Màn hình phiá trước xuất hiện dòng chữ thật to, “Niệm Nhi yêu dấu, ngày hôm nay là lần hẹn hò chính thức đầu tiên cuả chúng ta, có bất ngờ hay không? Chắc em đang rất ngạc nhiên vì sao xung quanh không một bóng người? Đó là bởi vì anh, hôm nay đã bao trọn chỗ này, anh chỉ muốn cùng em xem một bộ phim dành cho hai chúng ta. Không nên quá cảm động nha!”
“bây giờ em hãy nghĩ trước buổi tối chúng ta sẽ ăn gì đi? , đêm qua anh đã dặn người bắt tay vào giải quyết công việc gần như đâu vào đấy rồi, cho nên, ngày tới anh cũng tự cấp cho bản thân mình một kỳ nghỉ, có hẳn thời gian để ở bên cạnh em.Anh muốn nói với em những lời tình cảm nhất, người con gái anh yêu,Niệm Nhi.”
“Nghe anh bày tỏ tình cảm nồng nàn xong, em đã nghĩ ra chúng ta sẽ ăn thứ gì ngon chưa?”
“Chưa…”
Màn hình lớn lại lần nữa trở về màu đen, trước bục sân khấu xuất hiện ra một chùm ánh sáng, Dương Thế Minh chậm rãi xuất hiện từ giữa tấm màn đen, dưới những tia sáng hắn đứng đó mê người như thế tay trái bỏng ngô, tay phải là coke.
Hoàng Ngọc Niệm vốn đang định muốn nói cái gì đó, Dương Thế Minh lại kéo cô ngồi xuống chỗ.
“Được rồi, ngồi xuống đi, phim bắt đầu rồi.”
Trên màn hình bắt đầu chiếu một bộ phim tình cảm, thực ra xem cái gì Hoàng Ngọc Niệm cũng không biết, không phải cô không có xem kỹ, chỉ là Dương Thế Minh làm cho cô bất ngờ quá nhiều, cảm động cũng quá nhiều.
Điều này khiến cô cảm giác được rất bình yên, hạnh phúc như thể không phải là hiện thực, nhưng mà chính cô lại không nhịn được để mình tiếp tục chìm đắm trong đó…
Sau này nếu như sẽ đau khổ, giờ khắc hạnh phúc hiện tại này cô cũng muốn lưu giữ chặt trong tâm trí mãi.
Sau khi xem hết phim, Dương Thế Minh cùng cô nắm tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim tựa như những cặp tình nhân thông thường, hướng đến bãi đỗ xe, “Muốn ăn gì đây?” Dương Thế Minh hỏi.
“Ăn gì cũng được? Miễn anh đưa em đi ăn là được”
“Ừm, được…”
Dương Thế Minh dẫn cô đến một nhà hàng Pháp. Có lẽ lúc trước hắn thường ăn ở đây nên tất cả mọi người đều biết được khẩu vị của hắn.
Đưa cô đến một bàn vip gần cửa sổ có thể từ đấy nhìn xuống bên dưới, thành phố, xe cộ, con người trông thu nhỏ lại so với ở tầm cao này.
“Hôm nay em vui lắm, mà… tất cả đều là anh tự dàn dựng sao?”
“A… cái này… anh không rành đâu… tên Tống Xuân Lăng bày ra cả đấy”
“Hazz… chẳng phải anh ta không có bạn gái sao? Kinh nghiệm nhiều thế??”
“Cái này là kinh nghiệm cua gái của hắn nhưng chỉ có cái…là mấy cô gái đó chỉ đỗ được mấy ngày, sau mấy ngày là biết được tính tình điên điên của hắn nên chạy mất dép đấy”
Ở nơi nào đó Tống Xuân Lăng vẫn đang làm việc thì hăc xì một cái" là ai nhắc đến mình vậy".
Cảm thấy Dương Thế Minh đang nhìn chăm chú vào mình, tim lỗi nhịp. Hoàng Ngọc Niệm Xấu hổ cúi đầu cầm ly rượu lên, cô cúi đầu uống một hớp rượu lớn để che giấu vẻ xấu hổ, thế nhưng bởi vì uống quá nhanh mà bị sặc.
“Em thiệt là… sao lại uống nhanh như vậy đừng uống nữa” hắn đưa tay lấy ly rượu khỏi tay cô.
Sau khi ăn xong cô lại muốn hắn đưa cô đến khu giải trí ở trung tâm thành phố, nơi có nhiều hoạt động vui chơi bỗng hắn nhớ tới điều mà Tống Xuân Lăng nói.
" Phải đưa cô ấy chơi những trò mạo hiểm một chút, lúc đấy anh sẽ ra tay làm người hùng che chở cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ…"
“Ngã vào lòng anh sau đó chu… chu…”