Chương 13

"Đúng đó, trước đây con bé công tác ở thành phố khác, tới thành phố Lư là vì muốn kết thúc yêu xa với bạn trai con bé."

Lão Thẩm vội vàng trở lại phòng bệnh, không quan tâm Hạ Minh Sầm nữa.

Hạ Minh Sầm không đi theo mà tiếp tục đứng ở cuối hành lang phòng bệnh này, đáy mắt tối tăm, lúc nãy khi nói chuyện với lão Thẩm, sự dịu dàng hiếm gặp đã hoàn toàn rút đi trên khuôn mặt anh.

Anh không biết đang nghĩ gì, đột nhiên cười tự giễu hai tiếng, nụ cười châm biếm trầm thấp, trong mắt lại không có sự vui mừng tương xứng.

Nằm trên giường bệnh không phải anh, nhưng có bệnh chính là anh.

Điện thoại trong túi vang lên, Hạ Minh Sầm mặc kệ để nó kêu rất lâu, đợi khi sắp tắt mới móc ra.

"Tôi lấy được báo cáo kiểm tra rồi, hiện tại phải tranh thủ thời gian quay về sở một chuyến." Đội trưởng Lê hỏi anh ở trong điện thoại: "Cậu muốn ở lại đây chăm sóc kiểm sát Dụ đúng không?"

"Cô ấy không cần tôi chăm sóc." Hạ Minh Sầm hờ hững nói: "Tôi đi cùng với anh."

"Vậy bây giờ cậu xuống lầu đi, tôi ở bãi đỗ xe đợi cậu."

"Ừ."

Hạ Minh Sầm ngắt điện thoại, trực tiếp vào thang máy xuống lầu, không nhìn phòng bệnh nữa, bước chân rất lớn, cứ như đang vội đi gấp, không muốn nhìn thấy thứ gì đó vậy.

Anh không lái xe mình đi, mà ngồi luôn lên ghế phụ của đội trưởng Lê rời khỏi bệnh viện, lúc lên xe còn hỏi đội trưởng Lê có ngại anh hút thuốc không, đội trưởng Lê nói tùy ý, anh mới hạ kính xe xuống, cuối cùng đã được hút điếu thuốc chơi đùa trên tay từ nãy đến giờ kia.

Rũ mắt cúi đầu, mở bật lửa, động tác cắn điếu thuốc cũng rất thành thục, khuôn mặt người đàn ông hướng ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hờ hững chán nản, đôi mắt đen vô hồn phản chiếu ánh đèn đường.

Đội trưởng Lê không có thói quen hút thuốc, lúc bình thường càng không mấy khi quản người khác hút thuốc, nhưng hôm nay Hạ Minh Sầm hút quá dữ dội, chưa lái xe bao lâu mà anh đã châm điếu thứ hai.

Anh ấy trầm giọng nhắc nhở: "Hút thuốc ít thôi, có hại cho sức khỏe."

"Ừ."

Hạ Minh Sầm chỉ nhàn nhạt trả lời có lệ một tiếng, rút điếu thuốc ra, ngón trỏ gạt tàn thuốc, tàn thuốc lại vẫn còn nguyên.

Bất kể ai cũng có thể nhìn ra cảm xúc của anh đang bất thường.

Đội trưởng Lê nhớ khi Hạ Minh Sầm vừa tới tổ điều tra hình sự báo cáo, dung mạo tuấn tú tinh tế, đến cả sợi tóc còn có thể viết ra hai chữ cao quý.

Gia cảnh của anh ấy không tệ, bình thường tiếp xúc với đám con nhà giàu cũng nhiều, thế nên nhìn người rất chuẩn, ngay từ đầu đã cảm thấy người trẻ tuổi này có khuôn mặt cậu ấm, kiêu ngạo tản mạn, giống như không để ý thứ gì, không giống tới đây làm cảnh sát, ngược lại giống tới đây để sống qua ngày hơn.

Sau này quả nhiên cấp trên tìm anh ấy nói chuyện, kêu anh ấy chiếu cố Hạ Minh Sầm cho tốt, nói Hạ Minh Sầm là con trai của Hạ Chương, cháu của Hạ Thanh Nguyên, đồng thời là chắt trai của Hạ Chí Chính.

Trước khi làm cảnh sát anh ấy từng phục vụ trong quân đội, tuy Hạ Chí Chính đã nghỉ hưu, nhưng cái tên này trong giới quân sự- chính trị địa phương vẫn như sấm rền bên tai, mà tên hai vị kia ở giới chính pháp cũng nổi danh tương tự, một là cha của Hạ Minh Sầm, một là ông của Hạ Minh Sầm.

Đời thứ tư dưới sự nuôi dưỡng của gia đình như thế này rất xứng với bốn chữ con cưng của trời, tư chất nhất định không bình thường, hoặc là cực kỳ xuất sắc, hoặc là cực kỳ ăn chơi.

Vốn dĩ không ôm hy vọng gì với cậu thiếu gia này, nhưng sự thay đổi sau này của Hạ Minh Sầm lại thực sự khiến anh ấy kinh ngạc, không có gì khác biệt với các cảnh sát khác, bận rộn phá án có khi mấy ngày không về nhà, chỉ ở phòng làm việc ngả ra đất nghỉ, đợi ngày vụ án kết thúc, quần áo đã nhăn nhúm không ra dạng gì, đầu tóc cũng rối bù, râu quanh cằm sờ vào là thấy đau, duy nhất có khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì tiêu chuẩn của thiếu gia.

Một khi thiếu gia biểu hiện ra bộ dạng sa sút, nếu không phải là vụ án chưa phá xong, thì là gặp chuyện phiền lòng.

Anh ấy vừa lái xe, vừa dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Vụ án này cậu và kiểm sát Dụ phối hợp không tệ, qua mấy ngày nữa mở họp có lẽ cục trưởng sẽ biểu dương cậu vài câu. Nếu vụ án của Chu Vân Lương bên viện kiểm sát vẫn cần chúng ta phối hợp, tôi sẽ xin chỉ thị của cục trưởng."

"Không cần". Hạ Minh Sầm trực tiếp từ chối.

Đội trưởng Lê nhướng mày, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái: "Sao thế? Không bảo vệ cô ấy tốt nên tự trách?"

"Không muốn nhìn thấy cô ấy nữa." Hạ Minh Sầm dùng ngữ điệu lạnh nhạt, nói cùng một cái cớ với cô:"Không hợp."

-

"Có chút chuyện cần về cục, tôi đi trước."

Hạ Minh Sầm gửi cho lão Thẩm tin nhắn lời ít ý nhiều, lão Thẩm cũng đoán được anh phải về xử lý chuyện quán bar, khách khí trả lời: "Được, cậu vất vả rồi."

Trả lời tin nhắn người ta xong, lão Thẩm cầm điện thoại Dụ Ấu Tri tiếp tục rầu rĩ.

Thông thường ở đơn vị sau khi người mới nhậm chức sẽ kêu bọn họ điền số điện thoại người thân hoặc bạn bè, như vậy để nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đơn vị có thể kịp thời liên hệ cho gia đình hay người thân quen, nhưng tình huống của Dụ Ấu Tri lại đặc biệt, cha mẹ cô mất sớm, không có bạn bè gì, lúc đầu khi nhậm chức điền cột điện thoại người thân là lão Thẩm.

Thế nên bên đơn vị không có số điện thoại của bạn trai cô, lão Thẩm bên này càng không có, lục lọi danh bạ trong điện thoại của Dụ Ấu Tri thì phát hiện chú thích của tất cả số liên lạc đều là tên người, ngay cả những chữ như "anh yêu", "cục cưng" để đoán xem có phải bạn trai cô không cũng không có.

Trừ những cái này ra, lão Thẩm còn lướt tới một cái tên.

Hạ Minh Lan.

Khác một chữ với tên của cảnh sát Hạ, lão Thẩm cũng không biết cảnh sát Hạ có anh em không, nghĩ thầm rằng có lẽ do học trò của ông nhanh tay nên gõ lộn tên không chừng.

Trong danh bạ không có phát hiện gì khác, lại lướt tới nhật ký cuộc gọi gần đây, cuộc gọi của lão Thẩm là nhiều nhất, còn những lần khác là gọi đồ ăn và giao hàng.

Đang lúc rầu rĩ, y tá đi vào đổi bình truyền nước cho Dụ Ấu Tri.

Sau khi đổi xong, y tá thuận miệng hỏi: "Ông là người nhà của cô ấy sao?"

Lão Thẩm nói không phải.

"Vậy tốt nhất ông vẫn nên thông báo cho người nhà cô ấy, tuy rằng không phải thuốc mạnh, nhưng chắc chắn có tác dụng phụ, đợi sau khi xuất viện vẫn phải điều dưỡng cho tốt, người nhà phải chăm sóc nhiều vào."

Lão Thẩm nói: "Con bé có bạn trai, hiện tại tôi không biết cách liên lạc, đợi liên lạc được cậu ấy sẽ tới."

Ngữ điệu y tá lại có chút phức tạp: "Bạn gái xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn không liên lạc được?"

Sau đó lại thở dài, lắc đầu cảm thán: "Người trẻ tuổi bây giờ, rốt cuộc xem tình cảm thành thứ gì vậy?"

Lão Thẩm cũng cảm thấy người bạn trai này của Dụ Ấu Tri không đáng tin, bình thường không thấy người thì thôi, cả viện kiểm sát chưa có ai từng thấy cậu ta, nhưng tối nay bạn gái không về nhà ngủ, lẽ nào cậu ta không gọi nổi cuộc điện thoại để hỏi thăm sao?

Nhưng suy đi nghĩ lại, có lẽ là do hai người xa nhau thế nên mới không biết, cộng thêm bình thường công việc bận rộn, nhất thời không chú ý cũng không phải không thể.

Nghĩ tới đây, lão Thẩm lại không oán giận với cái người gọi là bạn trai này nữa.

Y tá dặn dò lão Thẩm thêm mấy câu, lão Thẩm nghe từng câu một, đợi khi con gái Thẩm Ngữ tới thì trần thuật lại lời y tá một lần nữa cho cô ấy nghe.

Sau khi lấy lời khai ở cục cảnh sát xong thì Thẩm Ngữ vội chạy tới đây, năm người còn lại lấy lời khai xong cũng lần lượt về nhà.

Vừa nãy khi đám người bọn họ bị đưa đến cục cảnh sát vẫn còn sững sờ, thậm chí còn cho rằng bản thân phạm tội gì, sau đó cảnh sát phụ trách tiếp đón nói rõ tình hình thì mấy người họ mới ngộ ra.

Những người khác đều cảm thán, chẳng trách, cả quá trình đều là một nam một nữ kéo game bọn họ.

Thì ra là anh trai cảnh sát và chị gái kiểm sát viên cải trang thành sinh viên đại học.

So với mấy người khác vẫn đang thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Ngữ không dễ chịu như vậy, vừa nhớ tới ly nước ép khổ qua kia đã cảm thấy sợ, nếu không phải đúng lúc gặp được cảnh sát Hạ và kiểm sát Dụ, khó mà tưởng tượng được bản thân hôm nay sẽ bị cái gì.

Thế nên khi cha nói với cô ấy kiểm sát Dụ đang ở bệnh viện, cô ấy không hề do dự nói muốn qua chăm sóc cô.

"Con gái, không phải ba không cho con đi chơi, nhưng con nhất định phải cảnh giác chuyện xảy ra hôm nay!" Lão Thẩm nói sâu xa: "Đợi con tốt nghiệp làm ngành này thì sẽ biết, vĩnh viễn không thể bắt hết được người xấu, có người còn tệ hại hơn trong tưởng tượng của con, bình thường ở bên ngoài nhất định phải để ý nhiều hơn, bảo vệ bản thân cho tốt."

Thẩm Ngữ nặng nề gật đầu, hứa hẹn bản thân sau này nhất định sẽ không tùy tiện đi một mình tới những nơi không an toàn nữa.

Khi lão Thẩm chuẩn bị đi có dặn dò cô ấy chăm sóc Dụ Ấu Tri thật tốt.

Thẩm Ngữ hỏi: "Cha, anh cảnh sát đi cùng với chị tiểu Dụ đâu?"

"Về cục rồi." Lão Thẩm hỏi:"Sao lại tìm cậu ta thế?"

"Không có gì, chỉ là muốn nói tiếng cảm ơn trước mặt anh ấy và cả chị tiểu Dụ nữa." Thẩm Ngữ lẩm bẩm nói: "Sao anh ấy không ở lại chăm sóc chị tiểu Dụ thế?"

Lão Thẩm cảm thấy kỳ lạ: "Người ta đâu có nghĩa vụ phải ở lại chăm sóc đâu."

Thẩm Ngữ cũng kỳ lạ đáp: "Con thấy anh cảnh sát đó rất lo lắng cho chị tiểu Dụ, con còn tưởng anh ấy và chị tiểu Dụ có triển vọng nữa chứ."

"Nghĩ gì đấy, tiểu Dụ có bạn trai rồi, đừng nói linh tinh." Lão Thẩm nhắc nhở: "Hai người bọn họ là đồng nghiệp thôi."

Thẩm Ngữ chớp mắt, nhớ tới bộ dáng tối nay của cảnh sát Hạ và chị tiểu Dụ, cùng với dáng vẻ bế chị tiểu Dụ đó, rõ ràng hai người nhìn có vẻ khá quen thuộc, sao chỉ là đồng nghiệp nhỉ?

"Vậy hai người bọn họ cùng phá án, bạn trai chị tiểu Dụ không ghen sao?"

Lão Thẩm cảm thấy vấn đề này quá ngây thơ, buồn cười nói: "Chỉ cùng nhau phá án mà đã ghen, công- kiểm- pháp có bao nhiêu đàn ông, nếu mỗi ngày tiểu Dụ tiếp xúc với một người đàn ông thì cậu ta lại ghen, vậy cậu ta có xử lý được không?"

Thẩm Ngữ: "..."

Lão cha thẳng nam, không hiểu cái gì, cô chẳng muốn nói.

-

Dụ Ấu Tri nằm ở bệnh viện một buổi tối, đến sáng ngày thứ hai thì tỉnh.

Tuy vẫn hơi chóng mặt, cơ thể cũng không có sức lực gì, nhưng cô vẫn nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua.

Không gấp gáp ngồi dậy, cô cứ như vậy ngây ngẩn nhìn trần nhà phía trên, từng chút một sắp xếp lại tất cả những việc xảy ra tối qua trong đầu.

"Tiểu Dụ, chị tỉnh rồi."

Cô nghiêng đầu nhìn qua, cô gái tên Thẩm Ngữ đi cùng cô ngày hôm qua đang đứng trước cửa phòng bệnh với vẻ mặt mừng rỡ nhìn cô.

Dụ Ấu Tri sững sờ vài giây, nghi ngờ bản thân có phải mất ký ức gì hay không.

Cũng may Thẩm Ngữ kiên nhẫn giải thích với cô, sau khi biết Thẩm Ngữ là con gái của lão Thẩm, Dụ Ấu Tri cũng cảm thán giống như Hạ Minh Sầm tối hôm qua.

Quá trùng hợp, thật sự là có duyên, hoặc nói diện tích thành phố Lư này vẫn khá nhỏ.

Khi bác sĩ tới kiểm tra phòng nói Dụ Ấu Tri vẫn phải ở bệnh viện quan sát hai ngày, đợi kiểm tra không có chuyện gì xong mới có thể xuất viện, nói xong còn vui mừng nói với cô, may mà dược hiệu của thuốc đó không mạnh, nồng độ không cao, liều lượng cô uống cũng không nhiều, nếu không cũng không dễ dàng tai qua nạn khỏi như vậy đâu.

Sau đó lại trách cô, nói dù thế nào đi nữa cũng không thể lấy bản thân mình ra chơi đùa được.

Bác sĩ đương nhiên là muốn tốt cho cô, nên thái độ của Dụ Ấu Tri vô cùng tốt, nói bản thân lần sau nhất định sẽ không như vậy.

"Tối hôm qua tôi còn dạy dỗ cậu cảnh sát đưa cô qua đây nữa đó." Bác sĩ cười nói: "Lúc đầu tôi cứ nghĩ hai người là bạn trai bạn gái, mắng cậu ta máu chó đầy đầu(*), nhưng tính tình cậu cảnh sát đó không tệ đâu, bị tôi hiểu lầm mắng lầm cũng không phản bác."

(*)Nghĩa là người xưa mê tín nói rằng đổ máu chó lên đầu yêu quái thì phép thuật của yêu quái sẽ thất bại, sau này người ta miêu tả rằng việc mắng mỏ dữ dội đến mức người bị mắng giống như một con quỷ ướt đẫm máu chó, bất lực không nói nên lời.

Hạ Minh Sầm? Tiểu thiếu gia? Tính tình tốt?

Chỉ có thể nói có nghề nghiệp quả thực có thể mài dũa tâm tính một người, ai có thể tưởng tượng được Hạ Minh Sầm có một ngày cũng sẽ cúi đầu nhận giáo huấn của bác sĩ chứ.

Sau khi bác sĩ đi, Dụ Ấu Tri vốn muốn hỏi Thẩm Ngữ cảnh sát Hạ đi đâu rồi, có phải đi làm rồi không.

Nhưng lời tới miệng lại không hỏi ra, trong lòng nghĩ vì sao phải quan tâm anh đi đâu? Uống thuốc mê cũng không phải là anh, đương nhiên anh không cần chờ ở bệnh viện.

Thẩm Ngữ không nhắc Hạ Minh Sầm, lại nhắc tới một người khác: "Đúng rồi chị tiểu Dụ, chị có cần gọi bạn trai chị tới không? Cha em tìm ở điện thoại của chị, nhưng trong điện thoại không có ghi chú gì đặc biệt, ông ấy thực sự không biết ai là bạn trai chị."

Dụ Ấu Tri sửng sốt, bởi vì vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn hơi chậm chạp, mất mới giây mới phản ứng được người Thẩm Ngữ hỏi là ai.

Không biết nên trả lời thế nào, tình huống của cô và Hạ Minh Lan người ngoài cũng không biết.

Thế là cô thuận tiện tìm cái cớ: "Công việc anh ấy bận rộn, dù sao mấy ngày nữa chị có thể xuất viện rồi, đừng làm phiền anh ấy."

Thẩm Ngữ trừng mắt: "Sao có thể như vậy được chứ! Anh ấy là bạn trai chị đó, chị hắt hơi anh ấy cũng phải quan tâm chứ."

Không ngờ phản ứng của cô ấy sẽ lớn như vậy, nghe ngữ điệu còn có chút bất bình vì cô, trách người bạn trai này không để tâm tới cô.

Vốn dĩ cũng chỉ là yêu cầu thứ mình cần thôi, không nhất thiết phải để tâm, nhưng thân thể Hạ Minh Lan không tốt, bình thường phải tới bệnh viện kiểm tra định kỳ, anh ấy không thích mùi bệnh viện, Dụ Ấu Tri đương nhiên không muốn làm phiền anh phải tới.

Thậm chí cô cảm thấy ngay cả Thẩm Ngữ cũng không nhất thiết phải ở lại đây chăm sóc cô, cô đâu phải không thể tự sinh hoạt, cần có người chăm sóc.

Dù sao cô đã quen rồi, mấy năm nay làm gì đều là một mình cả.

Sinh hoạt, học tập, làm việc, thậm chí là bị bệnh.

Dụ Ấu Tri kiên quyết không muốn làm phiền bạn trai, Thẩm Ngữ đành chịu, ngay cả bị bệnh nhập viện bạn trai cũng không xuất hiện, vậy còn quen bạn trai làm gì.

Dù sao khi nhập viện, hầu như tất cả mọi chuyện đều là cảnh sát Hạ một tay làm hết.

Khoảnh khắc quan trọng tìm bạn trai còn không bằng tìm cảnh sát.

Trong lòng Thẩm Ngữ đưa ra kết luận.

Tuy Dụ Ấu Tri có đề nghị không cần Thẩm Ngữ chăm sóc, nhưng Thẩm Ngữ vì báo ơn, vẫn kiên quyết muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Dụ Ấu Tri.

Hai ngày nằm viện theo dõi này trừ Thẩm Ngữ ra, lão Thẩm và các đồng nghiệp khác ở phòng hai, kể cả trưởng phòng và phó phòng cũng đem theo giỏ trái cây tới một chuyến, còn thuận tiện nói với cô tiến triển mới nhất của vụ án.

"May mà có cô đó tiểu Dụ, hiện tại bên cảnh sát đã bắt người lại rồi, còn lại phải xem chuyện kinh doanh mặt trái của mấy nơi này có liên quan tới vợ chồng Chu Vân Lương không, nếu như có, vậy cho dù không trị được tội đưa hối lộ của Chu Vân Lương, thì tội kinh doanh phạm pháp chắc chắn ông ta không chối được."

Trưởng phòng còn vô cùng vui mừng nói: "Lần này cô phối hợp với cảnh sát rất tốt, ban đầu còn nói không muốn làm cùng cậu cảnh sát họ Hạ kia, thấy chưa, vẫn là thực hành mới đưa ra kết quả chính xác, từ này về sau nếu bên chúng ta phải giao thiệp với cảnh sát thì tôi biết phải điều ai đi rồi."

Không nhắc cái này còn tốt, nhắc tới cái này, mặt Dụ Ấu Tri lập tức rũ xuống, sâu xa dò hỏi trưởng phòng vì sao rõ ràng cô đã nói không muốn phá án cùng cảnh sát Hạ, kết quả vẫn là anh.

Trưởng phòng sờ mặt, cũng khá mờ mịt.

"Quả thực tôi đã nói với đội trưởng Lê rồi, tôi cũng không biết vì sao anh ấy vẫn sắp xếp cảnh sát Hạ cho cô."

Trên mặt Dụ Ấu Tri mang nụ cười, thực ra trong lòng đã không tin tưởng trưởng phòng rồi, sau này ai còn tin cái bánh do cấp trên vẽ thì chính là đồ đần.

Cứ như vậy ở bệnh viện vài ngày, ngày xuất viện hôm đó bởi vì là ngày làm việc, cộng thêm vụ án của Chu Vân Lương vẫn chưa kết thúc, người ở phòng 2 vẫn bận rộn, mà Thẩm Ngữ cũng vừa hay có tiết, không ai có thời gian tới giúp Dụ Ấu Tri làm thủ tục xuất viện.

Trước ngày xuất viện một ngày, Thẩm Ngữ nhún vai, vẻ mặt sao cũng được: "Đổi lại là lúc bình thường cha chắc chắn sẽ mắng em, nhưng em cảm thấy lần này chaem có thể tha thứ cho em, nếu một kiểm sát viên ngay cả chút nhân tính cũng không có, vậy ông ấy không xứng làm kiểm sát viên."

"..." Không trách được thầy cứ than phiền con gái khó dạy suốt, quả thật là như vậy.

"Chị không muốn em trốn tiết cũng được, chị gọi người tới giúp chị đi, thì em sẽ yên tâm." Thẩm Ngữ nghiêng đầu nghĩ một lát, đưa ra kiến nghị: "Cảnh sát Hạ?"

Dụ Ấu Tri: "Không cần."

"Vậy bạn trai chị thì sao?" Thẩm Ngữ mím môi, ngữ điệu không vui cho lắm: "Chị nhập viện anh ta không tới, xuất viện có làm sao thì anh ta cũng phải tới đón chứ?"

Mấy ngày này, Thẩm Ngữ đã định nghĩa người bạn trai rồng không thấy cả đầu đuôi(*) này thành tên đàn ông cặn bã vô tình vô nghĩa rồi.

(*)神龙见首不见尾 Nghĩa là rồng chỉ thấy được đầu mà không thấy được đuôi. Đó là ẩn dụ cho một người có sức mạnh mạnh mẽ, khiến người ta khó đoán, khó dò. Còn câu trong truyện 神龙不见首尾 rồng không thấy cả đầu cả đuôi, ám chỉ người càng khó đoán khó dò hơn

Thái độ của Thẩm Ngữ quá kiên định, Dụ Ấu Tri quyết định vẫn là làm phiền Hạ Minh Lan một chút.

Cô gọi cho Hạ Minh Lan một cuộc điện thoại, đợi một lúc bên kia mới bắt máy.

"Ấu Tri? Có chuyện gì thế?"

Thẩm Ngữ hóng hớt tiến lại gần để nghe, vừa nghe trong điện thoại là giọng đàn ông ấm áp như vậy, cộng thêm người đàn ông này gọi Ấu Tri, tức khắc hình tượng đàn ông cặn bã đối với anh không còn chắc chắn nữa.

Dụ Ấu Tri không quen bị người khác nghe điện thoại, dăm ba câu nói rõ tình hình, Hạ Minh Lan phản ứng nhanh, lập tức tung ra ba câu hỏi liền.

"Em nhập viện? Lúc nào? Sức khỏe có sao không?"

Sau khi Dụ Ấu Tri trả lời, bên kia lại bất đắc dĩ thở dài: "Cũng không biết phải nói em thế nào nữa, vì sao xuất viện mới nói cho anh."

Thẩm Ngữ hoàn toàn xoắn xuýt luôn.

Giọng điệu này, rõ ràng là một người bạn trai ấm áp quan tâm tới bạn gái mà.

Sau khi ngắt điện thoại, Dụ Ấu Tri nhìn về phía Thẩm Ngữ: "Ngày mai có người đi cùng chị rồi, em có thể đi học rồi."

Mất đi cơ hội trốn tiết, giọng điệu của Thẩm Ngữ hơi sa sút: "Dạ."

Thực ra cô vẫn muốn trốn tiết, muốn nhìn xem bạn trai chị tiểu Dụ bộ dáng như thế nào.

Thẩm Ngữ đột nhiên nhớ tới Hạ Minh Sầm.

Giọng của cảnh sát Hạ là trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như khí chất tướng mạo của anh, không biết bạn trai chị tiểu Dụ có phải tướng mạo cũng ấm áp như giọng nói không.

Nhưng chắc chắn chị tiểu Dụ sẽ không trả lời, thế nên đành phải từ bỏ, đợi lần sau có cơ hội sẽ gặp lại.

-

Thời tiết ngày xuất viện hôm nay không tệ, có lẽ ông trời cũng cảm thấy xuất viện nên là ngày tốt, không nỡ lòng trút mưa xuống làm hỏng tâm trạng con người.

Dụ Ấu Tri đã thu dọn quần áo trước, đợi Hạ Minh Lan tới còn một khoảng thời gian nữa, cô dứt khoát rời khỏi phòng bệnh trước, cầm đồ của mình đi làm thủ tục xuất viện, dù sao bản thân có tay có chân, không nhất định phải có người làm hộ.

Trước tiên đến trạm y tế để làm thủ tục, lại tới cửa xuất viện để thanh toán viện phí, đợi làm xong mọi quy trình, Dụ Ấu Tri cầm bảo hiểm y tế và biên lai nộp tiền vừa đi vừa đối chiếu số.

Đi bộ một mạch từ khoa nội trú đến khoa ngoại trú ở cửa chính của bệnh viện, vào ngày thường trong bệnh viện tương đối ít người, mỗi cửa sổ cũng không nhiều người xếp hàng.

Trong nhóm người xếp hàng có một vóc dáng rất xuất chúng, áo hở cổ quần dài sẫm màu đơn giản gọn gàng, cao hơn hai người trước sau anh nửa cái đầu, tuy đang cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng tư thái vẫn ngay ngắn theo thói quen, hai chân thẳng tắp, Dụ Ấu Tri vừa nhìn đã nhận ra là ai.

Mấy ngày nay không thấy anh tới bệnh viện, sao bây giờ anh lại tới đây?

Cô cảm thấy mình còn thiếu Hạ Minh Sầm một tiếng cảm ơn.

Tối ngày hôm đó quả thực cô phá án quá liều lĩnh, thậm chí cũng không trưng cầu sự đồng ý của anh trước, nghe thầy và Thẩm Ngữ nói, sau khi đưa cô vào bệnh viện, là anh chạy đi sắp xếp tất cả thay cô.

Mà trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, cô cũng có thể loáng thoáng cảm nhận được sự che chở khiến người ta an tâm từ anh.

Siết chặt túi xách, Dụ Ấu Tri đi về phía anh.

Người đàn ông vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại nhạy bén cảm nhận được có người tới gần, ngẩng đầu, nhàn nhã nhướng mi, nhưng sau khi nhìn thấy cô, vốn sắc mặt chỉ là lạnh nhạt lập tức trùng xuống.

Dụ Ấu Tri mở miệng, hỏi: "Sao anh lại xếp hàng ở đây?"

"Xếp hộ người ta." Anh nhìn túi trên tay cô: "Xuất viện rồi?"

"Ừ, cảm ơn anh nhé." Dụ Ấu Tri ngừng lại, tuy trong lòng không được tự nhiên nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Vì tối hôm đó đưa tôi tới bệnh viện."

"Không cần, công việc thôi mà."

Sau đó không nói gì nữa. Lời cô muốn nói đã nói xong, anh cũng không nói gì nữa, giống như trước đây cùng điều tra vụ án không phải bọn họ, mà ở trước mặt người khác phối hợp diễn nam nữ mập mờ cũng không phải bọn họ.

Đây chính là kết quả ban đầu Dụ Ấu Tri muốn, khỏi phải bởi vì công việc rồi bị buộc tiến lại gần nhau, cứ xem đối phương như không khí qua đường.

Vậy mà hiện tại cô lại không nói nổi cảm giác trống rỗng khó hiểu trong lòng.

"Minh Sầm! Mình quay lại rồi!"

Lúc này một giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

Dụ Ấu Tri nhìn qua, một cô gái mặc bộ váy ngắn bước trên giày cao gót đi về phía này.

Khuôn mặt kiều diễm không hiểu sao quen thuộc như vậy, Dụ Ấu Tri sững sờ trong chốc lát, trong đầu hiện ra một cái tên.

Tịch Gia.

Lần cuối gặp Tịch Gia là khi sau tốt nghiệp cô đi du học với Hạ Minh Sầm, Tịch Gia bay từ Trung Quốc tới tìm Hạ Minh Sầm, lúc đó Tịch Gia đã rất thành thục, mấy năm trôi qua, diện mạo không thay đổi mấy, ngược lại khí chất lại có vẻ xinh đẹp cao quý hơn lúc đó.

Lần đầu tiên Dụ Ấu Tri gặp Tịch Gia đã nhìn ra, cô ta và Hạ Minh Sầm là cùng một loại người.

Tiểu thư thiếu gia có điều kiện gia đình ưu tú, kiêu ngạo tự tin, ngạo mạn khiến người ta cao không thể với.

Cùng lúc Dụ Ấu Tri nhìn thấy cô ta, hiển nhiên cô ta cũng nhận ra Dụ Ấu Tri, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt đóng băng.

Hạ Minh Sầm nhường vị trí cho Tịch Gia, nhàn nhạt phàn nàn một câu: "Đi rửa tay mà lâu như vậy."

Tịch Gia hoàn hồn, giải thích với anh: "Ở trong đó trang điểm lại."

Thì ra là đi cùng Tịch Gia tới bệnh viện, vừa nãy cũng là xếp hàng giúp Tịch Gia.

Dụ Ấu Tri không phải người không biết tốt xấu, dù sao anh tới bệnh viện không có liên quan tới cô, cô cũng không muốn đứng ở đây cho vướng víu.

"Vậy tôi đi trước."

Cô xoay người muốn đi, người kéo cô lại lại là Tịch Gia.

Lúc này Tịch Gia đã tiếp nhận việc trước mặt mình quả thực là Dụ Ấu Tri, cô ta đánh giá Dụ Ấu Tri từ trên xuống dưới, phát hiện dáng vẻ của đối phương không thay đổi chút nào.

Trên mặt không trang điểm, nhìn rất sạch sẽ thoải mái, ngũ quan thanh tú tinh tế không có gì bàn cãi, một bộ dáng vẻ yếu đuối mong manh.

"Cô quay lại làm cái gì?"

Sắc mặt Tịch Gia lạnh lùng, trong giọng điệu bình tĩnh đem theo mấy phần chất vấn.

"Lúc đầu khi cô chia tay với Hạ Minh Sầm, không phải nói bản thân sẽ không quay về thành phố Lư nữa sao?"

Trước đây đã nhận sự chất vấn của Hạ Minh Sầm rồi, đối với giọng điệu chất vấn như một của hai vị tiểu thư thiếu gia này, Dụ Ấu Tri trả lời cùng một câu.

"Tôi chưa từng nói, hơn nữa tôi cũng không trở lại vì Hạ Minh Sầm."

"Vậy cô là vì cái gì?" Đương nhiên Tịch Gia không tin: "Cả nước nhiều thành phố như vậy cô ở chỗ nào mà không tốt hơn cơ chứ, cứ phải trở về thành phố Lư à? Lúc đầu cô đùa giỡn Minh Sầm còn chưa đủ thảm sao? Hiện tại cô quay về, lại muốn đùa giỡn anh ấy lần nữa sao?"

"Được rồi."

Hạ Minh Sầm lạnh giọng cắt ngang, liếc mắt nhìn trên mặt Dụ Ấu Tri không có cảm xúc gì, mím môi nói: "Cô ấy quay về vì bạn trai cô ấy."

Tịch Gia sững sờ: "Cái gì?"

Dụ Ấu Tri cũng sững sờ, không dám tin nhìn anh.

"Cô quen bạn trai rồi?" Tịch Gia không tin, hỏi thẳng Dụ Ấu Tri chứng thực.

Ánh mắt Hạ Minh Sầm giờ phút này cũng khóa chặt lấy cô, không chịu bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô, giống như hận không thể nuốt cô vào.

Lúc này Dụ Ấu Tri im lặng giả chết ở trong mắt anh giống như một câu trả lời khẳng định trá hình.

Cô không muốn ở lại đây, định trực tiếp xoay người đi, lại bị Tịch Gia kéo cánh tay một lần nữa không cho đi.

"Này, nói chuyện, đừng giả điếc."

Dáng người Tịch Gia vốn cao hơn cô một chút, cộng thêm cô ở bệnh viện mấy ngày, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bước đi còn yếu sức, không chịu được lực kéo, lúc dùng lực đẩy Tịch Gia ra thì đầu lại choáng váng, lực trên tay buông lỏng, túi và bảo hiểm y tế, hóa đơn đều rơi xuống.

Trang giấy mỏng manh, lấy cô làm trung tâm mà tản ra tứ phía, nhận lấy cái nhìn chăm chú của người khác.

Tịch Gia không muốn có nhiều người nhìn cô ta và Dụ Ấu Tri tranh luận như vậy, giữ váy cúi người xuống định giúp Dụ Ấu Tri nhặt lên.

Thế nhưng Hạ Minh Sầm lại ngăn cô ta lại, lạnh nhạt nói: "Bạn trai cô ấy sẽ giúp cô ấy nhặt."

Tịch Gia dừng động tác, vẻ mặt phức tạp nhìn Hạ Minh Sầm một cái.

Dù Dụ Ấu Tri có bạn trai, nhưng bạn trai của cô cũng không ở đây, lời nói của Hạ Minh Sầm không có logic, giống như đơn giản là giận cá chém thớt với Dụ Ấu Tri.

Mà Dụ Ấu Tri vốn không cần ai nhặt giúp cô, bản thân cô chưa yếu đuối đến mức ngay cả đồ đạc cũng cần người khác giúp.

Cô ngồi xổm xuống, bướng bỉnh cắn chặt môi, dùng đôi tay nhỏ nhắn nhặt giấy tờ rơi lả tả trên đất, bởi vì mấy ngày nhập viện, mu bàn tay vẫn còn lưu lại vài vết kim truyền nước, vòng tròn màu xanh quanh lỗ kim chưa phai hẳn, lại được làm nổi bật bởi màu da trắng nõn, nhìn thấy mà đau lòng.

Tư thái cứ nhỏ nhắn yếu đuối như vậy, mới có thể khiến người ta không nhịn được mềm lòng hết lần này tới lần khác.

Hạ Minh Sầm chẹp một tiếng, nhìn hai cái rồi không nhìn nữa, khó chịu nghiêng đầu đi, đôi lông mày nhíu chặt mãi không giãn ra.

Lúc này người xếp hàng trước cửa đã xếp tới chỗ Tịch Gia, người xếp ở đằng sau cô ta có lòng hỏi cô ta còn muốn xếp hàng không, Tịch Gia nói tiếng cảm ơn, nhất thời không chú ý Hạ Minh Sầm với Dụ Ấu Tri nữa, vội vàng đi tới hướng cửa bán vé làm thủ tục.

Dụ Ấu Tri nhặt mấy tờ giấy rơi bên chân lên, đang muốn đứng dậy nhặt tờ rơi ở xa một chút thì người đàn ông sắc mặt u ám quỳ một gối xuống trước mặt cô, đã nhặt tờ giấy đưa về tay cô.

Cô nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.

Hai người đứng dậy, Hạ Minh Sầm ỷ vào ưu thế dáng người, nhìn cô từ trên cao xuống.

"Lúc đầu vì để rời xa tôi, rõ ràng nói cả đời này không định quay lại nữa, giờ lại sẵn lòng vì tên đàn ông khác mà chạy về." Anh châm chọc nhếch môi, giọng nói lạnh lẽo: "Dụ Ấu Tri, cô thật sự khiến tôi ghê tởm."

Dụ Ấu Tri có phần không chịu được sự quái gở của anh, nhẹ giọng nói: "Tôi là vì..."

Sắc mặt Hạ Minh Sầm cứng đờ, nhanh chóng cắt ngang lời cô.

"Được rồi, cho dù bây giờ cô ở cùng tên đàn ông nào cũng không liên quan tới tôi, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi." Anh hung dữ đè âm thanh nói: "Cô dám xuất hiện nữa, tôi sẽ bóp chết cô."

Đáy mắt Dụ Ấu Tri tối sầm lại, mím chặt môi.

Chuyện cùng nhau tới quán bar điều tra vụ án còn chưa qua mấy ngày, bọn họ dường như lại biến thành kẻ thù.

Giống như năm đó lúc chia tay, Hạ Minh Sầm nói những lời khó nghe, Dụ Ấu Tri cũng không chịu thua, hai người như con nhím hiếu chiến, anh chích cô một cái, cô phải chích trả lại.

Dù bụng mềm mại yếu ớt đến đâu, Dụ Ấu Tri vẫn sẽ chỉ là con nhím đả thương người.

Cô quyết định làm chuyện gì thì phải làm tới cùng, hà cớ gì phải giải thích với Hạ Minh Sầm, cần gì phải để ý anh nghĩ gì, dù sao tiểu thiếu gia vẫn là tiểu thiếu gia đó, mãi mãi ngạo mạn như vậy, khiến người ta nhìn mà ghét.

Cô dùng sức hít vào một hơi, sự tủi thân sắp tràn mi lại bị nuốt trở về, sau đó lạnh lùng nhìn anh, hỏi ngược lại: "Nếu tôi thật sự dám xuất hiện nữa, anh có dám bóp không?"

"Cô thử xem."

"Tôi nhất định sẽ thử."

- ---------

Lời tác giả:

Thật sự rất thích tsundere khẩu thị tâm phi sau đó giai đoạn sau là tình tiết hung hăng vả mặt, ai hiểu.