Hồi giã từ đạo cô Vu Tĩnh ra đi, Tuyết Cừu nghĩ rằng thế nào lão Giang Nam cũng đến tìm Vu Tĩnh để trả thù.
Nhưng chàng lại nghĩ, Vu Tĩnh vừa luyện thêm mấy môn công phu nữa và Giang Nam không phải là đối thủ của nàng.
Nay nghe lão Giang Nam lại có thêm một người con trai, võ công và mưu trí hơn người, chàng lại sợ Vu Tĩnh không đối phó được với cha con lão, nên chàng phải đi và cứu nguy cho Vu Tĩnh và nhân tiện phá luôn Giang Nam phủ.
Một hôm đến một khu rừng, chàng thấy phía trước bụi bay mù, lại có tiếng la ó om sòm. Tuyết Cừu xông tới.
Đến nơi, chàng trông thấy một đám đông gồm nam nữ khoảng mười người đang vây đánh hai thiếu nữ thất điên bát đảo. Chàng nhận ra hai thiếu nữ đó là Vương Giải Ngữ và Vương Nhã Uyên. Còn đám người kia hoàn toàn lạ mặt.
Tuyết Cừu trầm giọng hét :
- Dừng tay!
Chàng nói rồi phóng vυ"t mình vào trong.
Sự xuất hiện đột ngột của Lã Tuyết Cừu khiến mọi người đều giật mình.
Vương Giải Ngữ hô :
- Công tử!
Vương Nhã Uyên nói :
- Đại ca!
Nhã Uyên xông tới ôm chàng, bất chấp đối phương như thế nào. Tình thế đó, bắt buộc Vương Giải Ngữ phải cầm kiếm đề phòng.
Tuyết Cừu quàng tay qua vai Nhã Uyên hỏi :
- Tại sao hiền muội bị những người kia đánh?
Nhã Uyên nói :
- Giải Ngữ tỷ tỷ đến nhà tiểu muội thăm, không thấy đại ca. Nhân đó tỷ tỷ và tiểu muội đi tìm đại ca, vì đoán trúng đại ca đi Thủy Đường cung ở Vân Mộng, không ngờ mới đi đến đây lại gặp đám yêu quái vây đón đánh. Bọn chúng cho rằng tiểu muội là người của Tần Hoài tửu lâu.
Tuyết Cừu nghe nói, lòng đã nghĩ đám này thuộc nhóm nào rồi. Chàng đưa mắt quan sát đối phương. Trong đám đó, chàng thấy có một tên khá tuấn tú cùng trang lứa với chàng.
Tuyết Cừu hỏi :
- Các ngươi là ai mà đón đường hành hung phụ nữ?
Một đứa nói :
- Thời buổi bây giờ việc của ai nấy biết, chớ có chen vào!
Tuyết Cừu nói :
- Cứ cho các hạ nói đúng. Nhưng việc mấy cô nương này sao ngươi lại chen vào?
Một tên chưa biết mặt Tuyết Cừu nên giở giọng ngang ngược, nói :
- Bổn công tử thích vậy!
Tuyết Cừu chớp người lên nắm cổ hắn ném xuống đất.
Vương Giải Ngữ liền phế bỏ võ công hắn, nói :
- Nếu để các ngươi còn võ công thì cứ đi phá xóm phá làng, gϊếŧ hại dân lành.
Tuyết Cừu chỉ mặt tên công tử, hỏi :
- Các hạ cầm đầu đám người này? Hãy báo danh đi!
Hắn nhìn chàng có vẻ nghi ngờ rồi nói :
- Ngươi báo danh trước đi!
Tuyết Cừu đánh về hắn một chưởng. Chàng không dùng Cự Bí thần công, mà dùng Hình kinh Thuận nghịch thần công.
Tên công tử kia cũng vận hết sức bình sanh đưa chưởng ra đỡ.
Mỗi bên đều bị chấn động.
Tên công tử nhìn không có vẻ kinh ngạc. Cặp mắt hắn đầy sát khí...
Còn Tuyết Cừu, thấy hắn xuất chiêu đã biết hắn là ai rồi. Chàng cười lạnh nói :
- Thì ra... Giang Sơn công tử!
Hắn hỏi :
- Ngươi là Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu?
Tuyết Cừu mỉm cười :
- Gặp Tiểu Sát Tinh rồi mà không biết sợ cũng hiếm thấy lắm.
Chàng nói chưa dứt câu, thì Giang Sơn công tử ra lệnh cho thuộc hạ bủa kiếm vây lấy chung quanh.
Tuyết Cừu nói :
- Những kẻ vô danh ta không chấp. Các ngươi cứ bình thản mà đi, riêng Giang Sơn công tử hãy ở lại!
Lập tức năm sáu mũi kiếm xé gió lao về phía chàng.
Tuyết Cừu vỗ kiếm... Thân ảnh chàng biến mất, nhưng lại nghe một chuỗi tiếng leng keng... lạch cạch.
Xem lại, kẻ thì rơi kiếm, người thì gãy kiếm trong đó có Giang Sơn công tử.
Tuyết Cừu nói :
- Lý ra ta không tha các ngươi một đứa, nhưng võ công của các ngươi xoàng xĩnh quá có chém cũng mất công. Trước khi đi, ta hỏi mấy lời, phải nói cho thật, Giang Sơn công tử đưa các ngươi đi đâu?
Một thiếu nữ sợ quá nói :
- Đi đến am của đạo cô Vu Tĩnh.
Tuyết Cừu nghĩ thầm :
- “Mình đoán không sai. Nhưng mấy đứa lóc nhóc này làm sao mà hại được nàng?”
Chàng hỏi :
- Đến đó kết quả ra sao?
Thiếu nữ đáp :
- Võ công của Vu Tĩnh cao quá, Giang Sơn công tử đánh không lại, chỉ phóng lửa đốt nhà, rồi bỏ chạy.
Tuyết Cừu nghĩ ngay đến mấy bộ sách quý của nàng có thể do trận hỏa thiêu này mà hủy diệt hết chăng?
Chàng nghĩ vậy mà nổi giận, chỉ mặt Giang Sơn nói :
- Người ta trốn tận trên rừng trên núi, không muốn đối đầu bất kỳ ai, sao cha con ngươi cũng không tha?
Thấy gương mặt của chàng đằng đằng sát khí, Giang Sơn công tử cả sợ, chỉ biết đứng trợn mắt mà thủ thế.
Tuyết Cừu dùng Cự Bí thần công mà đánh ra một chưởng cực mạnh. Hắn cũng phóng mình lên rồi xuất chưởng đánh lại. Lần này hắn bị bay thốc ra ngoài.
Tuyết Cừu nhảy theo lôi cổ hắn lên điểm huyệt hắn. Chàng nói :
- Phụ thân ngươi là tay gian ác, đến đổi sư muội ngươi cũng không ở được. Nếu ta không nể mặt Giang Ngư Nữ thì ta đã gϊếŧ ngươi rồi. Nay mai ta sẽ phá nát Giang Nam phủ. Nếu gặp các ngươi ở đó lần nữa, thì không bao giờ được hưởng sự khoan thứ. Đi đi!
Chờ bọn chúng đi rồi, ba người ngồi lại gốc cây mà nói chuyện.
Tuyết Cừu nghĩ thầm :
- “Ta đã đi vào con đường đao kiếm đầy nguy hiểm, mà Nhã Uyên theo nữa thì làm sao cho tiện đây”.
Tuyết Cừu vờ hỏi :
- Gặp tiểu huynh rồi, Uyên muội có mừng chăng? Và có dặn dò gì nữa không?
Nhã Uyên nói :
- Gặp đại ca tiểu muội quá đổi mừng. Ý cũng muốn để đại ca đi một mình cho rảnh tay nhưng vì quá nhớ không biết làm sao.
Tuyết Cừu nói với Giải Ngữ :
- Tại hạ vừa mới gặp nữ Cung chủ Bí Tàng cung đi với Băng Kiên và Ngũ Ngoạn Cô. Họ là ba chị em ruột với nhau. Đôi bên gặp ở Thủy Đường cung. Vì công việc khá gian nguy và bề bộn. Hơn nữa, trước sự có mặt của Bình Thiên Thần Nữ và Huyết Trì Thánh Nữ, cuộc đấu giữa đôi bên bất phân thắng bại thì Cung chủ đã bỏ đi, chưa kịp hỏi lời nào.
Giải Ngữ nói :
- Tuyết Minh Cung chủ xông vào những nơi nguy hiểm để thanh toán những đại thù của võ lâm, ít khi Cung chủ và hai cô kia có vẻ hối hả như vậy. Nay không biết do đâu mà Cung chủ vội vàng, ta nghi chắc Cung chủ bị cái bất ngờ về tâm lý...
Tuyết Cừu phục tài nhận xét của nàng lắm.
Chàng nói :
- Tại hạ cũng nghĩ như vậy. À, lâu nay tiểu thư có bắt được tin của lệnh sư không? Và bây giờ gặp tại hạ rồi, tiểu thư định đi đâu?
Giải Ngữ nói :
- Gia sư có nhắn đến gấp nơi đó. Ông cho biết, nhân vật đầu não của cánh Thần nữ là Vô Nhãn thư sinh đã khỏi bệnh. Không bao lâu nữa hắn sẽ tái xuất giang hồ. Vô Tận Tàng cao thủ đã triệu tập các cao thủ Bí Tàng cung mà thảo luận kế sách để đối phó với người này. Dĩ nhiên là ta phải đến đó. Nay giao Uyên muội lại cho công tử chăm sóc.
Nhã Uyên nói :
- Hiện nay đại ca giữ vai trò quan trọng trong giang hồ. Kẻ địch đã đầy bốn phương tám hướng. Tiểu muội không dám làm phiền đại ca. Bây giờ tỷ tỷ hoặc đại ca cho tiểu muội ra bến Tương Giang để tiểu muội xuôi thuyền về Tần Hoài là xong. Từ đây đến Tương Giang chỉ mất một ngày đường. Chúng ta đi ngay bây giờ. Nhân tiện, ghé qua đạo cô Vu Tĩnh xem thế nào?
Cả ba cùng đi. Giải Ngữ nói :
- Lã công tử thật nhiều hồng nhan tri kỷ. Từ kẻ đứng đầu võ lâm cho tới những tiểu muội trong các học hiệu. Từ ma nữ cho đến đạo cô... chỉ chưa thấy một sư nữ nào xuất hiện.
Nhã Uyên đỏ mặt, nói :
- Cũng có sư nữ rồi, Ngũ Ngoạn Cô đó?
Tuyết Cừu vội đánh trống lảng :
- Con Tuyết Nê hồng hạc của hiền muội bây giờ ai chăn cho nó? Và các cô ở Tần Hoài tửu lâu có thường ghé thăm hiền muội chăng?
Nhã Uyên nói :
- Họ có ghé! Ngày nào cũng có người ghé nhưng không phải để thăm tiểu muội mà để hỏi tin tức của đại ca. Bây giờ bọn họ làm ăn phát đạt lắm. Họ bắt đầu xây dựng ở dãy sông thêm mấy dãy lầu nữa.
Trưa hôm đó, ba người đến ngang khu rừng mà đạo cô Vu Tĩnh ở. Nhìn vào thấy một bãi trống đầy tro than trông rất điêu tàn hoang lạnh.
Tuyết Cừu chỉ vào trong nói :
- Chỗ đám cháy kia là nơi đạo cô ở!
Ba người vào đó thấy vắng tanh. Chàng đoán có thể đạo cô đi Vân Mộng, hoặc đạo cô trú tạm trong hang đá nào ở suối Thạch Kiều.
Chàng đưa hai nàng đến Thạch Kiều tuyền...
Giải Ngữ nói :
- Cảnh đẹp nào kém gì Đào Nguyên!
Lã Tuyết Cừu giật mình đánh thót. Chàng biết Giải Ngữ nói móc mình. Tuyết Cừu vội ghẹo :
- Vương cô nương đã đến Đào Nguyên rồi nhỉ? Tại hạ chưa biết không khí nơi đó ra sao?
Trúng tủ Nhã Uyên, nên nàng nói một hơi :
- Đào Nguyên là con suối dẫn vào động Thiên Thai, nơi ấy có tiên nữ, có hạc... vàng. Một ngày ở đó bằng một năm dưới trần. Ông Nguyễn, ông Lưu, hai ông đã lạc vào đó, đến nửa năm mà quên về. Chừng nhớ nhà muốn quay trở lại, các tiên nữ làm cuộc tiễn hành. Nàng tiên đưa khách tục về lại cõi trần, gởi theo các món quà kỷ niệm là Ngọc Tho và rượu Vân Dịch. Cả hai trở về làng xưa, xem ra gia phả đã qua bảy đời. Ở vậy không hợp, hai ông rủ nhau trở lại non tiên nhưng không gặp ai cả. Và cảnh này cũng vậy.
Nhã Uyên kết luận một câu rất kháo. Thật ra, Nhã Uyên chỉ nghe Giải Ngữ nói mà đoán thôi. Còn Giải Ngữ nào biết Vu Tĩnh là ai? Bao nhiêu tuổi? Nhưng kinh nghiệm nói cho nàng biết các cô mười tám đôi mươi là... hồng nhan tri kỷ của chàng.
Mặc cho hai cô kháo, Tuyết Cừu chụm tay gọi :
- Vu Tĩnh ơi! Vu Tĩnh!
Chàng gọi đôi ba lần như vậy không thấy Vu Tĩnh trả lời.
Lúc này Giải Ngữ ứng khẩu đọc :
Tái đáo Thiên Thai phóng Ngọc Chân.
Thương đài bạch thạch dĩ thành trần.
Đào Hoa lưu thủy y nhiên tại
Bất kiến dương thời khuyến tửu nhân!
(Lại đến Thiên Thai, kiếm Ngọc Chân
Rêu xanh đã trắng đã thành trần
Hoa đào suối ngọc như ngày cũ
Uống rượu tìm đâu dáng cố nhân).
Nàng nói tiếp :
- Thôi, ta hãy quay lại cho rồi! Đạo cô như hạc nội mây ngàn.
Ba người quay trở lại. Họ đi mãi tới chiều đến một xóm nhà. Cả ba tìm vào quán kiếm gì lót lòng.
Họ vừa ăn vừa bàn chuyện, Tuyết Cừu nói :
- Nếu ăn xong chúng ta đi liền thì nửa đêm sẽ tới bến Tương Giang.
Giải Ngữ nói :
- Nên đi liền là hơn! Tương Giang cảnh thơ mộng không kém Tần Hoài. Nơi đó công tử có đất... dụng võ!
Tuyết Cừu cười khổ :
- Tại hạ nào dám nghĩ việc ấy bao giờ? Sao không ai chịu hiểu gì cho tại hạ?
Ăn uống xong, Nhã Uyên hỏi :
- Tiểu muội cũng đồng ý, chúng ta cần đi đêm cho mát.
Ba người tiếp tục lên đường.
Qua đầu canh hai, họ thấy một cỗ xe ngựa đi ngược chiều về phía họ.
Tuyết Cừu nghĩ thầm :
- “Đây là xe chở khách từ bến Tương Giang đến xóm nhà này”.
Ba người lách mình cho chiếc song mã này vượt qua.
Cả ba cùng thấy xe mui kín phủ rèm... Và bất ngờ tên xà ích giáng xuống đầu Tuyết Cừu một chưởng.
Nghe hơi gió, chàng nhảy tránh qua một bên, nhưng vẫn không tránh khỏi. Chưởng đánh trúng vào bả vai của chàng.
Tên xà ích chửi :
- Quân đạo chích! Các ngươi đi đâu đây mà giờ này còn rình rập bên đường?
Thấy hắn ngang xương như vậy, Vương Giải Ngữ phóng vào hắn một nhát kiếm.
Tên xà ích rời yên ngựa phóng mình xuống đất thủ thế.
Nghe tiếng động, trên xe phóng xuống hai tên nữa, nhắm vào Tuyết Cừu và Nhã Uyên tấn công.
Chỉ qua vài chiêu Tuyết Cừu đã khống chế được hai gã.
Bên kia, Giải Ngữ đã chặt đứt lìa cánh tay của tên xà ích. Nàng điểm huyệt cầm máu cho hắn.
Tuyết Cừu vén rèm xe lên xem, thấy ngổn ngang là hòm và rương. Chàng mỉm cười nói thầm :
- Mấy chục rương tài vật của một cự phú nào mướn bảo tiêu chuyên chở. Không ngờ chúng tính gìa hóa thành non!
Chàng lôi cổ một tên ra chỗ xa, hỏi :
- Những chiếc hòm trên kia đựng gì hãy khai rõ, khỏi mất công ta phá!
Tên kia sợ quá nói :
- Những hòm đó đựng địa lôi.
Chàng hỏi tiếp :
- Địa lôi để đánh ở đâu?
Hắn nói :
- Bình Thiên Thần Nữ đưa bản đồ cho Giang Nam sai giật địa lôi ở Bí Tàng cung.
Chàng giật mình nghĩ thầm :
- “Nếu có việc đó sao vừa rồi gặp Thần nữ, không nghe Thần nữ nói qua việc đó”.
Từ đó, chàng kết luận :
- Hoặc là gã này nối dối, hoặc Vô Nhãn thư sinh chủ trương việc này.
Tuyết Cừu hỏi :
- Các ngươi có mang bản đồ theo không?
Hắn chỉ vào túi áo nói :
- Ở trong túi này!
Tuyết Cừu thu hết tài liệu nơi hắn. Xong, chàng hỏi tiếp :
- Đã có chuyến nào đi trước ngươi, hoặc sẽ có chuyến nào đi sau ngươi. Chuyến đi trước làm xong công tác đã trở về sẽ có nhiều chuyến đi sau.
Chàng hỏi tiếp :
- Các ngươi thuộc về phủ Giang Nam hay của Thần nữ? Hay hai bên cùng phối hợp?
Tên kia nói :
- Tên ngồi ngoài xe là người của Thần nữ. Còn chúng tôi là người của Giang Nam phủ.
Tuyết Cừu hội ý với Giải Ngữ, nàng nói :
- Công tử hãy tra hỏi cho thật kỹ, cũng việc đó ta có hỏi qua nhưng họ nói mù mờ lắm.
Tuyết Cừu nhờ nàng và Nhã Uyên lên khám những chiếc rương đó. Trong lúc ấy, chàng đi đến tên cụt tay tra hỏi tên này hơn một khắc.
Sau đó, chàng làm việc với tên còn lại. Phối hợp ba lời khai của họ, chàng rút ra được một tin rất chính xác :
- Đông Hải Thần Quân là người đi dò ra các con đường địa đạo qua những hố từ gò Ma Khâu, phối hợp với phủ Giang Nam để tấn công Bí Tàng cung. Vô Nhãn thư sinh chuẩn y việc này. Vô Nhãn thư sinh hứa cho Thần quân phục hồi.
Tên xà ích là người của Thần nữ đi theo để giám sát. Còn lại hai tên, một tên là người tâm phúc của Giang Nam phủ chở mấy hòm địa lôi đi. Đồng thời, trong đó còn có ba hòm ngọc ngà châu báu cổ kiếm kỳ thư tiện đường đem ra Quan ngoại giao cho Thần quân cất giữ. Nếu Bí Tàng cung làm gắt quá thì họ chạy ra Quan ngoại hợp tác với Thần quân!
Tổng kết hết tình hình, Tuyết Cừu nói với hai nàng :
- Họ luôn luôn theo kế sách của Phùng Huyên thời Đông Du. Thỏ khôn có ba hang. Một mặt, họ vẫn hợp tác với Thần nữ, nhưng rồi họ không quên dựa dẫm vào thế lực còn lại. Bây giờ ta tính thế nào về trường hợp này?
Giải Nữ nói :
- Thay vì hủy chúng, ta lại chôn cất những rương này vào một nơi kín đáo, phòng ngày sau còn dùng. Để chúng trở tay không kịp, nên thủ tiêu những tên này không nên thương xót. Cứ thấy bọn chúng không bao giờ nói thật, thì đủ biết tha hắn là nguy hiểm cho ta.
Tuyết Cừu điểm huyệt hôn mê chúng xong, bỏ vào hang và lấp đá lại.
Ba người lên xe cho ngựa chạy về bến Tương Giang. Chàng nhìn hai bên đường tìm địa thế cất giấu những hòm địa lôi này.
Đâu đó xong, chàng cho xe về thị trấn Tương Giang.
Gần đến nơi, Tuyết Cừu thả cho ngựa tự ý đi và nổi lửa đốt xe để phi tang vết tích.
Họ đến nơi, trời cũng vừa hết canh ba.
Từ trên gò cao nhìn xuống, bến Tương Giang rất thơ mộng. Đèn đuốc hai bên bãi sông rực rỡ. Thuyền đò qua lại, ngược xuôi tấp nập. Phố xá hai bên bờ sông Tương Giang Đông và Tương Giang Tây sầm uất. Dường như mọi bến sông đều sống về đêm.
Tuyết Cừu nói :
- Tần Hoài, Tầm Dương,Tương Giang, Trường Sa, Trường An, Lạc Dương... là những nơi thắng cảnh. Chúng ta nên ở lại đây mà chơi ít ra cũng một ngày cho biết.
Hai nàng vui vẻ đồng ý.
Còn vài giờ nữa là sáng, không khí tấp nập về đêm ở nơi đây, khiến họ vui lây. Cả ba hỏi thăm quán nào lịch sự, yên ổn nhất họ tìm đến đó.
Quán ấy có tên là.. Đào Nguyên tửu điếm.
Qua một đêm mệt mỏi, cả ba ngã mình trên những ghế lót dông dài, đưa mắt nhìn ra bờ sông.
Hai bên cạnh Tuyết Cừu là bậc má hồng...
Tuyết Cừu gọi những món ăn uống rất giản dị cho hợp với buổi mai sắp đến. Cảnh này Tuyết Cừu không thể đóng được vai Hào Hoa công tử. Tuyết Cừu trầm ngâm nghĩ đến chuỗi ngày sắp đến.
Chợt Nhã Uyên nói :
- Muốn đi Nam Thị khởi hành từ Giang Đông, người ta đi Tương Giang là tiện nhất. Nơi đây không phải là bến đò chính. Ta có thể lên phía trên nửa dặm nữa, để kiểm soát sự qua lại của Giang Nam phủ.
Giải Ngữ khen là cao kiến. Còn Tuyết Cừu thì trầm ngâm.
Giải Ngữ nói :
- Công tử! Ta phải cấp tốc đi gặp sư phụ hay Lã Tuyết Minh để thông báo cho họ biết chuyện vừa rồi, để các vị ấy quyết định. Không thể ở đây chơi mãn ngày được.
Tuyết Cừu nói :
- Vậy phiền tiểu thư gắng lo liệu giùm cho.
Giải Ngữ ăn uống qua loa rồi đứng lên đi liền.
Nhã Uyên thấy Giải Ngữ đi rồi, lòng nửa vui nửa buồn. Nàng nói :
- Có Vương tỷ tỷ, tiểu muội không dám nói lời gì.
Tuyết Cừu cười hỏi :
- Giải Ngữ đi rồi, hiền muội vui lắm sao?
Nhã Uyên cúi đầu thấp xuống một chút, nói :
- Không phải vui, nhưng tiểu muội ăn nói tự do hơn một chút.
Nhưng Tuyết Cừu chỉ tay ra ngoài nói :
- Giải Ngữ nghĩ sao quay lại kìa!
Nhã Uyên nhìn ra lòng bỗng buồn xo, Giải Ngữ bước vào lục hành trang của mình ra, nói :
- Ta gởi tặng công tử bức tranh này.
Nàng đưa bức tranh của nàng vẽ từ hồi năm tuổi cho chàng.
Tuyết Cừu đứng lên chắp tay tạ ơn rối rít.
Giãi Ngữ kéo Nhã Uyên ra ngoài, nói :
- Lã công tử là người tài hoa rất mực. Ta thì không yêu chàng, dù ta chưa yêu ai. Ta có lời chân thành xin hiền muội nghiệm lấy. Tuyết Cừu là bậc quân tử, nhưng trên gương mặt của chàng có nhiều nét chủ về tình ái, làm khổ rất nhiều cô gái. Hiền muội nên tránh xa hắn càng xa càng tốt.
Nhã Uyên nói :
- Cảm ơn tỷ tỷ đã hiểu rõ nỗi lòng của tiểu muội. Tiểu muội đã có dạo chủ trương như tỷ tỷ, nhưng không sao thực hiện được. Tiểu muội sẽ cố gắng. Khổ quá tỷ tỷ ơi!
Vương Giải Ngữ chào hai người rồi đi, Nhã Uyên nhìn theo mà thở dài.
Tuyết Cừu mỉm cười hỏi :
- Giải Ngữ dặn hiền muội những gì, tiểu huynh biết rồi!
Nhã Uyên chẩu môi hỏi :
- Biết gì nói nghe?
Tuyết Cừu nói khơi khơi :
- Cuộc đời của tiểu huynh vốn nhiều sóng gió, nên trên bước đường lưu lạc gặp nhiều tao ngộ. Tiểu huynh đã đem tâm lực thượng thừa ra đối phó mà vẫn còn vướng bận không biết bao nhiêu là phiền. Nói cho cùng, tiểu huynh chỉ xem hiền muội là tiểu sư muội như ruột thịt! Và đó cũng là ý Giải Ngữ.
Nhã Uyên cúi đầu rươm rướm nước mắt.
Tuyết Cừu an ủi :
- Hiền muội tính ra chưa tròn mười bảy tuổi. Tương lai còn đầy hứa hẹn.
Nhã Uyên cắt nói :
- Thôi, đại ca đừng nói nữa! Tiểu muội biết đại ca muốn nói gì rồi.
Tuyết Cừu ngồi im tiu nghỉu. Chàng biết yêu là hận là chính trường hợp này. Nhưng trách gì Nhã Uyên? Nàng chưa đầy mười bảy tuổi. Tuổi hết sức bồng bột, hết sức có hồn.
Tuyết Cừu rất thương cảm và thông cảm cho nàng.
Chàng tự coi như không có mặt mình và cứ cầm chừng đó, chàng chừa cho Nhã Uyên một khoảng cách vừa phải để phỉ báng chàng. Đó là hình thức để giải oan.
Mãi đến trời sáng, Tuyết Cừu mới nói :
- Tiểu huynh sắp lên đường. Còn Uyên muội thì sao?
Nhã Uyên cũng đứng lên quay mặt qua chỗ khác nói :
- Biết rồi, đi đi!
Chàng thở dài ngao ngán bước đi, cũng chỉ vì sợ cái “bẻ gãy sừng trâu”.
Chàng đi một đoạn, Nhã Uyên chạy theo hỏi :
- Đại ca dự định đi đâu?
Chàng đáp :
-Uyên muội nên xuôi thuyền trở về nhà. Cho tiểu huynh kính lời thăm gia đình, thăm các bạn ở Tần Hoài. Tại hạ đi tu!
Nhã Uyên nguýt một cái nói :
- Ba hồi tiểu huynh, bốn hồi tại hạ, lối xưng hô mập mờ thì việc đối xử thiếu rõ nét. Chào...
Nhã Uyên bỏ chạy ngược chiều.
Tuyết Cừu bấy giờ mới thấy mình đứt từng khúc ruột.
Chàng rất thương Nhã Uyên, nhưng không có quyền lẫn lộn giữa thương và yêu. Không có quyền mập mờ trên sự minh định đó.
Tuyết Cừu nhìn theo nàng, và nỗi bi khái không giải tỏa được.
Chàng lần bước đi, tiểu nhị chạy theo níu áo...
Nhã Uyên cứ chạy, mái tóc buông xõa. Nàng không biết mình chạy đi đâu. Khi trước mặt nàng lảng vảng một chướng ngại gì đó, nàng mới dừng lại và ngó ra, nàng thấy một gã thanh niên mặt đẹp như ngọc, mày thanh, mắt sáng, miệng rộng, mũi cao, đang cười, thấp hình xuống và mở rộng đôi tay để đón nàng.
Lúc đó, tâm trí nàng vẫn biết đây là địa ngục. Nhưng Nhã Uyên vì ghét hận Tuyết Cừu, nên không cần phải thương mình nữa, không cần giữ mình, không cần biết đối phương là ai, nàng nhào vào vòng tay người ấy...
Nàng nói với chàng trai ấy như nói trong mơ :
- Tiểu muội đau khổ quá!
Gã công tử đẹp trai kia tém lại mái tóc lòa xòa của nàng, vuốt lại quần áo nàng cho ngay ngắn, nhìn nàng như có một sự thu nhϊếp...
Nhã Uyên rùng mình một cái, và bản năng tự vệ, lẫn thần thức cùng xuất hiện một lúc chớp nhoáng... Nàng vuột tay ra khỏi người đó rồi hỏi :
- Các hạ là ai?
Hắn mỉm cười nhìn chăm vào mặt nàng và nói :
- Hiền muội lại đây!
Giọng hắn êm như nhung, ngọt như mật, thanh như tiếng đàn cao âm. Nhã Uyên bước tới.
Một làn gió sớm thổi tạt vào mặt nàng, Nhã Uyên chợt tỉnh táo. Nàng đứng lại nghiêm giọng nói :
- Các hạ là ai?
Tuy nàng lặp lại câu hỏi trước, nhưng gã vẫn không trả lời. Lần này hắn bước tới.
Nhã Uyên lùi dần.
Hắn nói :
- Đại ca sẽ thay mặt hiền muội mà trị tội tên kia!
Nghe có người biểu lộ sự đồng tình, nàng đứng lại ngay.
Lần này hắn ôm chặt lấy nàng mà mơn trớn.
Một cảm giác đê mê pha lẫn sự ghê rợn. Ban đầu cảm giác ấy còn phân biệt, nhưng chốc lát cảm giác ấy qui về nhục cảm.
Nơi đây vắng vẻ, Nhã Uyên nhắm mắt trân người.
Chợt một tiếng động khác thường, gã kia buông nàng ra. Nhã Uyên thấy Tuyết Cừu đứng sững trước mặt hai người.
Tuyết Cừu thần thái oai nghiêm trong sáng, nhân hậu, khác với tên công tử đẹp trai kia, mới gặp được lần đầu mà hắn đưa ra bàn tay bẩn. Và da hắn tuồng như ngọc bạch, nhưng toàn thể của hắn có cái gì hắc ám, đốn tỏa.
Nhã Uyên lúc này tỉnh ngộ hoàn toàn, và nàng biết mình đã phạm tội. Nàng thấy tự mình đã đắc tội với chính mình, mà còn đắc tội với người mình yêu...
Nhã Uyên toan làm một việc gì đó cho đúng nghĩa, chợt Tuyết Cừu nói :
- Vô Nhãn! Ngươi giải thích sao về trường hợp này?
Thiên Thủ Vô Nhãn cười ngạo nghễ :
- Tấm thân bảy thước này lại không có chủ trương sao, mà phải nghe ai?
Hẳn nói xong, tung chưởng đánh Tuyết Cừu liền. Dĩ nhiên, chưởng pháp, bộ pháp, thân pháp của hắn khác lạ với mọi võ gia xưa nay.
Tuyết Cừu dùng Vô ảnh né tránh rồi nói :
- Ta là y sư, ta rất biết khả năng công lực của ngươi tới đâu. Chưa hết hạn trăm ngày, nên ta không giao đấu với ngươi.
Vô Nhãn cười lạnh, không nói, dùng bí pháp biến mất hút người.
Trong lúc đó, Tuyết Cừu dùng Phiêu hốt pháp để sẵn sàng đón nhận những chưởng lực như trời rung đất chuyển của Vô Nhãn...
Vô Nhãn đánh ra một lúc ba chưởng. Gọi là ba nhưng chỉ là một vì khoảng cách giữa ba chưởng không có thời gian.
Vô Nhãn đánh vào Tuyết Cừu, có cảm giác tưởng như đang đánh vào đống bông nhũn nhão.
Tuyết Cừu vẫn không hoàn thủ. Chàng nói :
- Tại hạ nhường hơn ba chiêu rồi đó nhé. Với chưởng lực ấy, hiện giờ ngươi chưa phải là đối thủ của ta.
Với những lời qua lại vừa rồi, và với những chưởng phong ào ạt, Nhã Uyên đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng thấy Tuyết Cừu như một thần tượng.
Vô Nhãn vẫn cười lạnh, nói :
- Nếu ta không phải là đối thủ của ngươi, sao ngươi không đánh?
Tuyết Cừu nói :
- Thời gian này vẫn còn là thời gian chữa bệnh! Chẳng lý thầy thuốc lại đi đánh con bệnh? Đi đi!
Vô Nhãn quắc mắt nhìn xéo một cái rồi bước.
Tuyết Cừu bước lại bên Nhã Uyên nói :
- Tội tình gì mà hiền muội phải làm vậy?
Nhã Uyên xô chàng ra, nói :
- Kệ ta!
Nàng nói xong quay mình cất bước, nàng đi về một hướng với Vô Nhãn thư sinh.
Tuyết Cừu lắc đầu thở dài...
Chàng bước đi về hướng ngược lại.
Qua một khúc quanh, Vệ Thạch Thần Nữ hiện ra. Tuyết Cừu quá bất ngờ, chàng đứng khựng lại.
Thần nữ bước tới đưa tay choàng qua hông chàng... Cả hai theo lối hẹp đi về hướng bến sông.
Thần nữ nói :
- Tiểu muội thấy hết câu chuyện từ lúc Giang Sơn công tử cho đến bây giờ. Tiểu muội biết, tiểu muội yêu công tử không lầm. Bản chất của bậc quân tử là dù không có ai, cũng phải quân tử với chính mình. Đại ca hoàn toàn làm tiểu muội kính phục.
Tuyết Cừu hỏi :
- Thần nữ có hay việc người của Thần nữ dùng địa lôi để phá Bí Tàng cung chăng?
Thần nữ cười :
- Đó là kế hoạch không tưởng của những kẻ không tưởng. Bí Tàng cung đã đề phòng việc đó từ bao nhiêu năm rồi. Bởi vậy, mặt sau luôn luôn bố trí Mộc trận. Mặt trước luôn luôn có người canh phòng. Con kiến chen vào không lọt. Bản đồ vẽ kia là sự ước đoán của bọn Thần quân bắt được vài nhân vật không tầm cỡ của Bí Tàng cung mà khai thác, rồi đi gạt gẫm lẫn nhau.
Tuyết Cừu hỏi lần nữa :
- Vậy không đáng để ý sao?
Thần nữ nói :
- Bí Tàng cung không ai biết việc này!
Tuyết Cừu lảng sang chuyện khác, chàng hỏi :
- Tại sao Thần nữ lại để Vô Nhãn thư sinh xuất môn trước thời hạn?
Nàng nói :
- Tiểu muội có khuyên hắn, nhưng hắn không tin, nói tên họ Lã gạt ta để hắn tự do hành động! Tiểu muội đành để cho hắn làm cho vừa.
Tuyết Cừu nói :
- Đó là tự hắn hại lấy hắn. Bây giờ Thần nữ đi đâu?
Vệ Thạch nói :
- Tiểu muội đã giao hết công việc cho hắn. Khi hắn đứng ra đảm nhận công việc, tiểu muội đã thông báo các phủ cung kia, không còn dính dấp gì đến công việc giang hồ nữa. Tiểu muội gặp công tử nơi đây là mãn nguyện rồi. Giờ tiểu muội trở lại Hoàng Mai đảo...
Tuyết Cừu cảm thấy buồn. Chàng nói :
- Tuy bên ngoài Thần nữ có vẻ chống đối, nhưng bên trong Thần nữ rất vì tại hạ. Vắng bóng Thần nữ trên giang hồ, như buổi ăn không có chất muối, tẻ nhạt làm sao ấy!
Vệ Thạch nói :
- Tiểu muội cần lánh mặt. Nói trắng hơn, tiểu muội phải rời xa công tử, để công tử trọn tình với Băng Kiên và Tuyết Minh. Cả hai cô đó là những người rất mẫu mực và đáng kính. Và đáng kính nhất là Băng Kiên, cô nàng vẫn biết đối tượng chơi khăm mình, vậy mà cũng cứ chấp nhận, để cuối cùng vấn vương cả cuộc đời.
Tuyết Cừu đỏ mặt cúi đầu. Chàng nói lí nhí trong miệng :
- Tại hạ hồi đó còn tính trẻ con, bây giờ ân hận thì muộn mất.
Tuyết Cừu nói tiếp :
- Thần nữ đi là... gϊếŧ tại hạ rồi!
Vệ Thạch chớp mắt :
- Chứ không phải cứu công tử sao? Trước nhất là các nàng hết có cớ đòi gϊếŧ công tử. Sau đó công tử không còn có một kẻ đối lập nguy hiểm, và sau cùng công tử không còn những bận tâm m trầm trọng.
Tuyết Cừu ngước mặt nhìn trời...
Hai người vẫn đi không ngừng.
Đến bến đò ngang, họ nhờ đò chở qua sông.
Thần nữ nói :
- Có Thiên Thủ Vô Nhãn nơi đó!
Tuyết Cừu nói :
- Tại hạ sợ hắn sao! Kể từ nay tại hạ không còn nhân nhượng nữa! Sau khi phá Giang Nam phủ rồi, tại hạ đi Quan ngoại. Quan ngoại xong, tại hạ đi gặp Vô Nhãn thư sinh... cho đến khi giang hồ im ắng, Tuyết Cừu này sẽ đi tìm Thần nữ.
Vệ Thạch xa vắng :
- Chưa chắc tiểu muội đã về Hoàng Mai!
Chàng biết câu nói đó chẳng khác gì hành động của Nhã Uyên vừa rồi. Lòng chàng nguội lạnh.
Tuyết Cừu dừng lại, ngửa mặt lên trời than :
- Xưa nay ta đâu biết phụ người!
Chàng quay mình đối mặt với Thần nữ, vòng tay nói :
- Xin cáo biệt!
Nói xong, chàng quay mình bỏ đi.
Vệ Thạch Thần Nữ thẫn thờ nhìn chàng như kẻ mất hồn, nàng đau đớn đến xé lòng. Nàng hấp tấp gọi :
- Tuyết Cừu! Tuyết Cừu...
Tuyết Cừu vẫn không dừng lại. Vệ Thạch chạy theo, phóng vυ"t qua đầu chận chàng lại. Gương mặt nàng trở nên u oán.
Vệ Thạch hỏi :
- Ngươi bỏ ta sao?
Tuyết Cừu lơ lửng nói :
- Người ta bỏ tại hạ!
Vệ Thạch tức mình đánh ra một chưởng.
Chàng không buồn phản ứng. Chưởng của Vệ Thạch làm văng bắn chàng qua một bên, thất khiếu xuất huyết. Tuyết Cừu nằm bất động.
Bấy giờ Vệ Thạch có hối cũng muộn, đứng giậm chân một hồi rồi vác chàng đi ngẩn ngơ.
Một hồi, nàng tới một chỗ vắng.
Lúc bấy giờ Tuyết Cừu đã tỉnh lại nhưng chàng vẫn nhắm mắt.
Nàng ngồi xuống ôm chàng vào lòng mà khóc rưng rức.
Những giọt nước mắt đầy chân tình của nàng nhau xuống từng giọt trên gương mặt anh tuấn của chàng, khiến Tuyết Cừu mở mắt ra...
Vẫn trong tư thế ấy, họ vẫn nhìn nhau...
Vệ Thạch Thần Nữ nâng đầu chàng lên... Mắt kề mắt môi kề môi... Thần nữ ban cho Tiểu Sát Tinh một cái hôn nồng cháy...
Vệ Thạch nói :
- Dù sao tiểu muội cũng phải về Kim Môn! Chốn ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của tiểu muội. Tạm biệt nhé Lã lang!
Nàng vội đi, Tuyết Cừu không kịp mở lời.
Tuyết Cừu đứng nhìn chung quanh. Mênh mông đất rộng trời dài... Cuối cùng chàng nhắm thủ phủ Giang Đông mà đi.
* * * * *
Trước khi đến Giang Nam phủ, chàng đã nắm sơ lược tình hình ở nơi đây.
Ngoại ô thành Giang Đông bốn bề im vắng.
Bên trong khuôn viên, thành cao hào sâu, nhiều tòa lâu đài nằm san sát nhau theo hình chữ khẩu.
Chính giữa một tòa lâu đài khác nguy nga tráng lệ hơn. Nơi này người ra vào tấp nập.
Ngay tại cổng ra vào có một đội gác, kiếm luôn luôn tuốt trần. Nhìn vào cặp mắt họ, người ta thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng lắm.
Tuyết Cừu bước vào sát cổng, tên cầm đầu toán gác đón chàng lại hỏi :
- Công tử là ai, đến Giang Nam phủ có việc?
Tuyết Cừu điềm đạm nói :
- Tại hạ là Lã Tuyết Cừu, muốn gặp Giang Nam tiền bối, và gặp Thiên Thủ Vô Nhãn thư sinh!
Tên gác cỗng nghe xưng Lã Tuyết Cừu, nhưng hắn không chút ngạc nhiên. Hắn cũng đường hoàng nói :
- Công tử danh vang bốn biển, nhưng với Giang Nam phủ này, công tử thuộc về người lạ, nên tiểu đệ xin phép không cho công tử vào.
Tuyết Cừu nghiêm mặt nói :
- Cảm phiền các hạ vào báo với Trường Thủ thư sinh!
Hắn nói :
- Công tử đến đây là bên trong biết rồi. Trung tâm đài là nơi quan sát chung quanh. Chờ một hồi nữa mà không thấy ai ra mời, tức là công tử không được tiếp vậy.
Chờ thật lâu vẫn không thấy người bên trong ra, Tuyết Cừu vòng tay nói :
- Tại hạ đành cam thất lễ, xin chư vị lượng thứ cho!
Chàng ngang nhiên bước vào.
Một loạt kiếm đánh thốc về phía chàng. Tuyết Cừu chớp mình một cái, thoát khỏi hàng rào kiếm đó, nhắm tòa lâu đài trung tâm mà đi.
Bên ngoài gióng chuông báo động, người trong các tòa lâu đài kia cầm vũ khí túa ra vài ba mươi người, họ mặc cùng một kiểu sắc phục, vây Tuyết Cừu vào giữa.
Tuyết Cừu vẫn bình tĩnh đứng im. Trịnh trọng nói :
- Tại hạ là Lã Tuyết Cừu, xin khẳng định mấy lời cùng những người ở Giang Nam phủ. Hôm nay tại hạ đến đây để giải tán phủ này. Vậy xin quần hùng hãy bước ra khỏi phủ. Tại hạ để quý vị ra đi bình yên và bảo đảm không một ai dám làm khó dễ chư vị. Nếu người nào trung thành với Trường Thủ thư sinh ở lại, tức là sự đổ máu chắc chắn phải có!
Họ không giải tán. Trái lại, viện quân kéo đến tấp nập. Cung tên gươm giáo rỡ rỡ phong uy.
Tuyết Cừu nói lần nữa :
- Nếu không giải tán, tại hạ sẽ ra tay!
Mọi người nhìn chàng không nháy mắt... Và họ động kiếm.
Tuyết Cừu vỗ kiếm phóng người lên, hàng chuỗi tiếng leng keng, lạch cạch nối tiếp nhau...
Mỗi cái chớp người là mỗi chuỗi tiếng như vậy.
Và năm bảy chục người kia một số bị gãy kiếm, một số kiếm vuột khỏi tay, nhưng không ai bị thương.
Tuyết Cừu nói :
- Tại hạ là Tiểu Sát Tinh, xưa nay nổi tiếng nếu vỗ kiếm là hạ sát. Nhưng hôm nay tại hạ không làm vậy. Chư vị là những người có võ công cao, chỉ hiềm vì miếng cơm manh áo mà phải vào nơi này. Để tránh sự máu đổ thây phơi, nên giải tán!
Khoảnh khắc, còn lại năm mươi người, trên tay cầm vũ khí còn đứng vây chàng, nhưng nét mặt đầy sợ hãi.
Tuyết Cừu gầm lên :
- Tránh ra!
Đám người kia đưa kiếm lên cao và đâm tới.
Tuyết Cừu dùng khinh công thoăn thoắt vượt qua khỏi đầu họ, chàng đi nhanh về phía trước...
Vừa đi, Tuyết Cừu vừa nghĩ :
- “Cuộc biến động như vậy, tại sao lão Giang Nam không lòi đầu ra? Còn tên Vô Nhãn công tử kia sao vẫn rúc trong bóng tối?”
Tuyết Cừu tới trước cửa, nhìn vào trong không có ai. Chàng nhớ tới việc Thủy Đường cung, Huyết Trì Thánh Nữ đã thả tấm bửng.
Tuyết Cừu nói thành lời :
- Giang Nam phủ là nơi có nhiều cơ quan, nhưng dễ thường Tuyết Cừu này không có cách sao?
Tuyết Cừu chụm tay gọi :
- Giang Nam! Vô Nhãn! Nếu chư vị còn có chút anh hùng thì hãy xuất đầu lộ diện một cách đường đường chính chính.
Chàng lặp đi lặp lại như vậy mấy lượt, nhưng tòa lâu đài vẫn im ỉm.
Tuyết Cừu nhìn lên thấy tầng trên không cao mấy, phía sau có cửa đang mở.
Tuyết Cừu đứng lại suy nghĩ :
- “Phàm cơ quan đều đặt ở phòng dưới, có thể có đường hầm”.
Chàng dùng Vô ảnh chạy lướt qua các phòng kia, có phòng đóng cửa, có phòng mở cửa. Tuyết Cừu nhìn vào đó không thấy bóng dáng một ai.
Chàng nói :
- Có lý nào họ đi hết? Đây là họ dùng kế không thành để nghi binh. Chất độc và sức mạnh ta không sợ. Tên, giáo với ta thì vô ích. Còn sợ gì?
Tuyết Cừu phi thân lên lầu. Ánh đao chớp lên, các cửa đều vỡ tung. Nhìn vào không thấy ai. Bàn, tủ, sập, giường nằm ngổn ngang. Chàng lại phóng lên lầu trên, rồi đài trên cùng, tất cả đều không có một người.
Tuyết Cừu tự nhủ :
- Các ngươi xuống hầm là cùng!
Chàng trở lại lầu một, kiếm cầm tay, chàng bước vào bên trong. Cầu thang xuống phòng trệt nằm sờ ra đó.
Nhưng vấn đề là Tuyết Cừu quyết tâm tìm những bí hiểm ở trong này.
Tuyết Cừu thấy nơi góc phòng có gì khác lạ.
Chàng bước lại nơi đó khám xét cẩn thận. Chàng đoán đây là miệng của một đường ống để xuống phòng trệt, hoặc xuống dưới lòng đất cũng nên.
Tuyết Cừu lấy kiếm nện vào đó, nghe tiếng kêu bọng và sâu. Chàng đề phòng cơ quan máy móc. Ở xa, chàng dùng phích không chưởng mà phá vỡ nắp hầm.
Chàng nghe tiếng dội từ phía dưới lên rất sâu. Chàng chờ một thời gian không thấy động tĩnh gì, vội lấy vài đồ vật nơi ấy mà ném xuống.
Đó là để phòng ngừa rình rập hay cạm bẫy.
Chàng tiến lại miệng hầm xem, đường ống xuống hang sâu thăm thẳm, có từng bậc để vịn và leo xuống.
Tất nhiên đường ống này ngang qua vách phòng dưới.
Tuyết Cừu phóng xuống cầu thang vào phòng dưới. Và chàng phá ngay một lỗ trên đường ống.
Tuyết Cừu suy đoán :
- Bí Tàng cung cũng dùng địa đạo, Đông Hải Thần Quân cũng dùng địa đạo, thậm chí Phi Loan, Lý Yến Phi, Bạch cốc chủ cũng xử dụng địa đạo. Và bộ mặt của giang hồ hiện nay là địa đạo! Nơi đây có nhiều lâu đài, chắc chắn có nhiều địa đạo, đường ngang đường dọc, biết đường nào mà đi tìm bọn chúng?
Trời đã sẩm tối, Tuyết Cừu quay ra ngoài cổng.
Mục đích của chàng là làm sao để đánh lạc hướng những tên quan sát ngầm nơi đây, rồi bất ngờ chàng phi thân vượt qua tường đột nhập vào.
Ra khỏi cổng chàng đi thẳng một mạch khá xa, chàng ngoái đầu nhìn lại, xem có kẻ nào theo dõi chăng.
Không thấy gì đặc biệt, chàng rẽ qua đường khác và bí mật về Giang Nam phủ.
Từ nơi cao nhìn vào phủ, vẫn thấy bốn bề im ắng.
Tuyết Cừu kín đáo tiến sát về phía tường gần tòa lâu đài trung ương nhất và phi thân vào.
Tuyết Cừu dùng Vô ảnh tiến về phía trung ương, nhẹ nhàng như chiếc lá rơi.
Lầu đài trung ương hiện tại cũng không có chút ánh sáng. Nhưng chàng nghe bên trong có vài tiếng động nhẹ, không lý là chuột, là mèo?
Rồi nhiều tiếng động nhẹ khác, tiếp theo là những tiếng thì thầm.
Có hai lối để xuống phòng dưới. Một lối là cầu thang, hai là theo lối đường ống.
Tuyết Cừu quyết định theo lối đường ống cho kín đáo. Từ trong bóng tối, chàng thấy cả thấy là ba người họ ngồi gần bên đường ống.
Nhìn thật kỹ là thấy Vô Nhãn thư sinh và Bạch Đầu Trường Thủ ngồi đối diện với nhau, ngồi xoay lưng phía chàng là một thiếu nữ, chưa biết quen hay lạ.
Lúc này Tuyết Cừu có thể dùng cách không mà điểm huyệt chúng, nhưng chỉ sợ Vô Nhãn có nội lực thâm hậu mà thoát khỏi.
Dù sao chàng cũng phải khống chế tên Bạch Đầu Trường Thủ này trước.
Tuyết Cừu chưa xuất thủ vội vì chàng còn muốn nghe chúng bàn bạc việc gì.
Vô Nhãn nói :
- Sau khi ủy quyền cho ta, Thần nữ đã ra đi một cách bí mật. Không rõ Thần nữ đi đâu. Nhưng cách đây mấy hôm Lã Tuyết Cừu có đến phá Thủy Đường cung. Huyết Trì Thánh Nữ đã chạy thoát. Hắn cứu Huyết Trì đại nương tỉnh lại, Thần nữ đã gặp hắn ngay tại đó.
Thiếu nữ hỏi :
- Hai bên có giao đấu nhau không?
Vô Nhãn nói :
- Thần nữ không giao đấu với Tuyết Cừu, mà có đấu với chủ nhân Bí Tàng cung. Thần nữ có vẻ thắng thế hơn. Sau đó Lã Tuyết Cừu xuất hiện, thì mấy người kia bỏ đi hết. Không rõ sao, Báo Tinh đem các cao thủ như Phi Loan, Phùng Kỵ, Lý Di Niên, Hà Ngôn Tai... Với các đệ tử sáp nhập với Thủy Đường cung. Thế là chúng ta mất đi một cánh. Ta không thể nào đánh chiếm lại nơi đó được!
Bạch Đầu Trường Thủ nói :
- Kế hoạch địa lôi của ta chắc là không thành. Vì Bí Tàng cung còn có rất nhiều cao thủ như Tề Phong, Đào Dã Mục Nha và một số đệ tử võ công rất cao trấn thủ, không ai vào đó lọt...
Vô Nhãn nói :
- Ta đã có kế hoạch về việc đánh địa lôi rồi. Nếu vài hôm nữa nhận tin, ta sẽ cho người thi hành ngay. Còn ngay tại Giang Nam phủ này, bọn chúng muốn tấn công ta cũng khó. Đường ngầm dưới đất chứa nhiều cơ quan và nếu cần, do đường kín mà ra bờ sông là xong. Nếu nơi đây mà bị thất thủ nữa, ta thật khó lòng.
Bỗng thiếu nữ hỏi :
- Có khi nào Lã Tuyết Cừu trở lại đây một cách bất ngờ không?
Vô Nhãn nói :
- Có thể!
Thiếu nữ lại nói :
- Nếu biết hắn trở lại, tại sao ta không đề phòng?
Vô Nhãn nói :
- Dĩ nhiên là có đề phòng. Nhưng hắn là người võ công siêu đẳng nên có thể đột nhập một cách bất ngờ.
Thiếu nữ cướp nói :
- Nếu vậy ta phải làm sao?
Vô Nhãn đáp :
- Không lẽ chúng ta lại sợ hắn sao?
Thiếu nữ lại nói :
- Tiểu nữ vẫn không hiểu, hồi chiều tại sao chư vị lại chun xuống hang hết khi nghe Tiểu Sát Tinh đến?
Bạch Đầu Trường Thủ nói :
- Tuyết Cừu có tính mạo hiểm, ta đoán thế nào hắn cũng chui xuống, và nếu như chui xuống kể như hắn hết đời. Vậy đó!
Thiếu nữ khẽ nói :
- Giang Nam phủ cao thủ trên một trăm vẫn để Lã Tuyết Cừu tung hoành! Tung hoành mà không tốn một giọt máu. Số người còn lại chui hết xuống hầm. Nếu nói rỗng, không sợ Lã Tuyết Cừu thì tại sao lại không lên đèn?
Vô Nhãn nói :
- Ta thấy cô nương nói càng lúc càng nhiều. Tỷ tỷ cô là Lý Nhân Nhu cũng đã từng ca ngợi công đức của Tuyết Cừu trước mặt ta và Thần nữ. Ta đem cô đến đây để giúp cho Giang Nam phủ chứ không phải để nghe lời cô tôn vinh hắn.
Thiếu nữ lặng thinh.
Bạch Đầu Trường Thủ hỏi :
- Hiện tại Giang Nam phủ tổng kết lại trên dưới chỉ còn hai chục thuộc hạ, kể cả những kẻ đã đi công tác. Nếu Tuyết Cừu tấn công lần nữa, ta làm sao?
Vô Nhãn nói :
- Người của Thần nữ đến đây ngay trong đêm nay.
Tuyết Cừu thấy không cần thiết để theo dõi nữa, chàng liền phóng chỉ điểm huyệt Bạch Đầu Trường Thủ và thiếu nữ họ Lý.
Vô Nhãn vừa nghe tiếng chóc chóc biết có biến, hắn như bóng mờ vọt đi liền.
Tuyết Cừu dùng Vô ảnh đuổi theo bén gót.
Khoảng cách đôi bên càng lúc càng thu ngắn lại.
Bỗng một tiếng nổ vang lên phía trước, Vô Nhãn nương theo khói mà đi...
Chàng chực nhớ lại hai tên vừa bị điểm huyệt còn ở trong kia, sợ có người mang chúng đi mất, nên chàng bay nhanh lại đó.
Đến nơi, một vài bóng đen trước cửa cũng chớp người mất hút vào các lâu đài bên.
Té ra bọn chúng chưa cứu kịp Bạch Đầu Trường Thủ.
Tuyết Cừu giải một số huyệt đạo cho họ, rồi xách họ ra bên ngoài.
Lã Tuyết Cừu dẫn thiếu nữ đến nơi xa, hỏi :
- Xin cô cho biết quý danh.
- Lý Nhân Nhiên! Thiếu nữ đáp.
Chàng hỏi :
- Nhân Nhu hiện giờ ở đâu?
Nàng đáp :
- Qua Tần Hoài tửu lâu rồi.
Tuyết Cừu nói :
- Đáng khen là cô nương có tính thẳng thắn, nhưng đáng trách là cô đi giúp cho kẻ ác. Nếu cô nương nghe lời tại hạ hoặc là về quê, hoặc qua tửu lâu Tần Hoài, hoặc giúp tại hạ một tay để thu lấy Giang Nam phủ này, nay mai Bí Tàng cung đến giao cho họ đảm nhận, thì tại hạ rất cảm ơn.
Nhân Nhiên nói :
- Tiểu nữ cũng biết Vô Nhãn là kẻ tàn độc, hiện nay ông ta đã cô thế. Nhưng tiểu nữ đã bị ông phá đời con gái rồi, nên không thể bỏ được.
Tuyết Cừu nghe chạnh buồn. Không lý nào nàng đem việc đó ra mà nói gạt?
Chàng hỏi :
- Xin lỗi! Hắn đã làm việc ấy bao giờ?
Nàng nói :
- Mấy hôm trước đây! Khi Thần nữ ra đi, những cô còn lại trong cung đều bị hắn cưỡng bức!
Lã Tuyết Cừu giải huyệt cho nàng rồi hỏi :
- Cô nương có gặp Vương Nhã Uyên chăng? Nhã Uyên bị hắn dùng Nhϊếp hồn đại pháp...
Nhân Nhiên nói :
- Nhã Uyên cũng sắp bị thất tiết ở giữa rừng, nhưng nhờ Vô Tận Tàng cao thủ tới kịp, nên hắn chạy đi!
Tuyết Cừu nói :
- Sẽ không tới một trăm ngày nữa, hắn sẽ phát độc từ trong xương ra mà chết. Chỉ sợ từ đây đến đó, hắn làm nhiều việc bạo ngược mà rối ren giang hồ.
Nhân Nhiên hỏi :
- Sao công tử biết?
Tuyết Cừu nói :
- Tại hạ là người chữa bệnh cho hắn, đã lưu ý cho hắn như vậy mà hắn không nghe.
Nhân Nhiên nói :
- Tiểu nữ nghe gia tỷ nói như vậy mà vẫn không tin sự thật. Bây giờ nghe chính miệng công tử nói. Đời cũng có những việc tréo cẳng ngỗng như vậy. Tiểu nữ sẽ theo công tử cho hết đêm nay. Nếu bây giờ ở lại e không thoát khỏi tay Vô Nhãn.
Chàng chắp tay nói :
- Đa tạ!
Tuyết Cừu bước qua bên Bạch Đầu Trường Thủ, nói :
- Có lẽ tiên sinh xem tại hạ là kẻ không đội trời chung. Nhưng tại hạ biết làm sao hơn. Một phần, ngài xem võ lâm là công cụ của ngài. Phần nữa, tâm tính ngài rất tàn độc. Nếu tại hạ không nghĩ tình Ngư Nữ, e tiên sinh... khó sống.
Bạch Đầu Trường Thủ nói :
- Bây giờ các hạ xử ta thế nào?
Tuyết Cừu nói :
- Nếu tại hạ trả tự do cho ngài, thì ngài làm sao cho xứng đáng trong chuỗi ngày còn lại?
Bạch Đầu Trường Thủ nghĩ rất lâu rồi nói :
- Thật ta không biết cách nào được cả! Trước đây còn lão Phi Long, ta muốn nhờ Vu Tĩnh đạo cô là người rất nhiều kiến thức ra giúp ta, để ta tách rời Thần nữ mà xưng hùng một cõi.
Tuyết Cừu nói :
- Đó là tham vọng của tiên sinh. Phải chi tiên sinh làm như Báo Tinh hay Ngốc Lão, hoặc Đông Đế thì hay biết bao nhiêu. Ngay bây giờ vẫn còn kịp. Tiên sinh vào đó, qui tụ thuộc hạ lại, trình bày lẽ thiệt hơn, kẻ nào muốn theo Vô Nhãn thì cứ thả cho họ đi. Còn lại bao nhiêu, tiên sinh hãy thống lĩnh họ. Chắc chắn Bí Tàng cung sẽ cho người đến đây trong nay mai để hợp tác với tiên sinh. Có họ, Vô Nhãn sẽ không dám đến đây!
Lão nói :
- Chỉ còn có nước đó thôi!
Tuyết Cừu nói :
- Quân tử bất hý ngôn! Nếu tiên sinh giữ lời, và nếu Giang Sơn công tử có ý hướng thiện, tại hạ sẽ giải những bí huyệt cho.
Lão nói :
- Ta giữ lời! Có Lý cô nương làm chứng!
Lão nói hơi nhanh, làm Tuyết Cừu hơi nghi.
Chàng nói :
- Tại hạ đứng ngoài này canh bọn thuộc hạ của Vô Nhãn... tiên sinh hãy vào đó làm kế hoạch đầu xem!
Chàng giải huyệt cho lão...
Giang Nam chào hai người rồi bước vào bên trong.
Lý Nhân Nhiên nói :
- Hắn là con quỷ tráo trở, có thể nào tin lão không?
Tuyết Cừu nói :
- Dĩ nhiên không tin lão được! Vì lão gởi mấy rương châu báu cho Đông Hải Thần Quân, bị tại hạ bắt được mà lão không biết. Chắc chắn lão vào đó tập hợp bọn thuộc hạ lại, theo đường hầm rút ra bờ sông, rồi bầu đoàn thê tử sẽ tiến ra Quan ngoại. Ra đó, thế nào Thần quân cũng gϊếŧ lão ngay.
Nhân Nhiên hỏi :
- Tại sao công tử đoán Thần quân có thể gϊếŧ lão?
Tuyết Cừu nói :
- Hai tay đa nghi không bao giờ ở chung được. Hơn nữa, xét về tư cách, Thần quân hơn lão khá xa.
Nhân Nhiên nói :
- Công tử luận chí lý lắm. Nhưng nếu vậy tại sao ta không đi dọc theo sông để tóm lấy tên kia?
Tuyết Cừu nói :
- Bắt lão lại không lý ta gϊếŧ? Để lão đi thì có người khác gϊếŧ mà ta còn giữ được nơi này. Nếu ta đi e Vô Nhãn đem thuộc hạ đến đây mà lập lại căn cứ thì mệt cho ta lắm.
Cả hai ngồi bên nhau và nép mình trong tối, vừa nói chuyện vừa chờ đợi một biến cố nào đó có thể xảy ra.
Trong lúc nói chuyện, Tuyết Cừu vẫn thấy Lý Nhân Nhiên có nhiều nhận xét sâu sắc về mọi mặt.
Mãi đến khuya, bên trong lẫn bên ngoài không nghe động tĩnh gì.
Lý Nhân Nhiên nói :
- Bạch Đầu Trường Thủ đã dẫn thuộc hạ đi rồi! Còn Vô Nhãn thư sinh cũng đã chận không cho thuộc hạ mình đến. Không chừng họ tìm cách thông đồng với nhau.
Hai người đưa nhau vào trong. Dĩ nhiên không một lâu đài nào có đèn đóm.
Họ ngồi lại ngoài thềm của lâu đài trung ương và cũng không lên đèn.
Tuyết Cừu nói :
- Cô nương hãy nằm tạm đó nghỉ một chút cho khỏe.
Lý Nhân Nhiên bình thản nằm xuống.
Lã Tuyết Cừu ngồi vận công điều tức...
* * * * *
Rạng ngày...
Tuyết Cừu nói :
- Thế là tòa lâu đài nghiễm nhiên là của chúng ta. Nếu có cao thủ Bí Tàng cung lại yểm trợ, thì cô nương hãy giữ nó làm cơ sở ngày sau.
Nhân Nhiên thở dài nói :
- Nếu bỏ Thần nữ mà đi với Bí Tàng cung dù là chánh phái chăng nữa, tiểu nữ cũng cảm thấy ngỡ ngàng.
Tuyết Cừu phân tích :
- Dĩ nhiên là tại hạ hiểu kịp điều đó. Nhưng bây giờ cô nương đi bất kỳ nơi nào, e rằng khó thoát khỏi tay Vô Nhãn. Cho dù cô nương có trở về với hắn cũng uổng một đời thôi.
Nhân Nhiên lặng thinh.
Tuyết Cừu và Nhân Nhiên đi hết phòng này sang phòng khác mà tìm những bí mật.
Bỗng ngoài cửa bước vào một toán gồm nam nữ, gìa trẻ hơn mười người. Tuyết Cừu nhận ra trong ấy có rất nhiều người quen như : Lã Tuyết Minh, Ngốc Lão, Lão Thiên Thu...
Tuyết Cừu và Nhân Nhiên chạy ra chào đón họ.
Họ đưa nhau vào phòng khách của lâu đài trung ương.
Tuyết Cừu ngồi giữa Tuyết Minh và Thiên Thu. Chàng thuật qua tình hình tại Giang Nam phủ rồi đưa ra đề nghị :
- Trên dải đất Trung Nguyên ngoài những nơi bí mật của Vô Nhãn thư sinh, ba cơ sở lớn của Thần quân, của Huyết Trì Thánh Nữ, của Giang Nam Bạch Đầu Trường Thủ, chúng ta đã giành lại cho giang hồ. Tại hạ đoán ngoài Quan ngoại thế nào Thần quân cũng hợp tác với Huyết Trì Thánh Nữ và trừ đi tay Bạch Đầu Trường Thủ.
Tuyết Cừu nhìn lại đưa mắt nhìn qua một lượt, rồi hạ thấp giọng :
- Thế nào Ngũ Hoa và Thần quân sẽ ly khai với Vô Nhãn. Trong vòng thời gian ngắn, tại hạ sẽ đi Quan ngoại. Còn trước mắt, xin Ngốc Lão tiền bối đảm nhiệm phủ này, trước là chận đứng sự bành trướng của Vô Nhãn, sau là bảo đảm sự an toàn cho những nạn nhân từ bên đối phương chọn về đây.
Mọi người đều tán đồng ý kiến của Tuyết Cừu. Họ còn bàn tán qua vài việc quan trọng khác.
Tuyết Minh dặn nhỏ Ngốc Lão một vài điều quan trọng.
Trong thời gian đó, Tuyết Cừu đi thăm hỏi và dặn dò riêng từng người.
Tuyết Minh và Tuyết Cừu từ giã mọi người ra đi. Tuyết Cừu hỏi :
- Bí Tàng cung làm sao mà bắt tin nhanh?
Tuyết Minh đáp gọn :
- Vô Tận Tàng báo tin! Nghe đâu Thần nữ cảm tình với gã Hào Hoa công tử nào đó mà bỏ vị hôn phu của cô ta ra đi.
Tuyết Cừu trống ngực đánh liên hồi. Chàng nói :
- Ai mà hiểu được ý các cô? Bây giờ Cung chủ đi đâu?
Tuyết Minh mặt buồn dàu dàu, nói :
- Dạo này ta thấy công tử có vẻ phong trần nhiều và cũng nhiều... lạnh nhạt. Đúng là Hào Hoa công tử!
Tuyết Cừu cúi đầu và nói những lời chân thành :
- Tại hạ cũng vì xông xáo mà gặp nhiều cảnh ngộ khó xử. Tại hạ quyết giữ mình để khỏi đắc tội với...
Mấy chữ sau cùng, chàng nói lí nhí trong miệng.
Tuyết Minh kéo tay chàng nói :
- Khéo dữ! Nếu biết lí nhí với mấy cô kia như vậy thì làm gì có chuyện rắc rối? Phái nữ mà theo công tử, ta tính ra còn đông hơn một... đạo quân. Ta định đi Quan ngoại với công tử.
Nói cho đúng, chàng rất sợ đi chung với các nàng. Món nợ ân tình của các nàng đã rải cho không rất nhiều, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi trường hợp, nên trong tâm khảm của chàng cũng có một sự giày vò. Nếu chàng mở lời từ chối, Tuyết Minh sẽ buồn ngay. Không chừng đây chỉ là câu dò tâm lý.
Chàng liền tấn công với cái thế ném lao theo lao :
- Tại hạ làm sao quên được bức tượng và bức tranh ở Bí Tàng cung. Tại hạ làm sao quên được chúng ta là đệ tử ký truyền của Vô Lai Tôn Giả? Vắng Cung chủ, đúng hơn là vắng... hiền muội, tiểu huynh nhớ nhung ray rứt. Nếu được Minh muội cùng đi Quan ngoại thì sung sướиɠ biết bao nhiêu! À, à... còn điều này nữa...
Tuyết Minh im lặng nghiệm lấy lời chàng, hồi lâu hỏi :
- Còn điều gì nữa?
Tuyết Cừu nói :
- Có một vị đạo cô Vu Tĩnh tuổi khoảng ba mươi...
Tuyết Minh chận lại nói :
- Tiểu muội đâu có hỏi tuổi tác của đạo cô mà công tử khai? Cứ nói thẳng thế này, có một vị tuy là đạo cô nhưng nhan sắc thì... chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, có sao đâu? Nói tiếp đi!
Tuyết Cừu thở dài :
- Lời nói sao mà nghe còn... chua hơn giấm! Vị đạo cô ấy bị Bạch Đầu Trường Thủ và Phi Long kiếm khách vây đánh. Tại hạ đã giải cứu được. Sợ rằng sau này tại hạ đi, bọn chúng đến trả thù, nên tại hạ có đem mười lăm chiêu trong Hình kinh ra truyền...
Tuyết Minh cắt ngang :
- Khi thì tại hạ, khi thì tiểu huynh, xưng hô lộn xộn! Sao công tử không nghĩ Vô Lai Tôn Giả chỉ truyền cho những người có duyên? Công tử làm vậy không sợ lạm dụng sao?
Tuyết Cừu nói :
- Hiền muội ơi! Cũng vì cứu người mà tiểu huynh phải làm vậy! Vu Tĩnh rất thông minh. Tiểu huynh mới chỉ qua sáu chiêu đầu, chừng một khắc thì Vu Tĩnh thông thạo ngay. Sau đó qua chiêu thứ bảy, Vu Tĩnh phát giác ra sự sai của chúng ta...
Tuyết Minh nói :
- Tiểu muội cũng phát giác ra cái sai này. Phải có một chiêu thức bắt cầu nữa, khí huyết mới lưu thông và uy lực mới phát huy đúng mức. Vậy là Vu Tĩnh rất thông minh. Nhưng qua ba chiêu sau cùng, Vu Tĩnh phải... phải...
Tuyết Cừu nói :
- Không... Không! Nàng vẫn để nguyên áo quần mà luyện. Sau đó, nàng lại khám phá ra một điều lạ nữa là lấy chiêu cuối làm chiêu đầu, đánh ngược lên chiêu thứ nhất làm chiêu cuối, khí huyết lưu thông rất thuận. Nàng gọi đó là Hình kinh thuận nghịch thập ngũ chiêu.
Tuyết Minh gật đầu nói :
- Tiểu muội cũng tìm ra được! Nguyên do cũng nhờ Kiều chiêu. Nhưng có một điều tiểu muội không tin là người đó không thoát y!
Tuyết Cừu ấp úng :
- Thật ra đầu tiên là vậy, nhưng sau đó nàng bị nóng quá, nên tiểu huynh ra ngoài, trong đó chắc là... chắc là... phải làm vậy rồi.
Tuyết Minh lấy ngón tay xỉa vào trán chàng nói :
- Giấu đầu lòi đuôi! Ba mươi tuổi... không thoát y... lại chỗ vắng kia, tiểu muội diễn cho.
Hai người đến nơi vắng, Tuyết Minh diễn lại Hình kinh, giữa chiêu thứ sáu và chiêu thứ bảy có một chiêu nối đúng với chiêu của Vu Tĩnh phát giác. Chàng rất phục. Rồi chiêu thứ mười lăm nàng đánh ngược lên rất thuần thục.
Đánh hết hai bài, Lã Tuyết Cừu cảm động quá ôm nàng tung hứng mấy lần rồi nói :
- Thế mới biết nữ lưu có những bậc thông thái mà bọn mày râu không bì được.
Bỗng chàng xô Tuyết Minh ra, nói :
- Ẩn mau! Gã Vô Nhãn tới kia!
Hai người vội ẩn sau gò đất. Giây lát, Vô Nhãn thư sinh thong thả đi qua. Tuyết Minh phóng ra chận đường hắn.
Nàng thấy hắn cũng rất phong thái, nhưng lại có cái gì đó rờn rợn.
Hắn quắc mắt nhìn nàng trừng trừng...
Tuyết Minh rùng mình một cái và nàng hiểu.
Không để hắn dùng Nhϊếp hồn đại pháp chiếm tiên cơ.
Tuyết Minh tung chưởng đánh liền.
Chưởng lực của nàng giờ đây cực kỳ hùng hậu, hắn là người bệnh mới lành, lại trác táng, làm sao đủ lực để đấu với Tuyết Minh.
Vô Nhãn chưa bao giờ gặp Tuyết Minh và cũng không hình dung được chưởng lực của Tuyết Minh thế nào. Hắn nhìn chung quanh không có ai, lại thấy Tuyết Minh đẹp không kém gì Thần nữ, hắn giở ảo thân pháp tung chưởng ra đỡ...
Sầm....
Chưởng lực đôi bên vang động.
Đối với Vô Nhãn, Tuyết Minh đã chuẩn bị tinh thần và nàng tự chủ được.
Vô Nhãn thư sinh rất kinh ngạc về chưởng pháp của nàng.
Tuyết Minh đem Vô ảnh vào Hình kinh, đấu với hắn...
Tuyết Cừu nấp sau gò đất xem thấy lấy làm lạ, vì Vô Nhãn mới vừa bệnh dậy lại thêm vào đó dâʍ ɖu͙©, trác táng thế mà võ công không giảm, chưởng lực hùng hậu như bao giờ.
Vô Nhãn đưa ra những chiêu thức rất quái dị. Nhiều khi hắn còn biểu diễn sự thuần thạo của hắn. Ví dụ như chiêu “Nguyệt Hiện Tây Thiên”, biểu diễn cho đúng mức thì phải lui về, tay dùng cầm nã thủ pháp đi lòn một đòn phía dưới, tay phải dùng chưởng từ trên cao vỗ xuống và song cước chuyển động. Thế mà hắn lấy tay làm chân, lấy chân làm tay, vậy mà uy lực hắn vẫn không giảm.
Tuyết Minh và Tuyết Cừu tuy không nói ra nhưng rất phục.
Vô Nhãn vẫn kiên định đấu với Tuyết Minh, bất phân thắng phụ.
Tuyết Cừu toan bước ra để trợ uy, nhưng thấy Vô Nhãn đã nhảy lùi... Tuyết Minh không truy kích, mà bình tĩnh đứng nhìn. Và đầu kia một thiếu nữ xuất hiện phóng vυ"t tới.
Bỗng Vô Nhãn thư sinh rũ tay áo một cái.
Tuyết Minh biết là hắn giở ngón, nàng lập tức thi triển phiêu ảnh.
Một lưỡi kiếm xanh biếc dài đuột từ trong tay áo hắn lòi ra và cứ tìm nàng mà chém vun vυ"t.
Thanh kiếm ấy ngày càng ngắn lại, cuối cùng, nó tự bay tự diễn lấy nó, chủ nhân đứng ngoài, chỉ ra dấu điều khiển.
Tuyết Minh tuy sợ nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Nhưng lưỡi kiếm màu lục kia đã xâm phạm thân thể nàng một cách vô cứu.
Thiếu nữ lạ phóng nhanh tới nhập cuộc, đẩy Tuyết Minh ra ngoài, và cô ta thi triển diệu thuật để chống lại tâm kiếm.
Chỉ qua vài chiêu, thanh kiếm màu lục rớt đạch xuống đất. Xem lại, đó là một loại đoản kiếm màu trắng như các loại kiếm khác.
Ngước lên, Vô Nhãn đã đi tự bao giờ.
Người xuất hiện cứu Tuyết Minh không ai khác hơn là Vệ Thạch Thần Nữ.
Thần nữ vừa toan chuyển thân cất bước, Tuyết Minh níu áo lại nói :
- Ta và Thần nữ vốn đối lập sao Thần nữ lại cứu ta?
Vệ Thạch nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt rất thanh trông đằm thắm như muốn ngàn câu trả lời.
Vệ Thạch nói khẽ :
- Trên đời này chỉ có hai người đỡ được tâm kiếm của Vô Nhãn thư sinh. Loại kiếm pháp này Cung chủ chưa từng gặp nên khó bề chống đối. Lần trước, Tuyết Cừu cứu Vô Nhãn. Lần này, ta cứu lại Cung chủ, không gì lạ cả. Xin cáo từ!
Vệ Thạch Thần Nữ biểu diễn khinh pháp như một cầu vồng. Tuyết Minh trầm ngâm nhìn theo.
Lúc bấy giờ Tuyết Cừu mới xuất hiện.
Tuyết Minh nguýt một cái, nói :
- Không có con... yêu cái kia, thì ta đã chết rồi. Công tử để ta phải mang ơn à?
Tuyết Cừu cười khổ, nói :
- Hiền muội trách tiểu huynh tuy không oan nhưng có phần chưa đúng. Tiểu huynh toan ra cứu hiền muội, nhưng đã thấy Thần nữ chạy đến. Nếu tiểu huynh ló mặt ra, thì nguy hiểm vô cùng. Vô Nhãn đó, Thần nữ đó, tại hạ đây, hiền muội đây, rủi Thần nữ tự ái, bọn họ liên kết lần nữa thì phải khổ chăng? Cho dù việc đó không xảy ra chăng nữa, nhưng có mặt tiểu huynh vẫn có điều không tiện.
Tuyết Minh nói :
- Con yêu cái ấy đẹp hơn tiểu muội, nên... nên... nó bỏ chồng để tìm... công tử Hào hoa.
Tuyết Cừu thở dài quay mình bỏ đi.
Tuyết Minh chạy theo lấy tay xỉa vào cằm của Tuyết Cừu, nói :
- Đi đâu? Bộ giận hả?
Tuyết Cừu nói như mếu :
- Đi chung mà cứ hằn học thế này, ai mà chịu nổi! Tiểu huynh kiếm chùa, am nào đó đi tu cho rồi!
Tuyết Minh nói :
- Có am của Vu Tĩnh đó! Không thì có chùa Ngũ Ngoạn Cô...
Nàng nói thì nói vậy, nhưng vẫn bước tới choàng vai chàng mà đi.
Tuyết Cừu hỏi :
- Băng Kiên và Ngũ Ngoạn Cô đi đâu rồi?
Tuyết Minh nói :
- Vì có việc khẩn. Nên tiểu muội đã đưa hai người ấy đi rồi. Băng Kiên nay có tên là Châu Băng Kiên, Ngoạn Cô là Châu Ngoạn Cô, và tiểu muội là Châu Tuyết Minh.
Tuyết Cừu lộ nét mừng nói :
- Phải vậy mới được. Chứ còn Lã Tuyết Minh làm sao tại hạ dám...
Tuyết Minh kéo tai chàng, hỏi :
- Dám gì chứ? Còn Châu Tuyết Minh thì công tử lại dám chứ gì?
Chàng lớ ngớ không biết nói làm sao, đành cắn môi.
Hai người đi hết nửa buổi đường, đến một ngã ba, Tuyết Minh nói :
- Chúng ta tạm chia tay nơi đây. Công tử đi đâu?
Tuyết Cừu nói :
- Vài ngày nữa tiểu huynh mới ra Quan ngoại. Bây giờ tiểu huynh đi dẹp vài phân đàn nhỏ của Vô Nhãn, để gom chúng lại thành một nhóm, sau này dễ trị.
Tuyết Minh nói :
- Chủ trương của tiểu muội cũng vậy. Bây giờ thì chúng ta đi chung được rồi.
Tuyết Cừu tự nhủ thầm. Đi chung với nàng sẽ còn vô số phiền phức, nhưng không lẽ chối từ đột ngột. Chàng làm ra vẻ vui thích, nói :
- Còn gì tuyệt bằng! Chỉ cần đi chung với tiểu muội, thì đi luôn cả một đời không chán. Việc ẩm thực cứ để tiểu huynh lo liệu cho!
Tuyết Minh đẩy chàng ra nói :
- Thôi thôi! Công tử mà nấu ăn thì tiểu muội sợ rồi. Băng Kiên ngày xưa là một giai nhân linh hoạt vui tươi, Băng Kiên bây giờ tuy vẫn sáng ngời, nhưng mắt cứ lặng lờ xa vắng, miệng thì hay chảy nước dãi khi thấy một bữa ăn không hợp với khẩu vị.
Tuyết Cừu mỉm cười :
- Vậy mà Giang Ngư Nữ đòi thưởng thức thử!
Tuyết Minh sừng sộ :
- Sao công tử không nấu cho ả ăn?
Tuyết Cừu nói :
- Tiểu huynh không dám chơi dại nữa! Bây giờ ta đi... Tịch Dương sơn.
Tuyết Minh ngạc nhiên hỏi :
- Đến xứ đó làm gì?
Tuyết Cừu nói :
- Đó là cứ điểm quan trọng của Thần quân, nay Vô Nhãn đã lấy. Nơi đó ít ai để ý, nhưng đó là địa điểm chiến lược quan trọng nhất của Vô Nhãn. Những tài liệu, vật cụ, thư kiếm đều chứa đựng nơi đó. Chung quanh vị trí đó, đóng tất cả là tám tiểu trạm, mỗi tiểu trạm như vậy gồm tám cao thủ để ngừa Bí Tàng cung tấn công. Xong ở đó, tiểu huynh cùng hiền muội đi Quan ngoại luôn.
Chàng biết rằng Tuyết Minh rất bận việc về phía Nam Trung Nguyên, bây giờ kéo nàng về phía Bắc, chắc chắn là nàng không đi được.
Tuyết Minh nói :
- Công tử lấy tin tức ở đâu, chứ Tịch Dương Sơn là chỗ đồng khô cỏ cháy, khỉ ho cò gáy, có ma nào ở đó?
Tuyết Cừu biết mình sắp bể mánh, liền nói :
- Sao hiền muội không chịu tin. Bí Tàng cung đóng ở Miên Thủy cũng khỉ ho cò gáy vậy. Hán Lưu Bang vào Bao Trung cũng là chỗ khỉ ho cò gáy mà sau thu được thiên hạ. Từ Bí Tàng cung đi về Tịch Dương Sơn chừng vài ngày đường. Họ thiết lập căn cứ quanh Bí Tàng cung là có ý đồ. Bởi vậy tiểu huynh mới gọi đó là vị trí chiến lược!
Tuyết Minh nghe nói có lý, không cãi nữa.
Nhưng nàng lại nói :
- Tiểu muội phải đi với công tử để xem tình hình như thế nào.
Tuyết Cừu thầm than khổ.
Hai người nhắm về hướng Tây bắc mà đi.
Đến chiều, Tuyết Minh chỉ vào xóm nhà, nói :
- Thôi! Công tử thượng lộ bình an. Tiểu muội còn vào đây để điều động một số cao thủ ở nơi nầy. Trên đường ra đó, thế nào công tử cũng gặp Kiên muội, nhớ đãi cô ta một bữa ăn kẻo tội. Có thể cho Băng Kiên đi theo công tử.
Tuyết Cừu thoát khỏi tay Tuyết Minh thì rất mừng, nhưng nghe nói gặp Băng Kiên thì chàng lại thêm lo.
Thật ra, Tuyết Cừu rất thương nhớ Băng Kiên. Nàng ấy ngày đêm cứ trầm mặc xa vắng. Nhất là giang hồ đã đồn đãi việc nàng, ai cũng biết, nàng cảm thấy có một sự thiệt thòi, đâu còn thanh danh như trước?
Hai bên chia tay.
Tuyết Cừu đi đêm đi ngày không phải đến Tịch Dương Sơn mà đến Thành Sơn, một vị trí nằm ở Thiểm Tây.
Thành Sơn có lắm cao thủ về đó ẩn dật, lại có một tiền trạm của Thần quân vừa mới thiết lập.
Trưa nay, chàng thấy một vùng bụi mù phía trước, định thần nhìn lại thấy một người cưỡi ngựa chạy như bay về hướng mình. Kỵ sĩ là một thiếu nữ.
Tuyết Cừu nhìn ra ngờ ngợ... Quả là Băng Kiên.
Chàng nhảy ra chận giữa đường.
Băng Kiên toan xuất chưởng, chợt nhìn thấy Lã Tuyết Cừu, đột ngột nàng ngã ngựa, Tuyết Cừu nhanh tay hứng kịp.
Chàng liền bồng Băng Kiên lại gốc cây. Băng Kiên nhắm mắt thiêm thϊếp.
Chàng xoa bóp cho nàng một hồi, Băng Kiên tỉnh lại. Nàng nhìn chàng chăm chăm, và nước mắt chảy dài.
Tuyết Cừu nhớ lại những kỷ niệm trước đây.
Có lần chàng nói :
- Ta không yêu ngươi, ta chỉ thương ngươi mà thôi. Và Băng Kiên cũng nói lại như vậy.
Tuy là nói vậy, nhưng cả hai không giấu được lòng mình.
Hiện tại nàng đang ngồi tựa vào mình chàng.
Tuyết Cừu lên tiếng trước :
- Kiên muội đi đâu về?
- Thành Sơn! Nàng đáp.
Chàng hỏi :
- Nghiên cứu về tiền trạm của Thần quân?
Nàng gật đầu.
Chàng hỏi tiếp :
- Kết quả như thế nào?
Băng Kiên kể rành rọt từng chi tiết rồi nói :
- Nơi đó rất đông cao thủ, một mình muội không làm gì được. Nếu đại ca đến đó thì phải cẩn thận.
Chàng hỏi dò :
- Hiền muội có đi với tiểu huynh không?
Nàng hỏi lại :
- Có phiền đại ca không?
Một câu hỏi như tự nhận mình đã yêu và chịu... lép vế. Tuyết Cừu thấy thương nàng vô hạn. Băng Kiên bây giờ giống như Vương Nhã Thi, hiền thục đức độ. Trước đây chàng đã từng trù cho nàng chết mê chết mệt. Thì hôm nay kết quả là vậy.
Tuyết Cừu vuốt tóc nàng nói :
- Tiểu huynh thương nhớ hiền muội quá chừng. Nay trông hiền muội gầy quá. Tìm đâu ra nồi niêu mà nấu?
Băng Kiên nói :
- Tiểu muội gầy là phải! Nhưng đi chinh chiến mà mang nồi ấm làm sao tiện? Cứ ăn tạm đến đâu hay đến đó. Đại ca nay có nhiều bậc tri âm, tri kỷ...
Tuyết Cừu chận lại nói :
- Không tri ai bằng tri... hiền muội cả.
Băng Kiên sung sướиɠ rúc đầu vào vai chàng, lấy tay vuốt má chàng. Nàng nói :
- Ước gì ngày sau đại ca và tiểu muội tìm đến nơi nào hoang vắng mà ở là tuyệt nhất.
Tuyết Cừu nói :
- Biết chừng nào mới hết nợ giang hồ? Nhưng xong việc Vô Nhãn rồi, tiểu huynh ra một đảo hoang nào đó mà ở.
Hai người đứng lên, con ngựa vẫn còn đó.
Tuyết Cừu nhìn chú ngựa, nói :
- Ngựa này béo nhưng không thể chở nổi hai chúng ta. Nên cho nó đi!
Băng Kiên nói :
- Ngựa chiến của tiểu muội đó. Thả nó không được đâu! Dù đi đâu nó cũng đi theo.
Tuyết Cừu nói :
- Vậy thì hiền muội hãy cưỡi nó. Tiểu huynh đi bộ.
Nói thì nói vậy, nhưng hai người vẫn đi kề nhau, con ngựa lẽo đẽo theo sau.
Chiều hôm đó họ đến một tiểu thị trấn.
Người và nhà cửa nơi đây có vẻ khác với Trung Nguyên. Có nhiều sắc dân như Hồi, Tạng, Mông, Mãn sống lẫn với người Hán. Có những đền thờ khác lạ ngoài ba tông giáo ở Trung Nguyên.
Băng Kiên nói :
- Có đi tận cùng trời cuối đất mới biết sinh hoạt của dân gian. Những người ở nơi đây có nhiều môn công phu khác lạ. Có người đánh bằng vai (kiên quyền), có người đánh bằng đầu (đầu quyền), có người đánh bằng lưng (phúc quyền), lại còn có một môn phái chuyên về đòn mông (tọa quyền). Tọa quyền là nguy hiểm nhất.
Tuyết Cừu nói :
- Người Trung Nguyên ít luyện những quái chiêu như vậy. Nhưng tiểu huynh tin rằng những môn công phu đó không biến hóa bằng võ công của chúng ta. Tiểu huynh rất muốn gặp họ để nghiên cứu.
Băng Kiên níu tay chàng nói :
- Đông Hải Thần Quân sợ người Bí Tàng cung đến, nên rải tiền ở đây không biết bao nhiêu, để nhờ người thị trấn này làm tai mắt. Phải nhẫn nhục tối đa đừng để tiết lộ hành tung.
Tuyết Cừu nhận lời. Chàng hỏi :
- Tiểu huynh đi Quan ngoại để dẹp Ngũ Hoa và Thần quân. Vì tình nghĩa làm sao hiền muội tham dự được?
Băng Kiên nói thẳng :
- Một bên là ân nhân, một bên là tình lang, tiểu muội thật đau lòng. Đại ca hứa với tiểu muội đừng gϊếŧ ông ta!
Tuyết Cừu nói :
- Dĩ nhiên là vậy rồi! Ngũ Hoa và Thần quân là bậc đại ân nhân đối với Ngoạn Cô và hiền muội, tiểu huynh chỉ yêu cầu họ đừng khua động giang hồ... nhưng chỉ sợ hai ông ấy không chấp nhận.
Băng Kiên nói :
- Nghĩ cho cùng, người ta bỏ cả cơ ngơi lẫn sự nghiệp ra tận Quan ngoại vậy mà đại ca và Bí Tàng cung chẳng chịu buông tha!
Thấy Băng Kiên trách, chàng tìm lời an ủi :
- Thà ông ta giải tán và tìm nơi ẩn dật thì không nói gì. Ông ta mang cả bộ sậu ra ngoài đó không phải là chuyện bình thường. Đó là giây phút ngừng nghỉ của ông ta để trở lại Trung Nguyên mà thôi. Xin hiền muội đừng trách tiểu huynh?
Băng Kiên nói :
- Đại ca hãy thay đổi y phục giả làm khách thương cho qua buổi.
Tuyết Cừu nghe lời nàng.
Hai người đi vào thị trấn.
Chàng lặng lẽ đi bên Băng Kiên. Mọi việc đều do nàng chủ trương.
Hai người tìm vào một quán nhỏ mà ngồi.
Băng Kiên gọi những món tạm thích khẩu vị của mình, như lòng lợn, muối tiêu... Và một tí rượu nhẹ.
Tuyết Cừu ngạc nhiên, hỏi :
- Sao hiền muội gọi những món lạ lùng như thế?
Nàng đỏ mặt và nói nhỏ :
- Khách thương là phải ăn vậy đó.
Họ đang ăn uống dở chừng, bỗng thấy một đại hán đầu chít khăn đà, dép da áo vải, quần cộc tới ngồi gần bên bàn chông. Tướng mạo của hắn ra vẻ võ biền lắm.
Tuyết Cừu và Băng Kiên quan sát người này.
Đại hán mới vào nhìn qua bàn Băng Kiên thấy nhiều món ăn lạ, lại tầm thường, hắn cũng lòng lợn luộc, ngầu bín...
Lại thêm cái món ngầu bín. Băng Kiên mặt đỏ như gấc, nàng nín thở. Vì có lần nàng đã gọi... Thỏ bín rồi.
Tuyết Cừu nhìn Băng Kiên, ghẹo :
- Nay mai tiểu huynh làm nghề đồ tể tha hồ cho tiểu muội xài.
Chợt gã đại hán hỏi :
- Hai vị buôn bán thứ gì?
Tuyết Cừu nói :
- Tai hạ buôn bán tơ lụa.
Hắn nói :
- Bán cho ta vài cây!
Tuyết Cừu không ngờ hắn hỏi mua mau như vậy, liền nói :
- Rất tiếc, tiểu đệ vừa bán hết xong. Nhân huynh có thể đặt mua, chuyến sau tiểu đệ mang đến.
Hắn càu nhàu :
- Chim trời cá nước làm sao mà gặp được? Nhưng mà nếu còn tơ lụa ta cũng không thể mua được. Bởi vì tiền và hàng hóa của ta vừa bị chúng thu rồi.
Băng Kiên hỏi :
- Ai nỡ lấy của nhân huynh? Lấy ở đâu, gồm những món gì?
Hán nói :
- Toán người đó gồm khoảng hai chục, cầm đầu là lão đầu trắng tay dài. Lão ta mới vừa ra khỏi thị trấn này.
Tuyết Cừu đứng lên toan đi, Băng Kiên kéo chàng ngồi xuống vờ nói :
- Hàng hóa của ta hết rồi. Vả lại, bọn chúng đã đi xa, ta còn sợ nỗi gì? À, bọn chúng cướp của gϊếŧ người như vậy cớ sao chúng tha mạng nhân huynh?
Lã Tuyết Cừu thấy Băng Kiên ứng xử nhanh như vậy, lấy làm phục, suy ra thì chàng kém xa Băng Kiên về phần lịch duyệt giang hồ.
Tên kia nói :
- Bọn chúng võ công cao, chúng đánh tại hạ nhừ tử. May mà tại hạ có chút ngón nghề, nếu không thì... cũng đi đời rồi.
Băng Kiên mỉm cười hỏi :
- Nhân huynh mất hàng hóa đó trị giá bao nhiêu, gồm những thứ gì?
Gã nói :
- Tạp! Kim, chi, hồ tiêu, long não... Cả trăm món, trị giá vài ngàn quan.
Tuyết Cừu biết là hắn giả, nhưng có một điểm thật là Bạch Đầu Trường Thủ đã ra khỏi nơi đây rồi. Chàng hỏi :
- Vậy nhân huynh đi về đâu?
- Thành Sơn! Hắn đáp.
Tuyết Cừu gọi tính tiền quán rồi đi.
Băng Kiên nói :
- Đó là tên dọ thám! Cũng may là chúng chưa phát giác ra chúng ta. Có thể hắn nghi. Hắn nghi là hắn sẽ theo. Chúng ta đến ngã ba vắng vẻ kia chờ hắn ra...
Hai người đến ngã ba, thay vì họ đứng lại, họ lại tiếp tục đi về hướng Bắc.
Tuyết Cừu kín đáo quay lại, thấy tên đại hán đi theo. Chàng không đi đường chính nữa, vội cùng Băng Kiên rẽ vào con đường nhỏ đi về hướng Tây.
Gã đến đó ngần ngừ một hồi, thấy hai người kia đã đi khuất, gã cũng đi về hướng Tây.
Băng Kiên và Tuyết Cừu đi chậm lại, sau cùng họ ngồi nghỉ chân.
Tên đại hán đi tới cũng ngồi và làm quen nói :
- Đi Thành Sơn mà đi lộ chính sợ đám cướp đó?
Bất ngờ Băng Kiên xuất chưởng đánh liền.
Đại hán dường như đã đề phòng, hắn né người rồi đứng lên thủ thế.
Hắn nói :
- Thì ra cô nương cũng là cường đạo!
Hắn tung chưởng đánh lại.
Nhìn chưởng lực và thủ pháp của hắn, Tuyết Cừu thấy hắn là một cao thủ bậc trung, không xuất sắc lắm.
Tuyết Cừu đứng bên ngoài quan chiến.
Chỉ vài chiêu qua lại, Băng Kiên đã khống chế hắn. Nàng kéo hắn vào bụi tra hỏi một hồi, biết hắn là tên tế tác của Thần quân. Vị trí của Thần quân ở nơi đó... nơi đó... hắn cũng gặp một đoàn người đi qua, hướng về phía sa mạc do Bạch Đầu Trường Thủ dẫn đầu.
Tuyết Cừu hỏi :
- Hiền muội xử trí tên đó thế nào?
Băng Kiên đáp :
- Điểm huyệt toàn thân cho hắn nằm đó, sống chết mặc hắn. Bây giờ chúng ta đi.
Và hai người đi trở ra lộ chính.