Chương 50: Sự thật phơi bày (1) (Bão 5)

Ả ta sợ sệt, đứng núp đằng sau anh.

Anh không ngờ ông nội sẽ đến đây, lên tiếng nói:

- Ông nội cháu đã ly hôn với Tiểu Nhi rồi. Từ trước tới nay người cháu yêu chỉ có một người đó là Tố Lan mà thôi.

Ông sai người mời tất cả quan khách ra về, phóng viên báo đài đuổi họ hết. Ai cũng thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng họ cũng không dám mở miệng mà phàn nàn. Ai cũng biết được thế lực của nhà họ Lăng rồi.

Sau đó, trên màn hình hiện lên đoạn clip từ camera của một nhà nghỉ nào đó. Trên giường một nam một nữ đang quấn quýt lấy nhau, người đàn ông không thấy rõ mặt nhưng có thể nhìn thấy mặt của người phụ nữ đang ở dưới mà rêи ɾỉ. Đó chính là ả ta.

Ả ta hoảng sợ, lắp bắp giải thích:

- Triệt...Triệt anh tuyệt đối đừng tin vào nó. Đó không phải em đâu….em thề em chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh. Anh ơi….chắc chắn có người….người muốn hãm hại em.

Mặt anh tối sầm lại. Ông nội anh nói:

- Ý cô là tôi hãm hại cô à. Dám lừa gạt cháu tôi. Cô là kẻ thứ ba chia rẽ tình cảm của vợ chồng nó. Còn mày Lăng Triệt mày ngu dốt đi nghe lời con nhỏ này mà ly hôn với cháu dâu tao. Tiểu Nhi con bé đã làm gì sai hả. Nó tốt với yêu mày như thế cơ mà.

Anh nổi cơn thịnh nộ lên.

- Tất cả im hết đi.

Rồi quay sang ả ta, anh bóp chặt lấy cổ ả thấp giọng nói:



- Tố Lan cô dám dắt mũi tôi hả. Cô rốt cuộc đã bị bao nhiêu thằng chơi rồi. Dám cắm sừng tôi à. Cô nhất định phải chết.

- Anh..anh bỏ em ra...Em không có….không có….

- Đến nước này còn chối hả. Nói xem cô còn bao nhiêu chuyện muốn giấu tôi.

Anh thả ả ta ra, đá ả đập mạnh xuống sàn. Ả ta ho sặc sụa rồi bất ngờ cười man rợ, ánh mặt đỏ lòm nhìn anh:

- Haha, nếu đã bị phát hiện thì tôi cũng chẳng muốn giấu gì anh nữa. Đúng đấy tôi chả yêu quý gì anh đâu. Làm sao có đứa con gái nào chịu được tính cách lạnh lùng, ngang ngược của anh. Anh rất ngu ngốc và nói chuyện rất vô lý luôn. Đúng là chỉ có cô ta mới chịu được anh mà kết hôn với anh chứ. Còn tôi chỉ muốn lấy tài sản của anh rồi bỏ trốn thôi.

Mắt anh đỏ lòm trợn ngược nhìn ả ta. Anh cất giọng:

- Vậy đứa bé cô mang thai không phải là con của tôi?

Ả ta chống tay đứng dậy, vỗ tay khen ngợi anh:

- Đúng rồi đấy, anh giờ mới biết à. Hớ làm sao đứa bé ấy là con anh được, anh có động đến tôi đâu. Thế tôi mới nói anh rất là ngu ngốc. Thật ra tôi là chủ mưu của tất cả mọi chuyện đấy. Tôi thuê người lái xe cố ý đâm vào tôi rồi đổ hết lỗi cho cô ta. Còn hắn ta tôi đã bịt miệng hắn bằng một loại thuốc độc đặc biệt rồi. Nó sẽ ngấm dần vào cơ thể rồi chết một cách đau đớn, tê liệt dây thần kinh luôn. Từ đó khiến cho anh nghĩ cô ta thông đồng với hắn mà bắt cô ta phá thai đấy.

Ông Hạo nghe thấy ả ta nói anh bắt cô phá thai, hoảng hốt miệng lắp bắp nói:

- Cô...cô nói cái gì...phá thai. Ai phá thai.

- Ô ông già vẫn không biết gì à, cháu dâu yêu quý của ông bị hắn bắt đến bệnh viện phá bỏ cái thai là con của hắn đấy.

Ả ta vừa nói vừa chỉ tay thẳng mặt anh.



Anh đứng đấy im lặng như tượng. Ông quay sang ánh mặt căm giận nhìn anh.

- Ông nội, đứa bé vẫn sống. Con trai con vẫn còn trên đời, thằng bé sống rất khỏe mạnh.

Ông tiến đến đạp anh một cước mạnh khiến anh ngã xô gãy bàn. Ông tiến đến sai người lôi anh lên tát mạnh anh để cho anh tỉnh lại.

- Rốt cuộc mày đã làm gì con bé hả. Cháu dâu tao đâu. Mày làm gì nó hả.

Mặt anh vẫn đờ đẫn, vô hồn. Không ai biết anh đang suy nghĩ gì. Ông sai người lao vào đánh anh.

Ả ta bị thuộc hạ của ông giữ chặt tay ra sau ép quỳ xuống. Ông đi đến hỏi:

- Cô còn làm những chuyện gì nữa hả?

- Có chuyện gì to tát đâu. Tôi cùng bà quản gia trong biệt thự Lăng ngày ngày hành hạ, ép bức cô ta thôi. Cô ta cứ chống đối lại chúng tôi, tôi phải dạy dỗ lại.

- Tát ả ta cho tôi.

Họ lao vào tát ả ta liên tục, ả ta kêu oai oái, gào thét chửi rủa. Ông nhìn hai người họ mà cảm thấy kinh tởm.

- Đúng là lũ khốn nạn. Người đâu mau điều người đi tìm cháu dâu cho tôi. Ả ta chặt chân tay rồi ném sang Châu Phi cho tôi. Còn tên khốn đó đưa về.

* Ú òa, mọi người thấy bất ngờ hông??