Vợ, Anh Xin Lỗi!

6.2/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngược!Ngược te tua tả tơi!Ngược tơi bời hoa lá! 😌 Kết HE
Xem Thêm

Cô cảm thấy có cái gì đó ươn ướt nơi khoé mắt,cảm giác mũi mình cay xè,cô mới biết là mình đã khóc...Trái tim lại như thường co rút,đau đớn kịch liệt.

-"Anh vì cô ấy mà thành ra bộ dạng như vậy sao?Cô ấy phản bội anh,anh biết vẫn yêu sao?Còn em?Anh đã từng nghĩ tới em chưa?"Tiểu Phong" ,chỉ 2 tiếng đơn giản vậy thôi mà em cũng ko giám nói ra,sợ anh lại giận.Chỉ nắm tay như bây giờ thôi em cũng chưa từng giám,lại sợ anh giận.Em rất muốn được 1 lần hôn lên môi anh,như bao cặp vợ chồng khác,nói "Em yêu anh".Thậm chí bây giờ anh say,em cũng ko giám làm vậy,sợ anh phát hiện,anh giận em,ghét bỏ em.Em ra ngoài cũng chưa từng giám đả động đến tên anh,ko giám nói cho ai biết,anh là chồng em,cũng là vì sợ anh giận.Hồi đại học,nhiều người theo đuổi em,em cũng mặc kệ,thậm chí còn cố gắng xa lánh đám con trai càng tốt,lại chỉ vì 3 tiếng "sợ anh giận"! Ngay cả cơ hội hiếm có là học bổng sang Singapo du học,lại chỉ vì 1 tờ hôn thú kia,em liền vứt bỏ!Em luôn làm việc chăm chỉ,ko giám làm sai cái gì ,dù chỉ là 1 chút ,bị anh đánh,anh mắng nhiếc vô cớ,em cũng ko giám nói gì.Tất cả cũng chỉ vì sợ anh giận,sợ anh ghét bỏ em.Vậy mà...Tại sao chứ?Khắc Phong...anh là đồ tồi!Anh biết ko hả?Nhưng em vẫn yêu anh,có phải em càng tồi hơn ko!?"

-"Tiểu An...Em đừng khóc.Là anh sai,anh ko nên mắng em.Ngoan...Đừng khóc...Anh xin lỗi,anh sai rồi..."-Anh ôm cô vào lòng,vuốt ve đầu cô.Nhưng 2 tiếng "Tiểu An" kia như mũi dao khoét sâu vào trái tim cô,khiến nước mắt kìm nén bấy lâu của cô cứ vậy mà chực trào,tuôn rơi ko ngừng.

Đêm đó,lần đầu tiên anh ôn nhu vs cô,anh nắm tay cô,anh ôm cô vào lòng,vuốt ve tóc cô.Nhưng là...gọi tên cô ấy...!

* * *

Sáng hôm sau,khi anh bị ánh sáng mặt trời chiếu vào liền nheo nheo mắt tỉnh dậy.Cảm thấy trong lòng ngực ấm áp vô cùng,mà nơi ngực...hình như có cảm giác ươn ướtAnh khẽ động đậy,xúc cảm mềm mại dễ chịu từ bàn tay truyền tới,anh bất giác nhìn sang.Một mái tóc đen dài,mềm mượt,sờ vào cảm giác rất thích.Khoé môi anh bất giác giương lên nụ cười hiếm thấy.Anh chỉ liếc mắt xuống khuôn mặt đang vùi trong l*иg ngực mình 1 cái rồi tiếp tục nhắm mắt,tay vẫn ko quên xoa xoa mái tóc đó.Nhưng chợt nhớ ra chuyện gì,anh vội đẩy cô ra 1 cách tàn nhẫn.

-"Bịch"!-Cô từ trên người anh rớt xuống nền nhà,may nền nhà có trải thảm nên cô ko đau lắm.Cảm giác ấm áp từ l*иg ngực và xúc cảm mềm mại nơi bàn tay đột nhiên mất đi,khiến anh có chút tiếc nuối.Cô dụi dụi mắt ra,trước mặt cô là khuôn mặt cau có của anh đang trừng cô,nhưng vì sợ hãi,cô lại ko kịp phát hiện ra 2 tai anh đang đỏ ửng.

-"Khắc Phong!Xin lỗi!Em ko cố ý!Em chỉ là ngủ quên!Xin lỗi!Xin lỗi!"-Cô nắm lấy chân anh lay lay,chỉ thiếu điều dập đầu lạy nữa mà thôi.Khuôn mặt ửng hồng ,hai mắt còn vương lại chút nước mắt tối qua,đôi môi anh đào mấp máy ko ngừng ,nhìn vào cùng mê người.Yết hầu của anh khó khăn đi chuyển,anh lại tức giận mắng thầm trong lòng.Anh như vậy mà lại có "phản ứng" với cô!

-"Tránh ra!Nếu còn có lần sau nữa!Tôi tuyệt đối ko tha cho cô!"-Giọng anh đã có chút khàn khàn,anh vội bước qua cô,đi nhanh vào nhà tắm.

Cô thấy anh tuy khó chịu nhưng hình như ko có ý giận dữ nên thầm thở phào 1 phen.Lúc cô tính đi vào nhà bếp làm cơm,cả người liền 1 phen choáng váng,lúc sau trước mắt liền 1 mảng tối sầm!

Cô đột nhiên làm sao thế này...?

Khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình nằm ở bệnh viện.Bác sĩ bảo anh xem báo cáo tình trạng bệnh của cô liền rồi liền rời đi.Trước khi đi cũng đã nhờ người mua cháo cho cô.Dù sao cũng ko có gì nghiêm trọng,chẳng qua chỉ là 1 chút cảm mạo mà thôi.

Nhưng cô cảm thấy rất ấm áp,vì ít nhất,anh đã ở lại xem báo cáo bệnh của cô,còn nhờ người mua cháo cho cô nữa.Chỉ là...ông trời có thực sự cho cô ích kỉ nhận lấy chút ảo tưởng là anh yêu cô ko?Câu trả lời chính là 1 màn ân ái ướŧ áŧ trong phòng làm việc của anh khi cô tính đến công ty anh đưa cơm và nói lời cảm ơn.Và hôm nay...chính là sinh nhật cô!Cô ko mong anh nhớ,nhưng việc anh làm cho cô sáng nay phải hay ko coi là quà sinh nhật!?

À ko!"Quà " sinh nhật thực sự mà anh muốn dành cho cô là đây:

-"Rầm!"-Âm thanh chiếc hộp đựng cơm rơi xuống đất,cô lúc đó cũng cảm thấy trái tim vốn nứt nẻ đầy chai sạn của mình vừa lành lặn 1 chút liền phút chốc rơi ầm xuống vực sâu ko đáy.Anh vậy mà cùng Tiểu An làm chuyện đó...ngay trong công ty!!!

Đả kích quá lớn,khiến cô nhất thời ko biết phải làm gì,chỉ biết giương mắt ra nhìn họ.Tiếng động lớn liền đánh thức 2 con người đang dây dưa kia.Anh vội đẩy ả ra,đồng tử anh co rút lại ngay khi nhìn thấy cô đứng bất động trước cửa,thấp thoáng thấy bóng hình mình 1 thân ảnh xộc xệch đến tệ hại trong đó.Nhất thời ko biết phải làm gì,trái tim anh lúc đó co rút đến muốn nghẹt thở,trong lòng anh 1 cỗ chua xót và hối hận dâng lên,bất giác anh hét lớn,ko muốn cho cô thấy tình trạng thảm hại của mình lúc này nữa.

-"Cút!Cô cút ngay cho tôi!"

Cô giật mình nhìn anh,2 dòng nước mắt theo khoé mắt cô lăn xuống,cô vội vã đưa tay bụm miệng mình lại để ko phát ra tiếng nấc rồi bỏ chạy trối chết ra ngoài.

Anh khó khăn thở dốc vì trái tim nghẹn lại nãy giờ.

-"Tiểu Phong...Cô ấy..."-Ả lên tiếng,giọng nói có phần bất ngờ,thanh âm nhỏ vô cùng.

-"Phải!Cô ấy chính là vợ tôi đó!Giờ cô vui lòng chưa hả!?Tôi thật ngu ngốc!Là 1 thằng hề ngu ngốc!Năm đó gia đình tôi vì phá sản mà cô liền tìm cớ chia tay tôi rồi bỏ ra nước ngoài.Tôi vì chờ cô trở về mà phải tận 3 năm sau mới cưới Hạ Phi Linh.Nhưng cô có biết,vì sợ cô trở về biết chuyện sẽ giận nên tôi ko cho cô ấy được 1 đám cưới tử tế,ko 1 đêm tân hôn.Tất cả chỉ có 1 tờ hôn thú ko hả!?Cũng vì cô,tôi mới nói dối cô ấy là người giúp việc trong nhà.Nhưng cô ấy lại ngốc nghếch ko 1 tiếng phàn nàn.Vậy mà cô thì sao?Nếu ko phải ngay từ đầu tôi điều tra ra lúc ở nước ngoài cô đã qua lại vs những thằng đàn ông nào,đã sớm gắn camera trong phòng cô thì cô còn tính cắm sừng tôi tới bao giờ đây?Cô lại vô sỉ tới mức chỉ vì sợ tôi ruồng bỏ mà liền đè tôi ra làm cái chuyện xấu hổ này sao?!Lâm Tiểu An,cô tự xem lại chính mình đi!"

Anh nói 1 hơi dài,trước giờ anh chưa nói nhiều như thế bao giờ.Trong vô thức,anh lại ko nhận ra mình nói ra tiếng "vợ" ấy nhẹ nhàng như vậy.Hôm nay lúc trở lại công ty anh đã mở tất cả camera mà bấy lâu anh trộm gắn trong nhà ra xem động tĩnh của ả.Thật ko ngờ,ngoài việc thấy ả lén gọi điện thân mật với người đàn ông khác còn thấy cả những lời nói hôm đó anh say mà cô đã nói vs anh.Tới lúc đó anh mới biết là cô yêu anh nhiều như vậy.Một đống cảm giác vui buồn,xót xa cùng hối hận xen lẫn cứ vậy cuồn cuộn trào vào lòng anh.Phải!Nếu cô đã yêu anh nhiều như vậy,vì sao anh còn tự lừa mình lừa người mà ko giám đối diện vs việc anh cũng đã bắt đầu có tình cảm vs cô?Anh biết,ngày hôm nay là sinh nhật cô,vì sinh nhật cô và anh đã được cô khoanh tròn trong tờ lịch treo ở phòng khách.Anh tính sau khi xong việc ở công ty sẽ cố ý về sớm để cho cô 1 bất ngờ.Hai người sẽ bắt đầu lại,sẽ có đám cưới,đêm tân hôn,tuần trăng mật,và cả những đứa con nữa...

Vậy mà người tính ko bằng trời tính,Lâm Tiểu An lại tìm đến anh,1 màn kia đã lọt vào mắt cô.Trái tim anh co rút đau đớn khi nhớ tới ánh mắt cùng giọt nước mắt của cô lúc đó.Anh nhanh chóng chỉnh lại quần áo,cầm chìa khoá xe chạy vội ra cửa,lái xe đuổi theo cô hướng về nhà.

Ha!Chỉ là...ông trời quả thực rất thích trêu người mà.Lúc anh lái xe tới ngã tư đường,anh đã thấy cô đang vừa chạy vừa khóc lao nhanh qua đường.Lúc này đang là đèn đỏ,anh vội mở cửa xuống xe để kéo cô lại.Đột nhiên 1 chiếc xe ô tô bị cảnh sát rượt đuổi từ đâu chạy tới,vượt đèn đỏ,đâm thẳng về phía cô.Đồng tử của anh co rụt lại,anh chạy nhanh về hướng đó,tay phải dơ lên,hướng về phía cô la lớn:

-"KHÔNGGG.....Tiểu Linh!Mau chạy..."

-"KÉT....RẦM!!!Choang!!!"

Lời còn chưa dứt,chiếc xe đã mất đà,tông thẳng vào người cô,tiếng đổ vỡ vang lên chói tai hoà cùng tiếng la hét của mọi người xung quang và tiếng còi xe cảnh sát.Nhưng tất cả với anh giờ là 1 mảng trắng xoá.Chỉ có cô,1 thân ảnh máu me đỏ rực nổi bật trong bộ váy trắng tinh khiết.Cô...bỏ anh mà đi rồi !Chưa có sự cho phép của anh...mà cô đã dám bỏ đi rồi...

Anh chạy lại chỗ cô,ôm lấy cơ thể rướm máu đó,cũng ko ngại máu me,giọng anh như lạc đi:

-"Hạ Phi Linh!Dậy!Cô dậy ngay cho tôi!Ai cho cô ngủ hả?Giờ là mấy giờ rồi?Dậy ngay!Ai đó mau gọi cấp cứu đi!"

-"Tiểu Phong...Một lần thôi,cho em gọi anh...như vậy 1 lần thôi...Đừng giận em..."

-"Cô là đồ ngốc sao!?Tôi cũng chưa bao giờ cấm cô gọi tôi như vậy!Cô muốn gọi?Hảo!Dậy đi,ngồi dậy,mở mắt ra gọi tôi đi!"

Bình Luận (1)

  1. user
    .... (3 năm trước) Trả Lời

    có không giữ mất đừng tìm

Thêm Bình Luận