Chương 43

Edit: Tử Hoa | Beta: Mina

-

Khoé môi của Thẩm Mặc rõ ràng đang cười, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống. Tự giễu và nỗi hận ý ở trong lòng đan xen nhau. Cậu khẽ lắc đầu, suýt nghẹn ngào mà nói: “Lục Thừa Vũ… Tại vì sao vậy…”

“Anh cho rằng anh cho tôi 90 vạn, là có thể mua được một mạng của mẹ tôi sao?”

Câu nói của cậu như chiếc búa bổ thật mạnh vào lương tâm hắn, Lục Thừa Vũ bất chợt sững người. Nhìn người mình yêu trước mặt không ngừng rơi lệ, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dao cắt. Tâm trí hắn đầy ảo não và hoảng loạn, lúc này hắn mới xốc lại tinh thần mà bình tĩnh lại.

Hắn rất muốn lại gần ôm lấy Thẩm Mặc, nhưng vì trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng, nên hắn chỉ bước lên một chút rồi không tiến đến nữa. Yết hầu phát ra tiếng nuốt khô khốc, âm thanh của Lục Thừa Vũ vô cùng khàn đặcㅡ

“Thẩm Mặc… em nghe tôi giải thích.”

“Giải thích?” Cậu cười lớn một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương, “Tôi không muốn nghe, Lục Thừa Vũ, tôi không muốn nghe.”

“Anh lừa tôi ba năm, thậm chí vào thời điểm cuối cùng còn hại chết mẹ của tôi… Anh cho rằng, tôi sẽ còn tin tưởng anh sao?”. Thẩm Mặc chậm rãi hít một hơi thật sâu, con ngươi cũng dần trở nên sắc bén, “Anh nghĩ rằng, tôi là thằng ngốc khi nghe được lời ngon tiếng ngọt sẽ ngoe nguẩy đuôi mà về với anh?!”

“Lục Thừa Vũ, anh căn bản coi tôi như một con chó mà nuôi dưỡng!” Cậu rốt cuộc không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa mà hét lên, mặc kệ Thẩm Trạch Hiên còn ở trong phòng ngủ. Nước mắt không ngừng lăn xuống gò má cậu, thậm chí nét mặt cậu còn mang theo vẻ dữ tợn. Thẩm Mặc dùng sức nắm chặt hai tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay, “Anh lúc trước cho tôi 30 vạn, gạt tôi đi theo anh ba năm; bây giờ cho tôi 90 vạn, mua đứt con mẹ nó mạng sống của mẹ tôi! Lục Thừa Vũ, anh có từng hỏi qua ý kiến của tôi không? Tôi có đồng ý với anh sao?!”

Ngực không ngừng phập phồng vì rống giận, tiếng thở dốc từng tiếng đều mang âm thanh nặng nhọc, trên mặt Thẩm Mặc bây giờ đã đầy căm hận. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc tây trang mang đôi giày da trước mặt, bỗng phát ra tiếng, chậm rãi nói:

“Anh nói cho tôi biết, có phải anh là người đã khiến tôi phải vào cục Cảnh Sát?”

Lục Thừa Vũ mím môi.

Đối mặt với cặp mắt đen kia, những lời giải thích hắn sở dĩ tính nói cho cậu thế nhưng không thể nói ra. Giống như đang thờ thẩm phán định tội, hắn run rẩy hít một hơi, nhẹ nhàng nói một tiếng “Đúng vậy.”

“Vậy tôi hỏi anh một lần nữa, tôi cầu xin anh đừng nói cho ba mẹ tôi, anh lại đi nói chuyện đó với cảnh sát sao?”

Trong lòng vốn đã biết trước được câu trả lời, Thẩm Mặc rũ xuống mi mắt, khẽ chạm vào con dao trong tay áo mình.

Lục Thừa Vũ thực sự quá mức chột dạ. Hắn không nhận ra đầu ngón tay của hắn đang run rẩy, rùng mình mà thở ra một hơi. Đầu óc hỗn loạn khiến sắc mặt người đàn ông tái nhợt đi. Sau khi im lặng một lúc lâu, có vẻ như đã tìm được từ thích hợp, mở miệng run rẩy nói:

“Anh... không nói gì cả, nhưng mà Thẩm Mặc… Lúc đấy anh nói bọn họ thả em đi rồi, không ngờ bọn họ lại liên lạc với dì nhanh như vậy…”

“Thẩm Mặc, anh thật sự xin lỗi… anh không ngờ sẽ xảy ra chuyện này… anh cũng không muốn dùng tiền để mua mạng của dì, anh chỉ muốn có thể bồi thường cho em hết mức có thể…”

“Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi…” Thân thể hắn khẽ run lên, Lục Thành Vũ cứng ngắc bước đến gần Thẩm Mặc không ngừng lẩm bẩm nói “Xin lỗi”, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện. Chậm rãi đưa tay lên, hắn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Thẩm Mặc, rồi từ từ đặt lên trán cậu một nụ hôn.

“Em hận tôi đi, là tôi có lỗi với em.”

Tay của người đàn ông vẫn chạm vào má của cậu, Thẩm Mặc vẫn không có chút động tĩnh gì, để mặc hắn hôn lên trán mình. Nhưng khóe môi lại hơi hơi nhếch lên, cậu thấp giọng cười một tiếng rồi khàn khàn mở miệng.

“Lời giải thích thật dễ nghe…..”

“Nhưng tại sao, những gì anh nói cùng với Trịnh Văn Duệ nói, lại hoàn toàn khác nhau?”

Ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như đao xuyên thấu qua cơ thể Lục Thừa Vũ. Thấy đối phương nháy mắt sắc mặt trắng bệch, Thẩm Mặc lại cười khẩy một tiếng, giống như mỉa mai mà nói tiếp “Ba tôi vốn dĩ sắp chết rồi, không liên quan gì đến anh, là tôi đã hại chết Lục An, anh nể tình thấy mẹ tôi qua đời rồi nên cũng không truy cứu nữa, thậm chí còn cho tiền ba tôi đi làm phẫu thuật...”

“Lục Thừa Vũ, đây là lời anh đã nói đúng không?”

Người đàn ông đột nhiên im lặng, những lời hồ đồ hắn nói trong lúc giận dữ lúc trước bây giờ đã trở thành chứng cứ đẫm máu của hắn. Hắn không còn có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hận thù kia nữa, ánh mắt của hắn cũng vô thức rũ xuống. Giống như một tên tù nhân đang cố gắng giảm nhẹ tội của mình, hắn muốn đấu tranh giải thích cho chính mình, nhưng cũng biết rõ ràng thẩm phán từ đầu đến cuối sẽ không thay đổi ý định tha cho hắn.

“Đúng vậy...” Môi hắn khẽ thì thào, run rẩy phun ra một hơi, mắt hơi vô thố nhìn lên nói, “Đúng là anh đã nói như thế”

“Nhưng từ đầu đến cuối anh thực sự không nghĩ như vậy, cái đó chỉ là lời nói trong lúc nóng nảy… em hãy tin tưởng tôi...” Bờ môi run run, hắn hốt hoảng vội vàng giải thích, nhưng có lẽ hắn cũng không thể thuyết phục chính bản thân mình, rốt cuộc hắn cũng im lặng. Đôi mắt từ từ cụp xuống, hắn thất thần nhìn xuống đất, giọng nói khàn khàn trầm đặc “Là anh… có lỗi với em.”

“Em muốn làm gì cũng được, hận tôi, đánh tôi cũng được… Chỉ cần có thể khiến cho em cảm thấy vui vẻ hơn…” Trái tim hắn từng nhịp từng nhịp đập loạn, Lục Thành Vũ nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên quyết nhìn về phía đối diện, “Thẩm Mặc——”

Giọng nói vừa ra đột ngột dừng lại, một con dao mang theo ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trước mặt hắn. Thẩm Mặc cầm con dao trong tay, cậu khẽ cười vuốt ve lưỡi dao, từ đầu ngón tay ứa ra máu. Người đàn ông trợn to hai mắt, hắn cứng đờ đứng im tại chỗ, không thể tin nhìn đối phương.

“Nếu như tôi nói, tôi muốn cái mạng của anh thì sao?” Máu nhuộm lấy lưỡi dao, cậu chậm rãi liếʍ đi vết máu đang chảy trên tay, cười như không cười nhìn đối phương. Hơi thở của Lục Thừa Vũ trở nên nặng nề, tâm lý sợ hãi khiến hắn lui về phía sau, nhưng cảm giác tội lỗi đó buộc hắn phải đứng tại chỗ.

Sau một lúc nghẹn ở cổ họng, hắn khàn giọng nói: “Chỉ cần em muốn...”

Thật ra lúc này Lục Thừa Vũ cũng không nghĩ đến Thẩm Mặc sẽ thật sự động tay, dù sao cậu là một người hiền lành như vậy, và hai người bọn họ cũng đã từng chung chăn gối 3 năm. Hắn cho rằng đây chỉ là những lời nói tàn nhẫn của cậu dành cho hắn, cũng giống như những lời hắn đã nói khi tức giận trước đó, tất cả đều không đáng kể.

Khi cơn đau từ trong bụng truyền tới, hắn khó tin trừng lớn đôi mắt nhìn cậu.

Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Mặc đầy kiên quyết, cậu mím chặt môi, tay cầm dao gần như run lên. Lưỡi dao đã hoàn toàn đâm sâu vào trong da thịt, cậu cảm thấy được một tia sung sướиɠ từ trong đáy lòng. Người đàn ông nâng tay theo bản năng muốn tự vệ, nhưng khi hắn chuẩn bị chạm vào cánh tay, giống như bị rút hết sức lực mà hoàn toàn gục xuống.

Con dao đâm thật mạnh sâu vào bên trong.

Hướng dao thọc chéo lên trên, ngay mép dưới của xương sườn. Khi lưỡi dao kia xuyên hết vào trong cơ thể, Lục Thừa Vũ mới chậm rãi cúi đầu, ngơ ngác nhìn chuôi dao trên bụng lộ ra bên ngoài.

“Thẩm Mặc… em thật sự...”

Âm thanh vô cùng nhẹ, hắn lảo đảo lùi lại mấy bước. Có lẽ do quá mức đau đớn, Lục Thừa Vũ thậm chí không thể đứng thẳng nổi nữa, hắn đỡ bàn ăn bên cạnh ngã xuống đất.

Bộ tây trang đen nhanh chóng thấm đẫm máu.

Bàn tay run rẩy chạm vào vết thương, dù chỉ là hơi chạm vào chút trên bề mặt vải, trên tay đã dính đầy máu tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mặc, đối phương đang đứng dưới ánh đèn ngược sáng với vẻ mặt lạnh lùng, hắn run rẩy đôi môi.

“Thẩm Mặc… Thẩm Mặc…”

Cậu chậm rãi đi đến vài bước và ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông.

Nhìn chỗ bị đâm chỉ lộ ra chuôi dao, Thẩm Mặc có chút thất thần, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống. Có một giọng nói trong đầu không ngừng kêu to “Dừng lại đi”, nhưng mà khi nghĩ đến cái chết của mẹ cậu, lòng thù hận lại bắt đầu trào ra. Tay chân cậu bởi vì sợ hãi mà không còn sức lực, thật ra bây giờ cậu đã mất đi sự kiên quyết lúc nãy, nhưng vẫn ráng gằn lên một lần nữa.

“Lục Thừa Vũ, đây là những gì anh nợ tôi…” Giọng nói đầy nghẹn ngào, cậu chậm rãi lắc đầu.

“Đừng…Thẩm Mặc…Đừng làm như vậy…” Hơi thở hắn run lên vì đau, Lục Thừa Vũ cố gắng ngăn cản động tác của cậu, nhưng con dao trong người hắn lại từ từ bị rút ra. Máu từ vết thương gần như lập tức phun ra, tây trang vốn dính máu bây giờ cũng đã ướt đẫm lan rộng đến toàn thân. Lượng máu chảy ra ồ ạt khiến đầu hắn choáng váng, nỗi sợ hãi sắp chết trỗi dậy sâu thẳm từ trong thâm tâm khiến cơ bắp của hắn căng chặt.

“Tôi xin lỗi…Lục Thừa Vũ… thật sự xin lỗi…” Con dao sắc bén vẫn còn dính máu, Thẩm Mặc nghẹn ngào nâng tay lên một lần nữa. Tay cầm dao vì run rẩy mà không ngừng chuyển động, cậu run run hít sâu một hơi, đôi mắt nhắm chặt lại.

Một đao này của cậu, là muốn nhắm ngay tim.

Chỉ là tay chân cậu vì sợ hãi mà trở nên yếu nhớt, không còn tí lực, cậu nhắm mắt lại hoàn toàn không thấy được hành động của Lục Thừa Vũ. Tay đột nhiên bị thô bạo ép mở ra, con dao dính máu rớt xuống mặt đất, mũi dao tiếp xúc trên nền gạch men phát ra tiếng vang thanh thúy. Người đàn ông thở hổn hển, khó khăn lùi lại, dùng mọi sức lực dựa vào hai chân bàn ăn để chống đỡ thân thể.

Thẩm Mặc ngơ ngác mở mắt.

Đầu tiên cậu nhìn đến Lục Thừa Vũ đang ôm vết thương thở hổn hển, sau đó từ từ đưa tay lên, nhìn vào lòng bàn tay của chính mình. Trong lòng bàn tay dính một ít máu, nhớp nháp và đầy mùi rỉ sét. Không biết vì điều gì, nước mắt trong hốc mắt trực trào ra.

Cậu rốt cuộc vẫn không thể làm được…

Tiếng than khóc phát ra từ cổ họng, đột nhiên cậu đau đến khóc thành tiếng, giống như một đứa trẻ khóc trong đau đớn tột cùng. Nước mắt của cậu trộn lẫn vết máu của hắn, cậu cảm thấy đôi tay của cậu đã phạm phải tội nghiệt lớn nhất từ trước đến nay, mãi mãi không thể rửa sạch.

Cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra.

Từ lúc nãy Thẩm Trạch Hiên đã không thể nào tập trung đọc sách, từ ngoài cửa nghe thấy tiếng hai người cãi nhau, trong lòng thiếu niên cứ bất an. Giãy giụa một lúc lâu sau cậu ta cuối cùng vẫn không tuân theo lời hứa mà chậm rãi đẩy cửa đi ra.

Nhưng mà sự việc trước mắt làm cậu ta hốt hoảng trừng lớn đôi mắt.

Cha của cậu ta ngồi quỳ trên mặt đất khóc rống, thậm chí bên cạnh còn có một con dao. Mà chú Lục, người luôn đứng vuốt tóc giả vờ lịch lãm lại đang gian nan ngồi dựa vào mép chân bàn.

Đã xảy ra… Chuyện gì?!

Hai mắt thiếu niên trợn tròn to, dường như là bị hù đến choáng váng mà đứng im tại chỗ. Lục Thừa Vũ vẫn đang thở dốc cố gắng bịt lại miệng vết thương, thấy Thẩm Trạch Hiên xuất hiện, hắn cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng vẫy tay gọi cậu đến.

Cậu ta cứng đờ trong chốc lát, ngay lập tức chạy đến bên cạnh người đàn ông.

“Gọi đến…120… không được báo cảnh sát, không được báo cảnh sát…”

“Cũng không cần gọi điện cho cha mẹ tôi…hiểu rồi… chứ?”

- Hết chương 43 -

Tác giả có lời muốn nói:

= = Thật ra ở đoạn cuối lúc Thẩm Mặc khóc rống lên đã có chút do dự, nếu cậu ấy đến bên người Lục Thừa Vũ giúp hắn che đi miệng vết thương, giúp hắn gọi 120 cấp cứu rồi khóc lóc nói đừng chết thì có lẽ sẽ hay hơn nhỉ? Nhưng thật ra bây giờ tôi cảm thấy cậu ta vẫn đang rất hận Lục Thừa Vũ, chẳng qua là bởi vì tâm lý sau khi gϊếŧ người khiến cậu sợ hãi nên không thể xuống tay được nữa mà thôi.

Rối rắm-ing