khi lên đại học, cây cảnh trong sân nhiều hơn một chút, bố trí vẫn thanh tịnh tao nhã như cũ, tường ngoài hình như cũng được quét lại lớp sơn, nhìn có vẻ mới hơn một chút.
Nhà họ Hạ giàu ba đời, đều liên quan đến các phương diện chính trị kinh doanh, chỉ ở Lư Thành này thôi đã không rõ có bao nhiêu bất động sản, nhưng do phần lớn người nhà họ Hạ đều làm việc trong biên chế, thế nên chi phí ăn mặc đều vô cùng khiêm nhường, bao gồm cả Hạ Chương trước khi thuyên chuyển công tác đã làm đến chức phó viện trưởng viện kiểm sát thành phố, mười mấy năm trước sau khi kết hôn cũng chưa từng đổi chỗ ở.
Ngoài cửa có tiếng động, đương nhiên người trong nhà sẽ ra xem.
Chạy ra đón lại là Tịch Gia đã đến từ lâu, cô ta cũng biết bữa tối hôm nay khá trang trọng thế nên ăn mặc rất tỉ mỉ.
Cô ta nhìn thấy Hạ Minh Sầm trước tiên, hai mắt bừng sáng, vừa muốn khen anh hôm nay mặc quá đẹp trai thì tiếp đó nhìn thấy Hạ Minh Lan, cùng với người sau lưng Hạ Minh Lan.
Sau khi xác định đó là Dụ Ấu Tri, nụ cười trên mặt Tịch Gia nháy mắt biến mất.
Cô ta không dám tin nhìn vào người này, không rõ người này đã rời khỏi đây nhiều năm như vậy, vì sao lại xuất hiện ở tiệc tối hôm nay.
Nhưng giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy Hạ Minh Lan khoác vai Dụ Ấu Tri, dịu dàng an ủi cô đừng căng thẳng, đi thẳng vào nhà.
Tức khắc cả người Tịch Gia sững sờ, mở to mắt nhìn chằm chằm hai người, chỉ mở miệng, nhưng không thốt ra được câu hỏi nào.
Cô ta chỉ có thể mờ mịt khϊếp sợ nhìn về phía Hạ Minh Sầm, đợi anh có thể cho mình một lời giải thích hợp lẽ thường.
Thế nhưng Hạ Minh Sầm cũng không để ý cô ta, biểu cảm trên mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc vui giận gì.
"Gia Gia, là Minh Sầm hay là Minh Lan về thế?"
Âm thanh hòa ái từ bên trong truyền tới, Tịch Gia chỉ cảm thấy hoang đường, hoang đường đến mức cô ta không biết nên trả lời chú Hạ như thế nào.
"Cha!" Hạ Minh Lan chậm rãi đáp: "Con và Minh Sầm đều tới rồi."
Chẳng mấy chốc, Hạ Chương từ trong phòng đi ra.
Dáng vẻ của ông mấy năm nay đã già hơn chút, hai bên tóc mai có chút bạc, khí chất nhìn có vẻ nho nhã hơn.
Ông giống như Tịch Gia, trên mặt vốn treo nụ cười, nhưng sau khi nhìn thấy Dụ Ấu Tri, nụ cười nơi đáy mắt đông cứng, trong sự im lặng kéo dài liên tục xác nhận xem bản thân có nhìn nhầm không, lại vẫn không thể tin nổi như cũ: "... Ấu Tri?"
Dụ Ấu Tri lễ phép khom eo: "Chú Hạ, đã lâu không gặp.".
"..."
-
Không có cảnh gà bay chó sủa hoặc khó xử không nói gì như trong tưởng tượng, bữa cơm này hoàn toàn không ăn nổi.
Bà Hạ thấy vợ chưa cưới Hạ Minh Lan đem về là Dụ Ấu Tri, ấn tượng của bà đối với cô gái này quả thực quá sâu đậm, dù qua nhiều năm như vậy nhưng vừa nhìn đã nhận ra.
Bà cười lạnh hai tiếng, cũng không ngại ở đây nhiều người, chỉ mặt Hạ Minh Lan nói anh có bản lĩnh, có thể đem tất cả người trong cái nhà này biến thành kẻ ngốc.
Sau đó lại đem bức xúc chỉ về phía chồng, giọng điệu kích động: "Ông xem đi! Đây là hai đứa trẻ ông đem về! Toàn bộ nhà chúng ta bị hai đứa nó hủy hoại rồi!"
Chồng không trả lời, bà Hạ lại nhìn về đứa con trai không nói lời nào.
"Minh Sầm, năm đó con không chịu nghe lời cha mẹ, giờ đã biết bản thân ngu ngốc biết bao chưa? Đứa con gái như cô ta không chỉ không xứng với con, cũng không đáng để con vì cô ta náo loạn với gia đình."
Mày Hạ Minh Sầm nhíu chặt, mím chặt môi, tùy ý để mẹ chế giễu, lại không nói được câu phản bác nào.
Bà Hạ chê xui xẻo, không để ý con trai và chồng giả câm điếc nữa, trực tiếp đóng cửa không ra.
Mấy chú bác được mời tới sau khi thấy Dụ Ấu Tri, cũng cảm thấy cô gái này không hiểu sao khá quen mắt, tốn chút thời gian nhớ lại rồi sững sờ hỏi: "Cô gái này không phải là Minh Sầm..."
Lời đằng sau không nói hết, suy cho cùng vẫn phải giữ lại mặt mũi cho Hạ Chương.
Trước khi các chú các bác đi, một người trong đó vỗ vỗ vai Hạ Chương.
"Chuyện đính hôn của Minh Lan, ông nội nó đã biết rồi, chú cũng biết sức khỏe người già không ngồi phương tiện giao thông được, nên chú xem mấy người nhà chú, cả vợ chưa cưới của Minh Lan nữa, sắp xếp về quê để ông nhìn thử đi." Giọng điệu của bác phức tạp: "... Việc này tự chú xem rồi làm đi."
Hạ Chương thở dài, cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thái độ đối với tình cảm của người trẻ tuổi bây giờ khá cởi mở, trừ chuyện cả đời như kết hôn ra, những chuyện nhỏ như yêu đương, trưởng bối các ông trước giờ không quản, trách thì trách đứa con trai nhỏ của mình năm đó làm lớn chuyện, đến mức trên dưới nhà họ Hạ không ai không biết Dụ Ấu Tri.
Nhưng hôm nay đứa trẻ này lại xoay một cái biến thành vợ chưa cưới của con trai lớn.
Cái này làm sao trên dưới nhà họ Hạ tiếp nhận được?
Không nói đến những người khác, con trai ông làm sao đây?
Tiễn người bác kia xong, trong nhà nháy mắt chỉ còn mấy người, cơm canh bị để lạnh ngắt để một bên, không còn ai có tâm trạng ăn.
Hạ Chương thở dài, vẫy tay với người khởi xướng mọi chuyện: "Ấu Tri, chúng ta nói chuyện riêng."
Sau đó lại xin lỗi với Tịch Gia: "Gia Gia, xin lỗi cháu, hôm nay để cháu xem chuyện cười rồi, cháu về trước đi."
Tịch Gia lắc đầu, do dự nhìn Hạ Minh Sầm, khẽ nói: "Chú, cháu lo cho Minh Sầm, muốn ở cùng anh ấy."
Hạ Chương không kiên trì, suy cho cùng Tịch Gia và Hạ Minh Sầm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chuyện xảy ra năm đó cô ta cũng là người đứng xem.
Khoảng thời gian con trai nhỏ ở một mình bên Anh, là cô ta kiên trì tìm anh sau đó đưa anh về, sau này con trai thôi học bên Anh, cũng là cô ta bầu bạn ở bên bạnh bao nhiêu năm không oán không trách.
Tâm ý của đứa trẻ Tịch Gia này, một người trưởng bối như ông còn nhìn rất rõ, nói thực lòng, ông cũng hi vọng Minh Sầm có thể tiếp nhận cô ta.
Hạ Chương đưa Dụ Ấu Tri lên lầu hai nói chuyện riêng, lầu một chỉ còn lại ba người.
Thực ra Tịch Gia muốn trực tiếp chất vấn Dụ Ấu Tri, nhưng hiện tại Dụ Ấu Tri không ở đây, cô ta chỉ có thể hỏi Hạ Minh Lan, muốn hỏi cho rõ hai người này rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng còn chưa đợi cô ta mở miệng, Hạ Minh Sầm ngồi một mình trên sô pha nãy giờ đột nhiên chống đầu gối đứng dậy, cởi cúc cổ tay áo gò bó, lại cởi hai cúc cổ áo, rồi trực tiếp xông tới chỗ Hạ Minh Lan.
Anh không nói gì, sắc mặt lạnh lẽo, giơ tay mang theo cơn gió lạnh ngắn ngủi, hướng thẳng vào mặt Hạ Minh Lan.
Hạ Minh Lan im lặng nhận một quyền, làn da anh trắng nõn, bị đánh đến mức bên má trái nhanh chóng nổi dấu đỏ.
Đây là lần đầu tiên Tịch Gia thấy Hạ Minh Sầm động thủ đánh Hạ Minh Lan.
Dù là anh em gia đình bình thường cũng khó tránh khỏi có lúc xung đột đánh nhau, nhưng cơ thể Hạ Minh Lan từ nhỏ không tốt, luôn phải tĩnh dưỡng, thế nên dù Hạ Minh Sầm có ghét người anh này đi nữa, hưng từ trước đến này không bao giờ động thủ với anh.
Tịch Gia vội vàng đi qua kéo người lại: "Minh Sầm, cậu bình tĩnh chút! Đừng động thủ!"
Hạ Minh Sầm hất tay cô ta ra, trầm giọng hỏi ngược lại: "Tôi bình tĩnh? Cậu không nhìn xem anh ta đem ai về sao?"
"Mình biết anh ta đem Dụ Ấu Tri về, mình cũng rất khó tin chuyện này." Tịch Gia khuyên giải: "Nhưng cậu và Dụ Ấu Tri đã chia tay nhiều năm như vậy rồi, cho dù cô ta có đính hôn với anh cậu, cậu cũng không thể ngăn lại mà đúng chứ?"
Hạ Minh Sầm hoàn toàn không nghe nổi, Tịch Gia căn bản không ngăn được anh, anh đánh một quyền vẫn chưa đủ, lại ấn Hạ Minh Sầm lên sô pha, dơ một chân dẫm lên sô pha, khom eo hai tay túm lấy cổ áo anh, nhìn anh từ trên cao xuống.
"Hạ Minh Lan, anh chơi tôi à?"
"Không."
"Không phải đùa giỡn tôi, vậy anh đi đính hôn với cô ấy?"
Hạ Minh Lan nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu bình tĩnh: "Anh không thể đính hôn với cô ấy sao?"
Hạ Minh Sầm bỗng dưng nhếch môi cười hai tiếng, âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ: "Anh tìm ai đính hôn đều được, sao cứ phải tìm cô ấy? Tôi và Dụ Ấu Tri trước đây xảy ra chuyện gì lẽ nào anh không biết?"
"Hai người đã chia tay rồi."
"Vậy hiện tại cũng không nên là anh."
"Minh Sầm, em không thể ngang ngược như vậy. HIện tại cô ấy đã không còn là bạn gái của em rồi." Hạ Minh Lan hỏi ngược lại: "Vì sao anh không thể hẹn hò với cô ấy?"
Hạ Minh Sầm im lặng một hồi, thu lại lực trên tay, cắn răng hàm hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Trả thù tôi? Hay là trả thù cha mẹ tôi?"
Hạ Minh Lan không trực tiếp trả lời, ngược lại ánh mắt bình tĩnh nhìn anh nói: "Bọn anh là quan hệ nam nữ bình thường."
Hạ Minh Sầm hơi sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc.
"Cái gì?"
"Mấy năm em và Ấu Tri chia tay không liên lạc, anh vẫn luôn giữ liên lạc với cô ấy." Hạ Minh Lan thản nhiên nói: "Khoảng thời gian cô ấy thi đại học anh thường gọi điện thoại cổ vũ cô ấy, khi cô ấy học đại học ở nước ngoài anh sẽ tới thăm cô ấy, cô ấy cố ý đổi công tác về Lư Thành, cũng bởi vì bọn anh không muốn yêu xa nữa."
Hàm ý của lời nói này là gì, ngay cả Tịch Gia cũng nghe ra.
Hạ Minh Lan nói chuyện vẫn luôn như gió ấm mưa phùn, dường như từ trước tới nay anh chưa bao giờ tức giận, càng chưa bao giờ nổi cáu, ngay cả như hôm nay bị Hạ Minh Sầm ấn trên sô pha chất vấn, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, không thấy chút nổi nóng nào.
Dường như anh ấy biết người em này không muốn nghe nguyên nhân bọn họ đính hôn là gì, thế nên bèn dùng giọng điệu ấm áp nhất nói chính xác ra lời anh không muốn nghe nhất.
Khóe môi Hạ Minh Sầm run rẩy, trong mắt tràn đầy sự khó chịu và phẫn nộ, nghiến răng hỏi từng câu từng chữ: "Tôi và cô ấy chia tay, cô ấy vừa về nước, các người đã ở bên nhau?"
Hạ Minh Lan vừa định trả lời, anh lại căm giận cắt ngang, không muốn nghe anh ấy nói nửa chữ.
"Cho dù Dụ Ấu Tri có chia tay với tôi hay không!" Anh xót xa lại gần Hạ Minh Lan nói: "Cũng không tới lượt anh."
Hạ Minh Lan nhíu mày, nháy mắt áp lực trên cơ thể biến mất, Hạ Minh Sầm vứt lại bóng lưng, đi lên lầu hai.
Anh ấy không đứng dậy, nhắm mắt dựa vào sô pha, trở tay xoa nhẹ má trái phát đau.
"Anh và Dụ Ấu Tri là thật sao?"
Hạ Minh Lan chậm rãi mở mắt.
Thiếu chút nữa quên, ở đây còn một người nữa.
Anh hỏi ngược lại Tịch Gia: "Em không hi vọng là thật sao?"
Tịch Gia ngẩn mặt ra, không trả lời, trái lại nói: "Các người có từng suy nghĩ đến Minh Sầm không? Một người là anh trai, một người là bạn gái cũ, sao các người dám chứ? Khi anh đem Dụ Ấu Tri về chưa từng nghĩ đến tình huống khó xử ngày hôm nay sao?"
Người đàn ông không động tĩnh, quần áo cẩn thận tỉ mỉ trên người có chút lộn xộn, đặc biệt là cổ áo đã không ra hình dạng gì, anh dứt khoát cởi ra, tiện tay ném sang bên cạnh, sau khi nghe Tịch Gia chất vấn, cũng chỉ khẽ nhướng mày.
"Cậu ấy từng gọi tôi là anh sao?"
Tịch Gia đột nhiên nghẹn họng, thanh minh nói: "Nhưng huyết thống này là thứ không thể phủ nhận."
Hạ Minh Lan nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Cô dùng những lời này dạy dỗ tôi, không bằng đi nói với những người họ Hạ kia."
"Lẽ nào anh không họ Hạ?"
Hạ Minh Lan liếc cô ta, trong con ngươi dưới mắt kính không có cảm xúc, nhưng miệng vẫn là nụ cười nhàn nhạt, vẫn là khuôn mặt nhã nhặn ấm áp đó, cùng với âm thanh như gió xuân mưa phùn.
"Hạ Minh Sầm hôm nay khi vừa nghe vợ chưa cưới của tôi là Ấu Tri, phản ứng đó cô cũng thấy rồi."
Anh nhẹ giọng hỏi: "Tịch Gia, cô không cảm thấy mình rất vô dụng sao?"
-
Lúc này Dụ Ấu Tri ở lầu hai hoàn toàn không biết tình hình dưới lầu.
"Ấu Tri, con nói thật với chú, rốt cuộc con và Minh Lan là chuyện gì?"
"Các con thật sự muốn đính hôn?"
Thái độ của Hạ Chương từ đầu tới cuối đều ấm áp, không hề vì bữa cơm này bị phá mà giận chó đánh mèo với Dụ Ấu Tri nửa câu.
Ngay cả bản thân Dụ Ấu Tri cũng cảm thấy, sự xuất hiện của cô khiến gia đình này thêm phiền phức, trừ cô và Hạ Minh Lan ra, không ai biểu hiện ra chút vui mừng nào đối với sự xuất hiện của cô.
Giống như lần đầu cô vừa tới nhà này, tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Chương đem về một đứa con ghẻ không cha không mẹ.
Lúc đó còn nhỏ tuổi, còn âm thầm trốn tránh sống qua ngày, sẽ cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân, đem bản thân biến thành một đám không khí mỏng manh, nhưng hiện tại cô đã lớn rồi, người khác có phản ứng gì, có hoanh nghênh cô hay không, cô không để ý.
"Vâng!" Dụ Ấu Tri nhẹ giọng nói: "Thật ạ."
Hạ Chương trầm mặc một lát, hỏi: "Lúc các con quyết định kết hôn, có suy nghĩ đến Minh Sầm không? Trước đây con và Minh Sầm..."
Dụ Ấu Tri cắt ngang: "Chú cũng nói là trước đây rồi."
Hạ Chương mím môi, không muốn nói rõ ràng ra như vậy, nhưng lại không thể không nói.
"Bây giờ Minh Sầm làm cảnh sát rồi, sản nghiệp trong nhà tạm thời giao cho Minh Lan xử lý, con vì chuyện này mới đính hôn với Minh Lan sao?"
Dụ Ấu Tri cười: "Nếu như con thật sự vì nguyên nhân này, vậy có lẽ phải quấn quít với Hạ Minh Sầm mới đúng chứ?"
Hạ Chương nhíu mày.
"Bởi vì chỉ cần có một ngày Hạ Minh Sầm thay đổi chủ ý từ chức, mấy người sẽ lập tức lấy đi tất cả từ chỗ anh Minh Lan, sau đó trao lại cho Hạ Minh Sầm một lần nữa đúng không?"
Hạ Chương không phủ nhận, khẽ thở dài, dù sao cũng vẫn là đau lòng cho con trai nhỏ.
"Các con thế này, không chỉ là Minh Sầm, tất cả mọi người chúng ta e rằng đều không thể chấp nhận, đặc biệt là bên ông nội Tăng."
"Lúc đầu mọi người cũng không có cách nào chấp nhận con và Hạ Minh Sầm." Dụ Ấu Tri nói: "Nhưng lúc đó con đã từng nói rồi, con sẽ không vì mọi người không chấp nhận mà chia tay anh ấy, cho dù có chia tay, vậy cũng là nguyên nhân của tụi con, không liên quan đến người khác."
Hạ Chương nhìn cô, trong mắt hiện lên sự hoài niệm khó hiểu, lắc đầu: "Con thật sự giống ba con, đều rất bướng bỉnh."
Dụ Ấu Tri nghe ông nhắc tới cha, sắc mặt trầm xuống, nhưng nhanh chóng lại điềm nhiên như không hỏi: "Nghe nói chú chuyển công tác khỏi viện kiểm sát rồi?"
"Ừ, tới tòa án rồi."
"Hiện tại con làm việc ở viện kiểm sát." Dụ Ấu Tri nói: "Đáng tiếc lại bỏ lỡ cơ hội công tác chung chú."
Hạ Chương cười: "Hả? Con làm việc ở bộ phận nào thế?"
"Cục chống tham nhũng."
Hạ Chương giật mình, giọng điệu hơi thay đổi: "Chuyện năm đó của ba con..."
Dụ Ấu Tri cười: "Hi vọng vận may của con tốt hơn ba con một chút, nếu không thì thật sự là con nối nghiệp cha rồi."
"..."
Vẻ mặt Hạ Chương phức tạp, lúc này cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra.
Ông giật mình, nhìn kỹ phát hiện là Hạ Minh Sầm, lập tức trách mắng: "Minh Sầm! Con làm tiếng động lớn vậy làm gì! Đi vào cũng không gõ cửa."
Hạ Minh Sầm vốn dĩ không để ý đến cha, lập tức đi về phía Dụ Ấu Tri, nắm tay cô đi.
Dụ Ấu Tri căn bản không phản ứng kịp, vừa rồi cô còn đang thăm dò Hạ Chương nhắc tới chuyện có liên quan đến cha cô, kết quả đột nhiên bị người ta cưỡng chế đưa đi như vậy.
Cô giãy giụa hai cái: "Hạ Minh Sầm!"
Bộ dáng vùng vẫy đó của cô đặt trong mắt Hạ Minh Sầm căn bản không đáng để ý, anh trực tiếp đưa cô lên nhà vệ sinh lầu hai, đẩy người vào trong, sau đó khóa trái cửa nhà vệ sinh.
Như vậy chỉ cần anh không mở cửa, người bên ngoài không còn cách nào ngoài cạy cửa.
Bên trong nhà vệ sinh không có nhiều không gian cho người ta lùi lại, Dụ Ấu Tri không ngừng lùi về sau, cuối cùng không thể lùi nữa.
Cô dựa vào tường, cố gắng bình tĩnh nói: "Có gì chúng ta không thể ra ngoài nói sao?"
Hạ Minh Sầm cười lạnh: "Cô cảm thấy chuyện chúng ta có thể nói trước mặt người khác sao?"
Dụ Ấu Tri quả thực không sợ Hạ Minh Sầm làm gì cô, nhưng điều kiện tiên quyết là giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa bên cạnh có người.
Nhưng giờ đang là nhà vệ sinh chật chội, chỉ có hai người bọn họ.
Hơi thở người đàn ông lạnh lùng cường thế tiến lại gần, Dụ Ấu Tri cuối cùng cũng hoảng sợ, không kịp nghĩ gì, lấy tay chộp sang bên cạnh, thuận tay chộp được vòi nước treo trên bồn tắm, cô kéo qua, chĩa vòi vào anh, biểu thị đe dọa.
Nhưng cô cũng không thể thật sự dùng vòi nước đánh anh, cảnh cáo nho nhỏ là được.
Thế nhưng hoàn toàn không có tác dụng, Hạ Minh Sầm thậm chí còn cảm thấy buồn cười, trực tiếp nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu.
"Cảm giác chia tay với em trai, lại lập tức ở cùng anh trai thế nào?"
Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm cô, trầm giọng thúc giục: "Nói đi."
Dụ Ấu Tri cắn chặt môi, đau tới mức nói không ra lời, làn da trắng nõn nhanh chóng đỏ lên, chỗ hàm như có cảm giác bị anh bóp nát, cô không dám nhúc nhích, sợ giây tiếp theo anh sẽ thật sự vặn nát cằm cô.
Cô không có cách nào, chỉ có thể giơ vòi nước lên đánh một cái xuống đầu anh.
Hạ Minh Sầm đau đến mức khàn giọng, theo bản năng, anh vô thức tạm thời bỏ cô ra, ôm đầu giảm bớt cảm giác đau.
Nhân khe hở này, Dụ Ấu Tri nhanh chóng vứt vòi nước ra chạy về phía cửa.
Tay đặt lên tay nắm cửa, hơi thở lạnh thấu xương sau lưng lại nhanh chóng tới gần.
Không chỉ khác biệt về sức mạnh, thân thủ của Dụ Ấu Tri căn bản không bằng anh, anh bắt lấy tay cô, lấy tay khác của cô trói quặt sau lưng, tư thế này nếu như anh có cái còng, đoán chừng Dụ Ấu Tri đã bị anh còng lại.
Dụ Ấu Tri bị ấn lên cửa, vừa nãy là đau cằm, hiện tại đã biến thành đau cánh tay.
Hai con người cứng đầu, anh không thả cô đi, cô cũng không chịu kêu đau, càng không muốn cầu xin anh thả ra, cứ giằng co với anh như vậy.
Qua mấy phút như vậy, bên tai lại truyền tới tiếng người đàn ông không cam chịu: "Tên tôi và Hạ Minh Lan giống nhau như vậy."
Trong âm thanh lạnh lùng mang theo sự chua chát, chà xát vào vành tai mỏng manh của cô, anh đứng sau lưng Dụ Ấu Tri, khom eo xuống, gác đầu lên xương bả vai cô.
"Lúc cô ở cùng anh ta không sợ gọi nhầm tên sao?"