Hoàng Ngọc Niệm vừa tỉnh dậy đã thấy Dương Thế Minh đang nằm bên cạnh mình, cái quái quỷ gì xảy ra vậy? Cô nhớ là mình đang ở bệnh viện cơ mà?
Thực ra là đêm qua người nào đấy đã lén vào bệnh viện và vác cô về nhà của mình, cô kiểm tra lại quần áo trên người mình may quá vẫn còn nguyên vẹn.
Cô đánh hắn một cái, Dương Thế Minh giật mình tỉnh dậy thấy cô đã dậy khẽ nhếch mỗi cười, xem ra hôm qua bắt cóc cô về mà cô chẳng hay biết gì cả.
“Sao tôi lại ở đây?” Hoàng Ngọc Niệm trợn tròn mắt nhìn hắn.
“Hôm qua tôi vào bệnh viện đưa em về đây, phải nói là em nặng thật đấy, đau cả vai” Dương Thế Minh xoa hai bên vai của mình.
“Tên biếи ŧɦái nhà anh!!! Trong bệnh viện anh cũng dám làm càn sao? Trời ơi tôi bị dính cái nghiệp gì vậy nè”
“Đừng kêu trời như thế chứ, mà em nhìn đi hôm qua tôi có làm gì em đâu?” Dương Thế Minh khẽ cười.
“Ai biết được con sói nhà anh, đói lên liền thịt tôi rồi sao?” Hoàng Ngọc Niệm đánh vào vai hắn.
“Thực ra là có chuyện muốn nhờ em” Dương Thế Minh ngồi dậy nghiêm tuac nói chuyện với cô.
“Làm gì?”
“Tối nay cùng tôi đi tiệc được không?”
“Bên cạnh anh không phải có rất nhiều mỹ nữ sao? Sao phải mời tôi chứ?”
“Có nhưng họ không hợp”
“Được, nhưng tôi không muốn liên quan tới anh nữa”
“Em không có lựa chọn nào khác đâu”
“Tôi phải về bệnh viện rồi”
“Đợi tôi đưa em đi, sẵn tôi cũng đến công ty luôn”
[…]
Lúc cô đi ra thì hắn đã thay bộ vest đen xong bảo cô lại thắt cà vạt cho hắn, hắn khá cao nên cô nhón chân lên để thắt cà vạt cho hắn,hắn nhắm mắt lại hài lòng và hưởng thụ .
“Xong rồi đó”
Bỗng hắn kéo cô lại hôn cô, quá bất ngờ cô vùng ra khỏi người hắn sau đó chạy đi. Hôm nay hắn chạy rất chậm vì sắp xa cô rồi tới tối mới được gặp nên hắn muốn kéo dài thời gian.Đến nơi cô chào hắn rồi đi vào trong.
“Chào buổi sáng bác sĩ Niệm” một giọng nói gọi cô.
"Bác sĩ Đức, chào buổi sáng "
“À,thôi tôi đi gặp bệnh nhân đây bye” nói rồi anh lướt đi.
Còn cô thì quay về phòng tiếp tục làm hồ sơ cho bệnh nhân.
Tối hắn đến đón cô tới shop thời trang để lựa trang phục cho cô.
“Chào Dương Tổng, hôm nay anh đưa bạn gái đến mua đồ à” .
“Lựa cho cô ấy trang phục dự tiệc đẹp nhất và trang điểm cho cô ấy tôi muốn thấy vẻ ngoài khác của cô ấy”
“Vâng, thưa ngài” nói rồi người phụ nữ dẫn cô vào trong trang điểm làm tóc và thay đồ.
Tại phòng trang điểm cô vén màn lên sau đó bước ra, tuy cô đã thừa hưởng nét đẹp mộc mạc nhưng lúc này đây khi trông thấy cô trong bộ lễ phục dạ hội, Dương Thế Minh không khỏi cảm thấy một loại cảm giác kinh diễm. Tim bất chợt nảy lên một nhịp, hệt như cảm giác ngây ngốc của một thiếu niên trẻ tuổi.
Giờ phút này đứng trước mặt Dương Thế Minh, hắn thực sự bị chấn động bởi vẻ xinh đẹp cùng thoát tục của cô. Lễ phục dạ hội màu trắng càng làm nổi bật nét thuần khiết của khuôn mặt, làm cho cô trông ôn nhu,lịch sự và vô cùng tao nhã, không vương một chút những thứ phàm trần tầm thường ngoài kia.
Trên người cô đeo một bộ trang sức vô cùng tinh tế, ánh vàng sáng chói của trang sức cũng như kiểu dáng thiết kế xa hoa, lộng lẫy của vòng cổ, lắc tay càng góp phần làm tăng thêm vẻ yêu kiều, cao sang.
Cô nhìn vào trong gương" là mình sao? Thật là khác"
“Dương Tổng, ngài hài lòng chứ?”
“Rất tốt, giờ bà ra ngoài một lát được không?” Nhìn thoáng ánh mắt của hắn bà ấy cũng đủ hiểu sau đó ra ngoài.
Hắn tiến lại gần cô" em rất đẹp" câu nói đó làm cô hơi ngượng hắn đang khen cô sao?sao đó cô chưa kịp phản ứng hắn cúi xuống áp môi mình lên môi cô hôn ngấu nghiến. Lưỡi hắn liếʍ bên ngoài vẽ theo đường nét môi cô, cô cảm thấy có chút ngọt ngào tay cô đặt lên cổ hắn đáp lại nụ hôn của hắn tuy hơi vụng về nhưng khiến hắn rất vui, nụ hôn kéo dài không biết bao lâu.