Phía bên kia, sau khi Khương Như Lâm rời đi từ phòng làm việc của phụ đạo viên, lửa giận trong lòng khó tắt, ngay lập tức muốn gọi điện thoại cho bố. Số cũng đã ấn nhưng lại nhanh chóng cúp máy, tìm số và gọi qua cho chị mình.
Khương Như Yên đang quay một quảng cáo, người nhận điện thoại là trợ lý của cô ta.
Khương Như Lâm biết chị mình đang bận, nên phải đợi nửa tiếng sau mới có thể gọi lại.
“Chị.” Giọng nói rầu rĩ, tràn đầy ủy khuất.
Khương Như Yên xoa xoa chân mày, giọng điệu chậm rãi: “Ừ, sao vậy?”
“Chị, em bị người khác bắt nạt, bọn họ đều không tin em.” Trong giọng nói của Khương Như Lâm mang theo tiếng khóc nức nở, cô ta bị người khác đánh, còn không có cách nào phản bác, ngẫm lại đã thấy vô cùng ủy khuất.
Khương Như Yên dừng lại một chút, đứng xa trợ lý: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Như Lâm thuật lại mọi chuyện một cách đơn giản, ủy khuất nói: “Chị, bọn họ thật quá đáng, liên thủ lại để ức hϊếp một mình em, đến bây giờ mặt em vẫn còn vừa đau vừa rát, nhưng lại không nhìn ra một chút vết tích nào cả, nên bọn họ đều không tin em. Chị, chắc chắn là do con nhỏ Mộ Vân Hi kia động tay động chân.”
Cô ta bày ra biểu tình như muốn khóc.
Chỉ là sự chú ý của Khương Như Yên lại không ở trên người cô ta mà hỏi: “Mộ Vân Hi?”
Cái tên này đã rất lâu không được nghe đến, khi vừa nghe xong, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta trong nháy mắt có chút hoảng hốt, mày liễu hơi chau lại.
“Chị, em biết chị đang nghĩ gì, Mộ Vân Hi này không phải là người mà chúng ta quen biết, chỉ là cùng tên mà thôi. Mộ Vân Hi kia sớm đã chết ở trong trận hỏa hoạn lớn năm đó rồi, ngay cả xương cốt cũng bị đốt thành tro.”
Khương Như Yên nghe vậy, vẫn chưa lên tiếng.
“Chị, chuyện này chị nhất định phải giúp em, bọn họ ức hϊếp em như vậy, đặc biệt là con nhỏ Mộ Vân Hi đó, nó chính là một con điếm trà xanh bạch liên hoa mà lại còn dám diễn kịch ở trước mặt người khác rằng mình vô tội.”
Cô ta ngắt đầu bỏ đuôi, chỉ nói vào trọng tâm.
Vì Khương Như Lâm là em gái của mình nên Khương Như Yên đương nhiên hiểu rõ tính cách của cô nàng, tự biết có bao nhiêu ẩm ương. Có điều bây giờ cái đó không quan trọng, vì chuyện em gái cô ta bị đánh là sự thật, nên đương nhiên chuyện này không thể để yên như vậy được.
Về phần vết thương trên mặt Khương Như Lâm, Khương Như Yên vừa nghe đã biết chuyện là như thế nào. Cô ta là diễn viên, đương nhiên phải biết dùng kỹ xảo đánh người là như thế nào, có thể khiến người ta đau đến tận xương tủy mà không để lại chút dấu vết nào.
“Chuyện này chị biết rồi, gần đây em ở trong trường cũng nên an phận chút đi, cơn tức giận của bố vẫn chưa hết đâu đấy.”
Nhắc đến bố, ánh mắt Khương Như Lâm co rụt lại, gật đầu ngoan ngoãn vâng dạ.
“Vậy chuyện em bị người ta ức hϊếp cứ thế này mà bỏ qua sao?” Khương Như Lâm không cam tâm.
“Chuyện này chị sẽ xử lý. Tóm lại gần đây em không được gây chuyện, nếu để chị biết em còn gây chuyện thì tiền tiêu vặt sẽ không có nữa đâu đấy.”
Quyền lực kinh tế quyết định địa vị.
Thẻ ngân hàng của Khương Như Lâm đã bị bố cô ta đóng băng, gần đây tiền đều do Khương Như Yên chu cấp. Khương Như Yên nói cô ta không dám không nghe, cho nên cô ta mới nghe lời chị mình như vậy, cho dù trong lòng không muốn, nhưng Khương Như Lâm cũng không dám không đáp ứng.
Cúp máy, Khương Như Yên day day mi tâm, thật mệt mà cũng thật phiền.
Trợ lý rót một ly nước ấm cho cô ta: “Chị Khương, còn nửa giờ nữa là đến buổi chụp hình tiếp theo, chị có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Khương Như Yên uống một ngụm nước, lắc đầu, nhìn chằm chằm cái ly trong chốc lát rồi mới từ từ mở miệng: “Giúp tôi tìm người điều tra thông tin về một người tên Mộ Vân Hi là sinh viên năm ba khoa Thiết kế Thời trang chuyên nghiệp của đại học Vân Thành, tôi muốn toàn bộ tư liệu của cô ta.”
Trợ lý ngập ngừng một chút: “Vâng.”
Khương Như Yên nhìn bản thân trong gương, mặt mũi tinh xảo, trên mặt không chứa chút cảm xúc nào, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng bên thành chiếc ly, không biết đang nghĩ đến điều gì.
*************
Khương Như Lâm bị chị mình dặn dò quá kỹ càng, quả nhiên an phận hơn không ít, không thấy đến làm phiền Mộ Vân Hi nữa, điều này khiến Mộ Vân Hi có chút ngoài ý muốn.
Mộ Vân Hi vốn tưởng rằng Khương Như Lâm phải chịu nỗi oan khuất lớn như vậy, chắc chắn sẽ ngầm gây phiền phức cho cô, cô còn lên kế hoạch sẵn để ứng phó với vị đại tiểu thư tính tình nóng nảy này rồi, vậy mà cuối cùng người ta lại không có chút động tĩnh nào, thực sự khiến cô vô cùng bất ngờ.
“Vân Hi, cậu làm sao vậy? Hai ngày nay đều thất thần?” Cố Diệc Dao đang nói chuyện cùng Mộ Vân Hi, kết quả vị này nửa ngày cũng không thấy có phản ứng gì, lại phát ngốc nhìn chằm chằm về phía giường ngủ của Khương Như Lâm.
Mộ Vân Hi lắc đầu: “Không sao, nghĩ đến một vài chuyện thôi ấy mà.”
“Thế những gì tớ vừa nói cậu cũng không nghe thấy hả?”
Mộ Vân Hi nhìn cô với vẻ mặt xấu hổ.
Cố Diệc Dao trợn mắt: “Tớ biết ngay mà. Không phải lần trước từng nói đợi bạn trai tớ về sẽ mời các cậu ăn cơm sao, mà hai ngày trước anh ấy luôn bận việc, phải đến tối mai mới có thời gian rảnh, muốn mời cậu và Thiến Tuyết cùng đi ăn, cậu có thời gian không?”
“Được đó, Thiến Tuyết bảo sao?”
“Tớ vẫn chưa nói cho Thiến Tuyết biết, có điều ngày mai cô ấy không đi làm thêm nên chắc là có thể.”
“Vậy quyết định tối mai đi.” Mộ Vân Hi nói.
“Để tớ gọi điện cho bạn trai.” Cố Diệc Dao vui vẻ nói.
Mộ Vân Hi mỉm cười, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại của mình, từ sau lần gặp mặt hôm đó, cô và Sở Giang Trì đã vài ngày không liên lạc lại với nhau. Mỗi khi cô chuẩn bị gọi cho anh lại không biết phải nói chuyện gì, nên chỉ có thể bỏ điện thoại xuống.
Từ lần gặp mặt hôm trước đã qua sáu ngày rồi nhỉ? Hôm nay là thứ năm, còn một ngày nữa là có tiết của anh, không biết anh đi công tác đã trở về hay chưa.
Tâm tư Mộ Vân Hi bay thật xa, trong trí nhớ của cô, từ hơn ba năm trước khi Sở Giang Trì về nước, hai người liên lạc với nhau đã rất ít rồi, chứ đừng nói đến chuyện gặp mặt.
Trong lúc đang ngây người, bỗng dưng tiếng chuông điện thoại reo. Khi nhìn thấy tên người gọi, trái tim Mộ Vân Hi đột nhiên nhảy dựng lên, đôi mắt xinh đẹp ngay lập tức phát ra ánh sáng.
“Anh Giang Trì.”
Sở Giang Trì vừa mới xuống máy bay, chuyện hợp tác lần này đàm phán không thành, tâm tình của anh không thực sự tốt. Nhưng lúc này nghe thấy giọng nói của cô, khóe miệng bất giác nâng lên, giọng điệu so với ngày thường cũng hòa hoãn hơn vài phần.
“Ừ. Đang ở trường hả?”
“Ở ký túc xá, anh về rồi sao?”
“Vừa mới về, một tiếng nữa anh đến đón em cùng đi ăn bữa cơm tối nhé?”
Buổi tối Mộ Vân Hi có tiết học, nhưng lúc này nghe thấy Sở Giang Trì mời đi ăn tối, không chút do dự lập tức đồng ý.
“Vâng, em đợi anh.”
Sở Giang Trì còn có việc, không thể tiếp tục hàn huyên nên rất nhanh đã tắt máy.
Mộ Vân Hi vừa cúp điện thoại với khuôn mặt vui sướиɠ đã bắt gặp ánh mắt tò mò của Cố Diệc Dao, may mà cô không nghe thấy cách xưng hô của Mộ Vân Hi với Sở Giang Trì.
“Vân Hi, cậu vừa nghe điện thoại của ai vậy, vui đến thế cơ à?”
Tuy thường ngày Mộ Vân Hi là người hay cười, nhưng giữa những nụ cười này nhìn kiểu gì vẫn thấy có sự khác biệt.
“Anh... anh trai tớ.” Cô lắp bắp.
“Thì ra cậu còn có anh trai hả, sướиɠ thật đấy, từ nhỏ tớ đã muốn có thêm anh trai hoặc em trai em gái gì đấy rồi, mà tiếc là trong nhà chỉ có mỗi một mình tớ. Vân Hi, cậu xinh thế này, chắc là anh cậu cũng phải đẹp trai lắm ấy nhỉ, cậu có tấm ảnh nào của anh ấy không? Cho tớ thưởng thức chút đi.”
Mộ Vân Hi nắm chặt điện thoại, lời nói như mơ hồ: “Anh ấy không thích chụp ảnh nên tớ cũng không có ảnh của anh ấy.”
“Hả, không có sao. Tiếc thật đấy.”
Mộ Vân Hi đã đứng lên, bắt đầu chọn quần áo, cùng Sở Giang Trì ăn bữa tối nên cô muốn thay một bộ khác.
“Diệc Dao, tối nay tớ có việc, chắc sẽ về muộn một chút.”
“Vậy tiết học tối nay cậu không lên lớp hả?”
“Ừ, không đi nữa, nếu giáo viên có điểm danh thì cậu giúp tớ nhé.”
“Được thôi, nhưng mà khoảng mấy giờ thì cậu về, có cần tớ gọi điện cho cậu hay gì đó không?”
“Không cần, tớ về không muộn lắm đâu, cậu có muốn ăn khuya không? Nếu muốn ăn gì thì tớ mua về cho.”
“Ok, mùi vị thịt nướng của Vu Ký ở phố Đông không tệ, tớ muốn ăn thịt nướng của nhà bọn họ.”
Mộ Vân Hi đã chọn xong quần áo, nghe vậy ừ một tiếng, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Thay quần áo xong, Mộ Vân Hi trang điểm nhẹ cho mình.
Cố Diệc Dao khoát tay đứng ở một bên nhìn cô trang điểm, có chút nghi ngờ: “Vân Hi, cậu trang điểm đẹp như vậy, tối nay có sự kiện gì sao?”
Bàn tay đang dặm phấn của Mộ Vân Hi khựng lại một nhịp: “Ăn bữa cơm cùng một người bạn đã lâu không gặp.”
Đúng vậy, cô và Sở Giang Trì đã sáu ngày không gặp, một ngày không gặp cứ ngỡ tam thu, sáu ngày, mười tám năm, thực sự là rất lâu.