Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ À Nghe Nói Em Yêu Thầm Tôi

Chương 2: Cầu Xin Anh, Hãy Cứu Bà Ấy Đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộ Vân Hi đứng đợi ở ven đường đã lâu, nhưng tuyệt nhiên lại không có một chiếc xe nào chạy qua. Nơi này vốn dĩ là vùng ngoại thành, vậy nên kể cả ngày thường cũng không có quá nhiều người qua lại, chứ đừng nói đến bây giờ vẫn đang là nửa đêm.

Lòng cô nóng như lửa đốt, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Mẹ ơi, ai tới cứu mẹ tôi với, hu hu hu, mẹ”

Tại sao vẫn chưa tới, tại sao xe cứu hỏa vẫn chưa tới?

Cô khóc lóc, lê đôi chân đau đớn không ngừng di chuyển, thậm chí cô còn không dám quay đầu lại nhìn căn nhà đang bốc cháy ngùn ngụt ở phía sau.

Đột nhiên, hình như phía sau có ánh đèn xe, cô lập tức dừng lại, xoay người, quả nhiên nhìn thấy có một chiếc xe từ xa đang tiến lại gần, khuôn mặt non nớt trở nên vui vẻ, đôi mắt tỏa sáng, cô không chút nghĩ ngợi kéo lê chiếc chân bị thương đi ra giữa đường lớn.

Tài xế vừa lái xe, vừa nghĩ về thiếu niên đang ngồi ghế sau, làm gì nghĩ tới đột nhiên sẽ có một người xuất hiện ở trên đường lớn, đặc biệt lại còn là nửa đêm ở vùng ngoại thành hoang vắng này.

Tiếng thắng xe chói tai vang vọng trong đêm đen.

Mộ Vân Hi theo bản năng nhắm chặt mắt, khi xe dừng, hai chân cô đã mềm nhũn ra rồi, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Người thiếu niên ở ghế sau không nghĩ đến tài xế sẽ đột nhiên dừng xe, theo quán tính nên đầu bị va chạm, sắc mặt có chút khó coi, nhíu mày.

“Chuyện gì vậy?”

Tài xế nhận thấy khuôn mặt người thiếu niên ngồi ghế sau vô cùng lạnh lùng, cẩn thận giải thích một câu: “Đột nhiên trên đường có người.”

Ngay sau đó tức giận bước xuống xe, hướng về phía Mộ Vân Hi quát: “Không muốn sống nữa phải không, nửa đêm mà chạy ra đường làm cái gì vậy hả?”

Sắc mặt Mộ Vân Hi trắng bệch như tờ giấy, lại theo bản năng nắm lấy ống quần người tài xế: “Chú, làm ơn hãy cứu mẹ con với.”

Đèn xe phản chiếu lên gương mặt Mộ Vân Hi, lúc này tài xế mới thấy đây vẫn chỉ là một đứa trẻ con, mặc quần áo ngủ, trên mặt còn có vết thương, bỗng nhiên liên tưởng đến ánh lửa vừa mới nhìn thấy, dường như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi.

Mộ Vân Hi nắm chặt ống quần tài xế, khóc lóc cầu xin: “Chú ơi, nhà con cháy rồi, mẹ con vẫn còn ở bên trong, cầu xin chú hãy cứu bà ấy.”

Người lái xe nhìn ngôi nhà rực lửa cách đó không xa, sắc mặt lại có chút thay đổi, cháy lớn như vậy, nếu còn người ở bên trong, liệu có thể sống sót được sao?

Người thiếu niên vốn vẫn ngồi ở trên xe đột nhiên hạ kính cửa sổ, nhìn thoáng qua tình hình bên ngoài, sau đó nhìn thấy Mộ Vân Hi, trên mặt cô tất cả đều là nước mắt, còn có thêm vài vết thương, tóc tai bù xù, bộ dáng chật vật.

Mộ Vân Hi căn bản không chú ý đến vị thiếu niên này, chỉ lôi kéo ống quần tài xế đau khổ cầu xin.

Tài xế động lòng trắc ẩn, nhưng ở thời đại này, điện thoại di động vẫn chưa được phổ biến, thứ đó chỉ có những người có tiền mới có thể sử dụng được, ông chỉ là lái xe cho người ta, làm sao có thứ đồ kia được, vậy nên mới nhìn về thiếu niên ngồi ở ghế sau.

Nhưng thiếu niên lại chỉ lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, lạnh giọng nói: “Nếu chưa đυ.ng vào người, vậy thì đi thôi.”



Tài xế muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh băng của người thiếu niên, chung quy vẫn lại nuốt lời muốn nói xuống bụng, khẽ thở dài, nhìn Mộ Vân Hi với vẻ mặt tràn đầy thương cảm, ông cũng muốn giúp cô bé này, nhưng ông cũng không còn cách nào khác.

Mộ Vân Hi hiểu được điều gì đó từ ánh mắt của người tài xế, kéo cái chân bị thương lên phía trước hai bước, bám lấy cửa kính xe: “Anh ơi, anh làm ơn hãy cứu mẹ em với.”

Đôi mắt đen láy của cô tràn đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào người thiếu niên ngồi ở ghế sau kia, vẻ mặt thiếu niên vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề lên tiếng.

Mộ Vân Hi quỳ xuống, khóc lóc nói: “Anh ơi, cầu xin anh, hãy cứu mẹ em, làm ơn.”

Đầu cô đập xuống nền đất cứng và lạnh, phát ra âm thanh thùng thùng, như đánh trống, đánh thẳng vào lòng người.

Dưới ánh đèn xe, tài xế nhìn thấy trên mặt đất dường như đã có vết máu, không đành lòng, mở miệng: “Thiếu gia, mạng người quan trọng.”

Chàng trai trẻ không biết đang nghĩ đến điều gì, ánh mắt lóe sáng, lấy trong túi ra một chiếc điện thoại nắp gập và đưa cho tài xế.

Hai mắt Mộ Vân Hi sáng rực, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại kia.

Thực ra thì cô cũng có điện thoại, chẳng qua bởi vì quá gấp gáp nên vẫn bị ném ở trong phòng, không kịp mang ra ngoài.

Nếu cô mang được điện thoại di động ra ngoài, vậy có phải mẹ đã không sao rồi không?

Tài xế bấm số máy cứu hỏa và gọi cả cấp cứu.

Người thiếu niên vẫn luôn ngồi trên ghế sau, không hề lên tiếng.

Mộ Vân Hi nói lời cảm ơn với anh, kéo lê cái chân bị thương về phía trang viên, tài xế thấy cô bước đi loạng choạng thì tiến lên giúp đỡ.

Mộ Vân Hi nắm chặt tay ông, khẩn cầu nói: “Chú, chú cứu mẹ con được không?”

Tài xế nhìn tòa trang viên đã bị bao vây bởi biển lửa cách đó không xa, vẻ mặt khó xử.

Lửa lớn như vậy, nếu xông vào chắc chắn sẽ phải mất mạng, tuy rằng ông muốn giúp cô bé này, nhưng cũng không thể bỏ mạng của chính mình được.

Mộ Vân Hi thấy vẻ mặt người tài xế, hiểu ra, thất vọng buông tay.

Không sao, nếu người khác không cứu mẹ, vậy thì cô sẽ cứu.

Thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm vẫn không thay đổi, chỉ là nhìn thật sâu về phía tòa trang viên cách đó không xa.

Nếu anh nhớ không lầm, nơi này chính là Mộ gia, cô bé kia hẳn là con gái của nhà họ Mộ.



Nghĩ đến đây, đôi mắt anh u ám, biểu cảm càng thêm lãnh đạm.

“Đi thôi.” Anh nhàn nhạt mở miệng, lời nói ra khỏi miệng không mang theo chút cảm tình nào.

Tài xế ngẩn ra, bắt gặp ánh mắt của anh, lại liếc mắt nhìn Mộ Vân Hi, xong mới xoay người bước lên xe.

Mộ Vân Hi nghe thấy tiếng khởi động xe, quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn ngôi nhà đang bị nhấn chìm bởi lửa, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, trước mắt bỗng dưng tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.

Tài xế thấy cảnh này từ gương chiếu hậu, sắc mặt khẽ thay đổi: “Thiếu gia, cô bé ngất xỉu rồi.”

Người thiếu niên nghe vậy, dường như nơi đáy mắt có chút không đành lòng, bàn tay đặt trên đùi chậm rãi nắm chặt, cũng không biết đang nghĩ điều gì, mà chút không đành lòng trong đáy mắt ngay lập tức đã bị vẻ lãnh đạm thay thế.

“Không phải đã gọi cấp cứu rồi sao, rất nhanh bác sĩ sẽ đến thôi.” Thiếu niên lạnh lùng mở miệng.

Nhưng nơi này là vùng ngoại ô, để xe cứu thương kịp đến đây cũng cần phải có thời gian.

Tài xế rất muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng lời vẫn không dám thốt ra khỏi miệng, vị thiếu gia này mấy năm nay tính tình càng thêm cổ quái, giao tiếp thường ngày đã khó khăn, huống chi là hôm nay.

Tài xế chậm rãi khởi động xe, thi thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu.

Người thiếu niên ngồi ở ghế sau, từ gương chiếu hậu nhìn cảnh vật đang dần dần lùi đi, bàn tay càng nắm thêm chặt, trong đầu hiện lên đôi mắt đẫm nước của cô bé kia.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng: “Dừng xe, quay lại.”

Tài xế thở phào nhẹ nhõm một hơi, chân đạp phanh, may mà còn chưa đi quá năm mươi mét.

Ông vừa mới mở cửa xe, đã thấy người thiếu niên kia nhanh hơn một bước xuống xe đi ra ngoài trước rồi.

Anh nhanh chóng bước đến bên cạnh Mộ Vân Hi, cúi người, chậm rãi bế cô lên.

Mộ Vân Hi có chút mũm mĩm, trọng lượng không nhẹ, chàng thiếu niên khẽ nhíu mày, tài xế cũng đã đến bên cạnh anh, duỗi tay: “Thiếu gia, để tôi.”

Thiếu niên nghiêng người, né cánh tay ông ra: “Không cần.”

Anh ôm Mộ Vân Hi, bước từng bước vững vàng về phía chiếc xe.

Tài xế mở cửa ghế sau ra, thiếu niên cẩn thận đặt Mộ Vân Hi vào bên trong trước, sau đó bản thân mới chui vào, ôm Mộ Vân Hi vào trong lòng, lúc này mới nhìn về phía tài xế.

“Đến bệnh viện.”

Trên đường trở về thành phố, thoáng gặp qua xe cứu hỏa và cả xe cứu thương.
« Chương TrướcChương Tiếp »