Chương 34: Bị giam cầm.

Còn anh lái xe đến bệnh viện, anh bước vào phòng bệnh của ả ta. Ả ta đang ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhìn thấy vậy trong lòng không khỏi đau, mất đi đôi mắt khiến ả ta tuyệt vọng, buồn bã hơn. Anh tiến đến gần, ngồi xuống nắm lấy tay ả. Ả ta giật mình, nói:

- Triệt là anh phải không? Trời tối rồi hả anh. Sao thời gian trôi qua nhanh thế.

- Ừ anh đây, giờ mới gần trưa thôi.

- Sao anh lại đến đây. Anh bận nhiều việc mà, em không sao đâu anh cứ yên tâm mà đi làm.

- Tố Lan, anh tìm thấy giác mạc phù hợp với em rồi.

- Thật sao Triệt? Vậy là em sắp nhìn thấy ánh sáng rồi sao?

- Đúng vậy, mắt em sẽ được chữa khỏi thôi. Em đừng buồn nữa nhé.

Nói rồi anh ôm ả ta vào trong lòng, ả ta muốn biết đó là ai đã hiến giác mạc cho ả.

- Anh à, không biết ai là người hiến giác mạc cho em vậy. Em sẽ mang ơn họ nhiều lắm.

- Một người đã chết. Bác sĩ nói giác mạc của cô ta vẫn tốt, hợp với em nên người nhà họ đồng ý hiến tặng.

- Vâng ạ.

Anh ở với ả ta một lúc rồi đi đến công ty.

Ở biệt thự Thanh Vân, trời đã chập choạng tối dần. Cô mở mắt tỉnh dậy, thấy bên rèm đã được kéo lên, không còn một màu đen kịt nữa. Nhìn xung quanh chân tay cô vẫn bị xích, ga giường được thay mới. Để ý người mình, cô đã được thay cho bộ đồ mới. Lúc này của phòng mở ra, một cô giúp việc bê một khay thức ăn đầy đặt lên bàn cho cô.

- Bạch tiểu thư, mời dùng. Thiếu gia dặn cô phải ăn hết tất cả món ăn.

- Cô gì ơi, cho tôi hỏi đây là đâu vậy?

- Thưa tiểu thư, đây là biệt thự Thanh Vân ạ.



- Cảm ơn cô.

- Tiểu thư muốn gì cứ gọi chúng tôi. Xin phép tiểu thư tôi ra ngoài.

Nói rồi cô giúp việc ra ngoài, cô nhìn lên khay thức ăn các món ăn đều là tốt cho mắt. Cô cười giễu cợt.

- Tiểu Nhi ơi, mắt mày sắp phải cho người ta rồi đấy. Xem mày thảm hại chưa. Dù sao cũng sắp chết rồi, phải ăn mới làm ma no được chứ. Haha…

Sợi dây xích dài từ giường đến cửa phòng giới hạn cô chủ được đi xung quanh căn phòng này. Cô đi ra bàn, ngồi ăn. Trong lòng cô lo lắng suy nghĩ, không biết tiểu Khải và chị Linh hai người họ thế nào rồi. Cô ăn qua lót dạ rồi nhớ ra phải lấy điện thoại. Cô đi tìm điện thoại, thấy nó trong ngăn kéo. Trong đầu cô lúc này chợt lóe lên suy nghĩ. Cô gọi cho đứa bạn thân của cô. Đó là Việt Trạch - Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị.

- Nghe máy đi Trạch, cầu xin mày đấy.

Đầu dây bên kia bắt máy.

- Alo

- Alo Trạch hả, tao Tiểu Nhi đây.

- Tiểu Nhi là mày hả. Hơn một năm nay mày đi đâu, không liên lạc gì cả. Tao tìm mày khắp nơi đấy.

- Rồi rồi, xin lỗi. Tao bị giam cầm trong cái nhà tù này. Không thoát được.

- Ai giam cầm mày?

- Là tổng giám đốc Lăng Thị - Lăng Triệt.

- Cái gì???

- Thôi chuyện này kể dài lắm. Nói chung là anh ta rất hận và ghét tao. Giờ tao bị giam cầm ở biệt thự Thanh Vân rồi. Mày có biết biệt thự này không mau đến cứu tao đi.

- Biệt thự Thanh Vân? Tao chưa từng nghe qua tên này. Mày nhìn qua cửa sổ miêu tả xung quanh đi



Cô liền ra cửa sổ nhìn xung quanh, rồi nói:

- Có nhiều cây xanh xung quanh lắm nhìn như ở trong rừng ý. Biệt thự này không rộng lắm đâu, vừa vừa.

- Này mày bỏ trốn anh ta gϊếŧ cả hai đứa thì sao. Tao còn trẻ chưa vợ con không muốn chết sớm đâu.

- Tình cảm từ nhỏ mày vứt cho chó tha rồi à. Bạn bè thế này đấy. Giờ mày giàu rồi không nhớ đến tao chứ gì? Thôi tao nhảy cửa sổ chết đây.

- Oái thôi chị ơi, em xin chị đừng nhảy lầu. Thôi để tao cho người điều tra xem biệt thự đấy ở đâu. Tao sẽ gọi lại cho mày sau. Đừng chết sớm, đợi tao đến cứu.

- Nhân tiện mày cho người tìm con trai tao được không?

- Hả sao mày đã có con rồi luôn. Của ai?

- Còn của ai nữa, của hắn.

- Mày có con với hắn mà hắn vẫn hành hạ giam cầm mày à?

- Hắn không nhận đứa trẻ, đưa con tao đi đâu rồi ý. Còn bắt tao hiến mắt cho tình cũ nữa.

- Thôi số mày khổ rồi, mà xem phòng mày có camera không? Gọi điện thế này anh ta mà biết thì gϊếŧ chết mày luôn.

- Không có tao xem kĩ hết các ngóc ngách rồi. Thôi dành tiền điện thoại, nhớ gọi lại cho tao đấy. Trạch ơi, cầu xin bạn cứu mình.

- Biết rồi.

Sau đó cô tắt máy, ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, cô mở ảnh tiểu Khải ra ngắm. Bên ngoài bầu trời tối đen, trên trời có rất nhiều sao sáng. Cô vuốt ve ảnh tiểu Khải rồi ôm vào lòng thì thầm:

- Tiểu Khải của mẹ, rốt cuộc giờ con đang ở đâu. Con đừng khóc nhé. Mẹ sẽ mau chóng tìm thấy con thôi.

Cô ngồi ôm ảnh đứa bé trong lòng, thì thầm nói chuyện rồi ngủ thϊếp đi.