Chương 21

Lần trước bị xem thành tên đàn ông cặn bã hạ thuốc bạn gái, lần này lại bị xem thành tên đàn ông cặn bã khiến bạn gái chưa kết hôn đã mang thai.

Lần sau sẽ là gì nữa? Tên đàn ông cặn bã khiến bạn gái mang thai chín tháng mười ngày kết quả ngay cả tiền nuôi dưỡng còn không muốn bỏ ra?

Dù Hạ Minh Sầm có thể nhịn thì Dụ Ấu Tri cũng không nghe nổi nữa, không dễ dàng gì xen vào quãng nghỉ trong lời nói của bác sĩ giải thích với bà.

"Hai chúng tôi không phải..."

"Không phải cái gì? Không phải nhất thời xúc động?"

Bác sĩ lớn tuổi, là người từng trải, lại làm công tác phụ khoa, những người trẻ tuổi không có trách nhiệm này quả thực bà thấy quá nhiều rồi.

"Tôi có thể hiểu cô cậu trẻ tuổi yêu đương dễ bốc đồng, tình cảm dạt dào thề non hẹn biển gì đó đều có thể nói ra, nhưng sinh con là chuyện cả đời có biết không? Cô cậu phải có trách nhiệm cả đời với cái bụng này."

Bà liếc mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt, nặng nề thở dài, hỏi: "Một kiếp người không ngắn, nhưng tình cảm thì sẽ thay đổi, đợi qua mấy năm nữa cô cậu trải qua rồi, còn dám bảo đảm một trăm phần trăm người bên cạnh mình vẫn là người này không?"

Lời của người từng trải chung quy vẫn là gãi đúng chỗ ngứa, khi tuổi còn trẻ không nghe lọt nổi nửa câu,khăng khăng làm theo ý mình, không cân nhắc bất cứ sự hối hận nào, cứ phải đợi bản thân cũng trải qua rồi, thương tích đầy mình thì mới hiểu.

Dụ Ấu Tri trong lòng nghẹn lại, chỉ há miệng, không nói được gì.

Lời bác sĩ không sai, ai có thể bảo đảm bao nhiêu năm sau, bên cạnh vẫn là người này chứ.

Đừng nghĩ bản thân mình quá đặc biệt, là người không ai có thể thay thế, lời nói cũng đừng quá kiêu ngạo, rốt cuộc vẫn là tự tát mặt mình thôi.

Cô và Hạ Minh Sầm đã không cần lời khuyên này từ lâu rồi.

Lời nói công kích liên hoàn của bác sĩ cuối cùng đã kết thúc, Hạ Minh Sầm bị nói đến mức tức không nổi nữa rồi.

Anh rũ mi, đè cảm xúc phức tạp trong mắt xuống, khẽ thở dài, trầm giọng nói: "Bác sĩ, bà nhầm người rồi."

Bác sĩ: "Cái gì"

Âm thanh vừa dứt, y tá vội vàng đẩy cửa đi vào, đứng đằng sau là Mã Tịnh Tịnh vừa từ nhà vệ sinh trở lại.

Vài phút sau, bác sĩ cay đắng xin lỗi cảnh sát và kiểm sát viên tự nhiên phải chịu tai bay vạ gió này.

"Thật xin lỗi, người làm kiểm tra cho thai phụ trước đó không phải tôi, tôi thấy hai người cầm giấy khám thai, nên cho rằng hai người..." Bác sĩ lấy tay che mặt, biểu cảm hối hận vô cùng: "Để hai vị chịu đựng tôi mắng một trận vô ích, thực sự ngại quá."

Cái người khởi xướng Mã Tịnh Tịnh ngược lại lại ở bên cạnh cười trộm rất vui vẻ.

Sắc mặt Hạ Minh Sầm trầm xuống liếc cô ta, cô ta lập tức ngậm miệng không dám động.

Mà bác sĩ vẫn cảm thấy ngượng không chịu nổi, nếu chỉ là hiểu lầm thông thường thì thôi đi, lại cứ phải hiểu nhầm hai người ăn lương nhà nước này là đôi tình nhân trẻ vô trách nhiệm, ở trong ngành nhiều năm như vậy bà chưa từng đυ.ng phải kiểu nhầm nhọt này, thế nên bà cứ xin lỗi mãi.

Thái độ xin lỗi của người ta thành khẩn quá mức, Dụ Ấu Tri không thể thật sự so đo làm gì, chỉ khoát tay an ủi bác sĩ: "Không sao không sao, thực ra bác sĩ cũng cho chúng tôi học một bài học, sau này tôi nhất định sẽ chú ý về phương diện này."

Bác sĩ thấy kiểm sát viên bằng lòng tha thứ cho bà, lại hướng ánh mắt kỳ vọng về phía anh cảnh sát.

Hạ Minh Sầm bị chỉ thẳng mũi mắng là tên đàn ông cặn bã hiển nhiên không dễ nói chuyện như vậy, còn đang tỏ thái độ, Dụ Ấu Tri khẽ liếc anh, kêu anh đừng nắm mãi chuyện này không buông.

Thấy Dụ Ấu Tri lườm anh, người đàn ông lập tức mím môi bất mãn.

Cô thấy tiểu thiếu gia không phản ứng, tức khắc mày nhíu càng chặt, không hề ý thức được bản thân đang thất đức ép người ta tha thứ cho bác sĩ, vẫn không ngừng tạo áp lực nháy mắt ra hiệu cho anh, cuối cùng thậm chí theo bản năng nhếch miệng lên, một bộ dáng muốn động thủ đánh người.

Hạ Minh Sầm nhìn cô thở dài, mới nhàn nhạt nói: "Tôi cũng sẽ chú ý."

Nhận được sự tha thứ của hai người, bác sĩ mới thở phào một hơi.

Hiểu lầm được giải trừ, thai phụ thật sự Mã Tịnh Tịnh nói muốn làm phẫu thuật phá thai, chuyện này không tiện để đàn ông không liên quan ở lại nghe, Hạ Minh Sầm định ra ngoài gϊếŧ thời gian, Dụ Ấu Tri cảm thấy bản thân cả đời này chắc sẽ không bao giờ liên quan đến phẫu thuật phá thai nên không muốn lãng phí thời gian nghe, vì vậy hai người đều ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Dụ Ấu Tri còn đang nghĩ vừa nãy ra hiệu cho Hạ Minh Sầm cả nửa ngày mà anh không chịu, khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường đặc biệt là bác sĩ vô cùng xấu hổ, cảm thấy tiểu thiếu gia quả thực không hiểu cách làm người.

Trước đây anh là thiếu gia, tất cả mọi người đều phải nhường anh, nhưng hiện tại anh là cảnh sát, cảnh sát bày thói phách lối cho ai coi?

"Chỉ làm chút biểu cảm nói một tiếng không sao với bác sĩ mà thôi, khó khăn vậy sao?"

"Cô nói xem?" Hạ Minh Sầm liếc cô, giọng điệu lạnh lùng: "Bà ta thiếu chút nữa chỉ thẳng mũi tôi mắng tôi không phải đàn ông rồi."

Dụ Ấu Tri đại khái có thể hiểu sự tức giận của Hạ Minh Sầm ở đâu mà ra, chỉ có thể thấp giọng lầm bầm: "Quả thực có mấy tên đàn ông sau khi sảng khoái nhất thời trên giường lại không muốn chịu trách nhiệm, có lẽ bình thường bác sĩ thấy quá nhiều nên mới tức giận, không nhịn được mới nói với anh những lời đó. Anh xem đó là bác sĩ cho anh một lời nhắc nhở miễn cho anh sau này làm chuyện sai trái không được sao?"

Hạ Minh Sầm hiển nhiên vẫn còn tức giận, mềm cứng không ăn, giọng điệu kiêu ngạo: "Không cần thiết, tôi không cần loại nhắc nhở này."

Dụ Ấu Tri hỏi ngược lại: "Sao lại không, lẽ nào anh không phải đàn ông sao?"

Hạ Minh Sầm lại nhanh chóng vứt câu hỏi trở lại: "Tôi có phải đàn ông hay không cô không biết à?"

"..."

Dụ Ấu Tri biến sắc, đột nhiên không nói chuyện nữa.

Phản ứng của cô khiến Hạ Minh Sầm cũng ý thức được lời vừa rồi quả thực có nghĩa khác, bèn dứt khoát xụ mặt, ngậm miệng không nói.

Cuối cùng Dụ Ấu Tri cắn môi, dứt khoát ngồi xuống băng ghế, từ bỏ tiếp tục giằng co với anh.

"Bỏ đi, lười nói với anh, anh thích giận dỗi thì tiếp tục giận dỗi đi."

Hạ Minh Sầm vốn không muốn so đo nữa, lại bị giọng điệu có lệ của cô làm cho phiền.

Trước đây cô cũng như vậy, hai người cứ cãi nhau là bắt đầu qua loa, bắt đầu trốn, bắt đầu tránh, từ trước tới giờ chưa từng muốn giải quyết vấn đề cho xong.

"Vì sao tôi không thể tức giận."

Hạ Minh Sầm đi đến trước mặt cô, cúi thấp eo chống tay xuống hai bên, vây cô ở giữa ghế, mặt đối mặt lạnh lùng nhìn cô.

"Dụ Ấu Tri, trước đây mỗi lần tôi có dùng biện pháp an toàn hay không, cô không rõ sao?"

Dụ Ấu Tri bỗng chốc trừng to mắt, bị gợi lại ký ức khiến cô vô cùng tức giận, vươn tay hung hăng muốn đẩy anh ra.

Phản ứng mãnh liệt của cô chẳng những không khiến Hạ Minh Sầm tức giận, mà ngược lại khiến anh đột nhiên bình tĩnh hơn.

Có lẽ chính là thế này, đến nay anh vẫn không quên được quá khứ, vậy thì cô càng đừng nghĩ sẽ dễ dàng thoát thân.

Đừng ai mong sống tốt, ai bảo bọn họ oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng có thể đυ.ng mặt.

Ánh mắt người đàn ông hung ác, dễ dàng chặn tay cô lại, bàn tay lớn như xiềng xích bao lấy cổ tay cô, bắt cô sờ lên bụng mình.

Anh cúi đầu, nhìn chiếc bụng phẳng lì của cô, giọng nói trầm thấp, không thấy chút phập phồng nào đáp: "Nếu tôi không có trách nhiệm, thì lúc ở Anh chúng ta đã sớm làm cha mẹ rồi."

Môi dưới của Dụ Ấu Tri đã sắp bị cô cắn chảy máu, dù nhiệt độ trên mặt đã rất cao, cô vẫn không chịu nhận thua, giọng điệu mỉa mai hỏi ngược lại: "Vậy tôi còn phải cảm ơn anh sao?"

"Cô nên cảm ơn tôi." Anh ngừng lại, lạnh lùng đáp: "Cảm ơn tôi rõ ràng đã kêu cô đừng xuất hiện trước mặt tôi, cô vẫn năm lần bảy lượt xông ra, tôi lại không làm gì cô."

"Ai kêu anh đi cùng Mã Tịnh Tịnh đến bệnh viện?" Dụ Ấu Tri phản bác: "Chỗ các anh không có cảnh sát nữ sao?"

Lời của cô vừa dứt, bên cạnh truyền tới một giọng nữ xin lỗi.

Hạ Minh Sầm nhanh chóng đứng thẳng eo, một bộ dáng như chưa xảy ra chuyện gì.

Theo âm thanh lại gần, một cô gái chạy qua bên này.

"Xin lỗi đội phó tôi về muộn." Cô gái áy náy nhìn Hạ Minh Sầm: "Tôi không nên để Mã Tịnh Tịnh lại một mình, trong nhà tôi xảy ra chuyện, thế nên mới đi nghe điện thoại lâu như vậy."

Hạ Minh Sầm nhàn nhạt đáp: "Không sao, vừa đúng lúc tôi có chuyện gần đây, thuận tiện qua trông chừng."

Dụ Ấu Tri nhìn nữ cảnh sát, thì ra không phải là Hạ Minh Sầm đi cùng Mã Tịnh Tịnh tới? Anh chỉ trùng hợp đi ngang qua mới đυ.ng phải cô?

Cô lập tức phiền não nắm tóc.

Nữ cảnh sát lại chào hỏi với Dụ Ấu Tri, xin nghỉ phép với Hạ Minh Sầm, cẩn thận hỏi mình có thể về nhà trước một chuyến xử lý chuyện nhà không.

"Đi đi." Hạ Minh Sầm nói: "Tôi đưa Mã Tịnh Tịnh về chỗ tạm giam."

Nữ cảnh sát nói liên tục mấy tiếng cảm ơn liền, cảm thấy hôm nay đội phó rất dễ nói chuyện, lập tức bày tỏ bản thân chỉ cần xử lý chuyện nhà xong sẽ quay lại đi làm ngay lập tức, sau đó mới vội vã rời khỏi bệnh viện.

Nữ cảnh sát đi rồi, Dụ Ấu Tri cũng muốn đi, thế nhưng bị Hạ Minh Sầm gọi lại.

Hai người vừa phân cao thấp xong, tức giận trong lòng Dụ Ấu Tri tạm thời vẫn chưa lui, bướng bỉnh hỏi: "Không phải anh không muốn thấy tôi sao?"

"Tôi đúng là không muốn thấy cô." Hạ Minh Sầm chẹp một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Cô đi cùng với Mã Tịnh Tịnh, vấn đề cô ta mang thai, tôi không tiện nhúng tay."

Dụ Ấu Tri: "... Ồ."

Hai người ngồi cách nhau vài cái ghế trong hành lang, không nói lời nào nữa.

Không lâu sau cuối cùng Mã Tịnh Tịnh cũng đi ra, Dụ Ấu Tri hỏi tình hình thế nào, Mã Tịnh Tịnh nói đã bàn xong với bác sĩ, bác sĩ bảo xem thời gian sẽ sắp xếp phẫu thuật phá thai.

Dụ Ấu Tri thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đi chuyến này không phải vô ích.

Một buổi sáng cứ trôi qua như vậy, ba người ra khỏi bệnh viện, mặt trời ban trưa chói mắt, như muốn thiêu cháy mặt đất.

Dụ Ấu Tri vừa nghĩ đến bản thân phải đi tới trạm tàu điện ngầm dưới cái nắng to như vậy, không khỏi thở dài.

Mã Tịnh Tịnh cũng sợ phơi nắng, kéo cánh tay Dụ Ấu Tri nói: "Hay là chị ngồi xe cảnh sát Hạ đi, để anh ấy đưa chị về viện kiểm sát."

Ngồi xe của Hạ Minh Sầm? Vậy cô thà phơi nắng.

"Không cần, tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi."

"Lên xe, tôi đưa cô về."

Hai âm thanh một trước một sau vang lên, Dụ Ấu Tri nhíu mày, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.

Giả bộ ga lăng cái gì, không phải nói không muốn thấy cô sao?

Mặc kệ anh nghĩ thế nào, dù sao cô co được duỗi được, biết lúc nào nên bướng bỉnh lúc nào không nên bướng bỉnh, nắng to như vậy, cô lại không ngu, có xe quá giang không ngồi thì phí.

Không ai muốn ngồi ghế phụ của Hạ Minh Sầm, Dụ Ấu Tri và Mã Tịnh Tịnh đều ăn ý ngồi ở ghế sau.

Xe vững vàng chạy trên đường, cảnh sát Hạ và kiểm sát Dụ không nói chuyện, một người chuyên tâm lái xe một người chuyên tâm nhìn điện thoại, duy chỉ có Mã Tịnh Tịnh Tịnh vừa không có điện thoại cũng không có chuyện gì có thể làm, bởi vì hôm nay phải tới bệnh viện kiểm tra, cả buổi sáng cô ta ngay cả cơm còn chưa ăn, lúc này bụng đã rất đói.

Cô ta chỉ có thể nói bóng nói gió với người đàn ông đang lái xe: "Anh cảnh sát, có phải anh muốn đưa kiểm sát Dụ về viện kiểm sát trước, sau đó tôi mới có thể trở về ăn cơm đúng không?"

"Ừ." Hạ Minh Sầm liếc mắt nhìn gương chiếu hậu: "Đói rồi?"

Mã Tịnh Tịnh cười khan: "Có hơi, cả buổi sáng tôi chưa ăn gì."

Hạ Minh Sầm im lặng một lúc, mở miệng: "Dụ Ấu Tri."

Dụ Ấu Tri: "Cái gì?"

"Đói không?"

"Chắc chắn đói, sắp một giờ rồi." Mã Tịnh tịnh vội vàng nói: "Kiểm sát Dụ ăn cùng tôi."

Dụ Ấu Tri vừa muốn nói gì đó, Mã Tịnh Tịnh kéo cánh tay cô, thì thầm bên tai cô nói: "Chị ăn với tôi đi, nếu chỉ tôi với cảnh sát Hạ ăn cơm, đoán chừng ngay cả thở tôi cũng không dám."

Dụ Ấu Tri có chút cạn lời: "...Lúc đầu cô dám hạ thuốc anh ta, bây giờ lại sợ như vậy à?"

"Lúc đó tôi đâu biết anh ta là cảnh sát!" Mã Tịnh Tịnh bĩu môi: "Nếu tôi biết sớm, bây giờ cũng không đến nỗi ở cùng hai người."

"Tôi cũng hơi đói." Dụ Ấu Tri đối diện với người đàn ông nói: "Chúng ta tìm chỗ ăn trước đi."

Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, lái xe ra khỏi đường chính, tùy tiện tìm một quán ăn gần đây.

Vừa ngồi xuống không lâu, Hạ Minh Sầm ra ngoài nhận điện thoại, Dụ Ấu Tri và Mã Tịnh Tịnh bèn cầm menu ở đó gọi đồ ăn.

Lúc Hạ Minh Sầm quay lại thì quán đã lên đồ ăn và canh khai vị, hai cô gái đang múc canh uống.

Anh ngồi xuống, gõ gõ bên bàn phía Dụ Ấu Tri: "Chu Vân Lương biết chuyện Mã Tịnh Tịnh mang thai rồi."

Dụ Ấu Tri bỏ thìa xuống, hỏi: "Sau đó thì sao, ông ta phản ứng gì?"

Mã Tịnh Tịnh cũng tò mò nhìn anh.

Hạ Minh Sầm nhìn Mã Tịnh Tịnh một cái, nhàn nhạt nói: "Ông ta nói chỉ cần Mã Tịnh Tịnh chịu sinh con ra, ông ta đồng ý nhận tội."

Dụ Ấu Tri không dám tin chớp mắt: "Dễ dàng như vậy?"

"Ừ."

Một đứa bé đã có thể khiến tên gian thương lạc đường Chu Vân Lương này biết quay đầu sao?

Đứa bé hữu dụng như vậy sao?

Mã Tịnh Tịnh lại không hề vui vẻ, nói: "Này, đừng đem tôi ra làm quân cờ, tôi không muốn sinh."

Dụ Ấu Tri vẫn không tin tưởng: "Sao Chu Vân Lương lại để ý đứa bé này như vậy? Ông ta không có con sao?"

"Quan hệ của ông ta và đứa con đó hình như không tốt lắm." Mã Tịnh Tịnh liếc mắt xem thường nói: "Mấy lần tôi nghe thấy ông ta gọi điện thoại cãi nhau với con ông ta."

"Bọn họ cãi nhau cái gì?"

Mã Tịnh Tịnh nhớ lại đáp: "Mắng đứa con kia của ông ta đến lông cánh còn chưa rậm đã muốn cướp bát cơm của ông ta, còn nói sinh ra một thằng bất hiếu, không quan tâm đến ông ta mà cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm tiền của ông ta, cho dù ông ta có chết cũng sẽ không để lại tiền cho anh ta, đại khái là vậy."

Dụ Ấu Tri nhíu mày, lại hỏi: "Cô từng gặp con trai ông ta chưa?"

"Chưa, tôi làʍ t̠ìиɦ nhân của cha người ta, gặp con trai ông ta làm gì?" Mã Tịnh Tịnh vội lắc đầu: "Tôi không muốn bị bắt bỏ l*иg heo thả sông đâu."

Dụ Ấu Tri: "..."

Nói cô gái Mã Tịnh Tịnh này tỉnh táo, thì cô ta lại đi làʍ t̠ìиɦ nhân, nói cô ta không tỉnh táo, nhưng phát ngôn của cô ta quả thực khá trúng tim đen.

"Đúng rồi, trước đây không phải cô từng hỏi tôi vị quan chức giao thiệp với Chu Vân Lương là ai sao?" Mã Tịnh Tịnh nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng xuống, giống như tranh công nói: "Chu Vân Lương còn từng mắng con ông ta muốn tạo phản, hoàng đế chưa chết đã muốn soán vị, những vị quan chức ông ta giao thiệp sau lưng, tôi không biết những người đó, nhưng con trai ông ta có lẽ biết."

Dụ Ấu Tri như có điều suy nghĩ mà gật đầu, Hạ Minh Sầm lại bất thình lình nói: "Cô ở trước mặt kiểm sát Dụ khá phối hợp đấy, sao lúc bình thường chúng tôi hỏi cô thì lại một hỏi ba không biết."

Mã Tịnh Tịnh bĩu môi: "Lúc các người hỏi giọng điệu cũng dịu dàng một chút, chẳng phải tôi sẽ phối hợp sao?"

Hạ Minh Sầm hừ lạnh một tiếng, như đang nghe chuyện cười.

Mã Tịnh Tịnh càng khó chịu, dù sao hiện tại cô ta không ngồi ghế thẩm vấn không đeo còng tay, lớn mật lên án: "Tôi nói này cảnh sát Hạ, thực ra dáng vẻ anh thật sự rất đẹp trai, vì sao anh cứ phải lãng phí khuôn mặt đẹp trai này của anh vậy, bình thường đối xử với người ta dịu dàng một chút thì có sao?"

Hạ Minh Sầm vẫn lạnh lùng, cúi đầu ăn cơm, sau đó mới chậm rãi hỏi: "Tôi cần thiết phải dịu dàng với cô sao?"

"Vậy kiểm sát Dụ thì sao?" Mã Tịnh Tịnh chỉ Dụ Ấu Tri hỏi: "Tôi thấy thái độ của anh đối với chị ấy cũng chẳng ra sao nhé, chị ấy lại không phạm pháp."

Hạ Minh Sầm liếc Dụ Ấu Tri một cái, Dụ Ấu Tri lập tức nghiêng đầu, trốn tránh ánh mắt của anh.

Anh thu hồi ánh mắt, không cảm xúc đáp: "Tôi dịu dàng với cô ấy còn thiếu sao? Cô tự hỏi cô ấy đi."

- ---------

Lời tác giả:

Tôi chứng minh, từng có, là bản thân tiểu Dụ không trân trọng.