Khi Sở Giang Trì đến định gọi điện cho Mộ Vân Hi, kết quả vừa quay đầu đã thấy cô bé này đang đứng dưới gốc cây ở trước cổng trường cúi đầu nhìn mũi chân, vẫn chưa phát hiện ra anh đã tới.
Anh bật cười, cũng không biết cô bé con này có tật xấu gì, mà lại cứ luôn thích cúi gằm mặt xuống khi đứng chờ người khác.
“Nhìn bên kia đường nào.” Sở Giang Trì lên tiếng.
Mộ Vân Hi vừa ngẩng đầu lên đã thấy chiếc xe quen thuộc dừng lại bên đường đối diện, cửa sổ xe phía ghế lái được mở ra, người trong xe đúng là Sở Giang Trì, anh hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Hai mắt Mộ Vân Hi sáng rực, vừa muốn nhấc chân đi lại nhớ ra chuyện gì đó, mở miệng: “Anh Giang Trì, anh đi trước đi rồi đợi em ở ngã tư kia nhé.”
“Làm sao vậy?” Sở Giang Trì hỏi, nhưng ngay lập tức hiểu ra, cười nói: “Được rồi, em tự qua đây đi.”
Mộ Vân Hi chậm rãi bước qua, thấy chiếc xe khuất dần ở góc đường, trong đôi mắt hạnh ngập tràn ý cười. Cô biết khi rẽ qua góc đường ấy, chiếc xe kia sẽ dừng lại ở đó chờ cô.
Quả nhiên, vừa mới rẽ vào góc đường, cô đã nhìn thấy xe của Sở Giang Trì rồi.
Cô kéo cửa ghế phụ ra rồi trực tiếp ngồi xuống, Sở Giang Trì đưa cho cô một chiếc hộp đã được đóng gói tinh xảo.
“Đây là cái gì?”
“Quà tặng mừng em về nước, mở ra xem thử xem có thích không?”
Hai mắt Mộ Vân Hi sáng lấp lánh, nóng lòng mở hộp ra.
Trong hộp là một chiếc lắc tay, những con cá heo nhỏ bằng bạch kim được nối với nhau từ đầu đến cuối, trên đầu chúng đính một viên pha lê màu xanh lam.
“Anh thấy nó trong trung tâm thương mại, nghĩ rằng em sẽ thích.” Sở Giang Trì nhẹ nhàng nói, giọng nói ôn nhu mượt mà.
Mộ Vân Hi đeo chiếc lắc lên tay mình, sau đó giơ lên trước mặt anh: “Anh Giang Trì, có đẹp không?”
Bàn tay trắng nõn đong đưa ở trước mặt, đôi mắt Sở Giang Trì chợt lóe sáng, cười nói: “Đẹp lắm, quả nhiên rất hợp với em.”
Mộ Vân Hi cười cong mắt: “Cảm ơn anh Giang Trì, em rất thích.”
Sở Giang Trì mỉm cười: “Em thích là được.”
Hai người họ vẫn đến nhà hàng Vân Thủy Nhã Trúc lần trước.
Chỉ có điều khác biệt là, hôm nay trong phòng riêng đã có người.
Mộ Vân Hi nhìn thấy người ngồi bên trong, có hơi lúng túng rồi gọi một tiếng: “Anh Du.”
Người được gọi là anh Du ngẩng lên nhìn cô một cái, sau đó gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Ừ, vào đi.”
“Anh cứ như vậy sẽ dọa em gái Vân Hi của chúng ta sợ đấy, đối xử với con gái nhà người ta dịu dàng chút xem nào.” Một giọng nói có vẻ cà lơ phất phơ xen vào.
Từ trong toilet của phòng riêng bước ra một người đàn ông với chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt.
Anh ta cười hì hì nhìn Mộ Vân Hi, đôi mắt phượng hẹp dài còn hướng về phía Mộ Vân Hi chớp chớp.
Mộ Vân Hi mím môi cười: “Anh Kỳ.”
“Gọi cái gì anh Kỳ, phải gọi là anh trai Kỳ.” Người đàn ông mặc áo hồng có vẻ ngoài nhẹ nhàng, ánh mắt trong veo, mặt mày còn mang nét cười.
Mộ Vân Hi biết anh ta là người thế nào nên cũng không để bụng, tủm tỉm cười. Sở Giang Trì tiến vào sau chỉ yên lặng liếc mắt nhìn người đàn ông mặc áo hồng.
Người đàn ông mặc áo hồng nhướng mày, ngó lơ cái nhìn của anh, dang hai tay ra: “Em gái Vân Hi, đã lâu như vậy không gặp rồi, không cho anh trai một cái ôm sao?”
Mộ Vân Hi đứng bất động, mỉm cười nhìn anh ta.
Sở Giang Trì không chút khách sáo đẩy tay anh ta ra: “Đàm Trọng Kỳ.” Đôi mắt mang ý cười lộ ra tia cảnh cáo.
Đàm Trọng Kỳ cười ha hả, thờ ơ với ánh mắt cảnh cáo của anh, nhưng cũng không trêu chọc Mộ Vân Hi nữa.
Anh ta thu tay lại, đẩy Mộ Vân Hi ngồi xuống: “Em gái Vân Hi, đừng để ý đến cậu ta, mau ngồi xuống đây.”
Mộ Vân Hi chẳng xa lạ gì với hai vị này, bởi vì bọn họ đều là bạn tốt của Sở Giang Trì. Người ngồi ở ghế trên kia là Du Cẩn Hành, người cũng như tên, luôn cẩn trọng từ lời nói cho đến việc làm, là một người vô cùng cứng nhắc và nghiêm túc, có chút giống với giáo viên chủ nhiệm của Mộ Vân Hi thời cô còn học trung học.
Khi Mộ Vân Hi đối mặt với anh ta, đã cảm thấy phải thận trọng từ tận trong tiềm thức.
Người mặc bộ đồ màu hồng nhạt còn lại là Đàm Trọng Kỳ, nhị thiếu của Đàm gia, nhị thế tổ trong mắt người ngoài, một vị công tử phóng đãng.
Nhưng Mộ Vân Hi quen anh ta cũng đã nhiều năm, biết người này ngoài mặt thì có vẻ ăn chơi trác táng nhưng thật ra lại rất ngây thơ hồn nhiên, không có chuyện quan hệ nam nữ lộn xộn như người ngoài vẫn hay đồn thổi.
Nghe nói ba người từ nhỏ đã quen biết nhau, thật muốn quay ngược thời gian lại lúc ba người vẫn còn đang học mẫu giáo cùng với nhau. Tình bạn giữa ba người bọn họ thực sự rất thân thiết, nhờ phúc của Sở Giang Trì mà Mộ Vân Hi cũng được quen biết với hai người nhiều năm như vậy.
Sở Giang Trì ngồi xuống bên cạnh Mộ Vân Hi, bên còn lại là Đàm Trọng Kỳ.
Đàm Trọng Kỳ đặt một tay dựa trên lưng ghế Mộ Vân Hi, giả vờ oán giận: “Vân Hi à, em cũng quá không nghĩa khí rồi đấy, về nước mà cũng không thèm liên lạc với bọn anh, nếu không phải Sở Giang Trì nói cho bọn anh biết, chắc anh vẫn chưa được hay biết gì đâu ấy nhỉ.”
Hai người dựa vào nhau tương đối gần, Sở Giang Trì đang chuẩn bị gọi thức ăn, thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt hơi lóe sáng, đưa thực đơn qua cho Đàm Trọng Kỳ: “Gọi món.”
Đàm Trọng Kỳ không nhận: “Từ trước đến giờ không phải cậu gọi sao.”
“Vân Hi, anh nói cho em biết...”
Không đợi anh ta nói xong, Du Cẩn Hành đã lên tiếng: “Đàm Trọng Kỳ, gọi món.”
Câu nói tiếp theo của Đàm Trọng Kỳ nghẹn lại trong cổ họng, ấm ức mở thực đơn ra rồi lẩm bẩm trong miệng: “Gọi thì gọi, hung dữ cái gì chứ.”
Mộ Vân Hi ngồi gần như vậy, đương nhiên nghe thấy lời này, mi mắt cong cong hướng về phía Du Cẩn Hành nở nụ cười ngoan ngoãn.
Du Cẩn Hành là người nghiêm túc, cũng là người lớn tuổi nhất trong số ba bọn họ, rất có phong thái của một người anh cả, cô sợ anh ta, tất nhiên Đàm Trọng Kỳ cũng vậy.
Đàm Trọng Kỳ không nói gì, không khí trong phòng riêng ngay lập tức yên tĩnh.
Du Cẩn Hành lấy một cái túi từ ghế bên cạnh đưa cho Mộ Vân Hi: “Quà.”
Mộ Vân Hi thụ sủng nhược kinh: “Anh Du.”
Cô không ngờ rằng vậy mà Du Cẩn Hành lại chuẩn bị quà cho mình.
“Cầm đi.” Sở Giang Trì nhẹ nhàng nói.
Mộ Vân Hi lúng túng nhận lấy: “Cảm ơn anh Du.”
“ y, Du Cẩn Hành, anh thế này cũng quá đáng quá rồi đấy nhé, anh chuẩn bị quà mà sao không nói cho em biết. Giờ em không đem quà theo, anh bảo em phải để mặt mũi vào đâu bây giờ?”
Đàm Trọng Kỳ bất mãn, thật ra anh ta cũng đã chuẩn bị quà trước rồi, mà chẳng qua quà vẫn còn đang trên đường về, cần phải mất thêm mấy ngày. Vốn dĩ đã bàn bạc xong với Du Cẩn Hành rằng qua mấy hôm nữa mới tặng, thế mà người này thì hay rồi, hôm nay trở mặt tặng trước.
Mộ Vân Hi đỏ mặt: “Anh Kỳ, em không cần quà đâu.”
Đàm Trọng Kỳ mở ví tiền, móc một tấm thẻ ngân hàng ra đặt ở trước mặt cô: “Không dễ gì em mới về nước, sao lại có thể không có quà được chứ. Đây, cầm lấy, cái này là anh Kỳ cho em, muốn mua gì thì mua.” Nói xong còn đắc ý nhìn lướt qua Du Cẩn Hành.
Đó là thẻ VIP đồng thương hiệu của một trung tâm mua sắm trực thuộc tập đoàn Vân Hằng, có thể dùng ở bất kỳ cửa hàng nào trong trung tâm thương mại và sẽ được hưởng chế độ đãi ngộ cao nhất. Loại thẻ này trong thành phố không có quá mười người là chủ sở hữu, đều là những khách hàng quan trọng nhất được tập đoàn Vân Hằng tặng riêng làm quà.
Du Cẩn Hành không chút cảm xúc nhìn lại anh ta, ánh mắt ấy giống như đang nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ.
Anh không thèm so đo với đứa trẻ có vấn đề.
Đàm Trọng Kỳ đen mặt, xắn tay áo lên muốn lý luận với Du Cẩn Hành.
“Anh Kỳ, em không thiếu thứ gì cả.” Mộ Vân Hi đỏ mặt.
“Vậy thì mua mấy thứ như quần áo đồ trang điểm gì đó ấy, con gái mà, phải chăm chút cho bản thân thật tốt vào, dù sao em cũng là một cô gái đã trưởng thành rồi.” Đàm Trọng Kỳ không quá để ý, dù sao cũng là khu trung tâm mua sắm của nhà mình.
Ánh mắt Sở Giang Trì dừng ở trên người Mộ Vân Hi, lúc này mới phát hiện thế mà hôm nay cô lại trang điểm.
Một cô gái mới đầu hai mươi, chính là độ tuổi vừa mới nở hoa. Mộ Vân Hi lớn lên xinh đẹp như thế, chỉ trang điểm một chút mà lại có thể khiến người ta không rời được mắt.
Anh có hơi chút mê mẩn, không biết tự bao giờ mà cô bé con mập mạp năm đó đã trổ mã đến mức xinh đẹp thế này rồi.