Sở Giang Trì không hề để ý tới chút cảm xúc nhỏ của Mộ Vân Hi, đẩy xấp văn kiện về phía cô: “Mở ra xem thử đi.”
Mộ Vân Hi ngước mắt: “Cho em?”
“Ừm.”
Anh nhấc ấm trà trên bàn lên, đổ nước trà vào trong chén, rửa sạch rồi đặt ở trước mặt Mộ Vân Hi.
Mộ Vân Hi cầm xấp văn kiện trong tay mình, nhưng tầm mắt lại dừng trên bàn tay hiện rõ khớp xương của anh. Cô vẫn nhớ rõ độ ấm, hơi lạnh của bàn tay này, nơi đầu ngón tay còn có một vết chai hơi mỏng.
Lúc vừa mới ra nước ngoài được nửa năm đầu, Mộ Vân Hi ở cùng một chỗ với Sở Giang Trì. Cô từng được nghe dì giúp việc trong nhà kể rằng, từ khi còn rất nhỏ Sở Giang Trì đã bắt đầu học đánh đàn dương cầm. Trong lĩnh vực này anh rất có thiên phú, đàn vô cùng giỏi, vết chai trên tay anh cũng là do luyện đàn mà ra.
Cô từng hỏi dì ấy rằng, tại sao sau này Sở Giang Trì lại không tiếp tục học dương cầm nữa.
Cô vẫn còn nhớ như in sự tiếc nuối và nỗi thương cảm trên khuôn mặt của dì ấy.
“Lúc ấy tiên sinh qua đời sau khi xảy ra một vụ tai nạn xe hơi, từ đó về sau cũng không bao giờ thấy cậu chủ động đến đàn nữa.”
Mộ Vân Hi và Sở Giang Trì quen nhau mười năm, chưa bao giờ cô được nghe anh đàn dương cầm, ở nhà cũng chưa từng thấy bóng dáng của một cây đàn nào. Ngay cả cô cũng sắp quên mất anh đã từng học qua và thậm chí còn là vô cùng yêu thích.
Năm tháng qua đi cũng lấy mất sự non nớt và góc cạnh của anh, biến anh thành một người đỉnh thiên lập địa, một người đàn ông đầy vẻ quyến rũ và trưởng thành. Đôi tay kia cũng không còn đàn dương cầm, những thứ tiếp xúc mỗi ngày đều là văn kiện và bút máy, nhưng vết chai trên đầu ngón tay vẫn không hề biến mất, lưu lại đó những dấu vết của quá khứ.
Mộ Vân Hi nhìn bàn tay kia, đầu ngón tay giật giật, cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn nắm lấy, ép sự chú ý của bản thân tập trung hoàn toàn lên xấp văn kiện.
Cô mở xấp văn kiện ra, nhìn nội dung trong đó, biểu cảm trên mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
“Anh biết trước khi trở về khẳng định em sẽ điều tra cô* của mình và người nhà bà ta, nhưng có điều em vẫn ở nước ngoài nên chắc chắn sẽ không tiện bằng bên anh. Những tư liệu đó đều là người của anh tìm được, chắc hẳn sẽ có tác dụng không nhỏ đối với em.”
Mộ Vân Hi vò tờ giấy, đầu ngón tay hơi dùng lực, thấp giọng hỏi: “Không phải anh nói với em rằng đến cả anh cũng không được tin tưởng, không được chờ mong sao? Tại sao lại muốn đưa cho em đống tư liệu này?”
Sở Giang Trì rửa sạch dụng cụ ăn cho mình xong, bất đắc dĩ cười: “Có lẽ là vì vẫn không đủ yên tâm. Vân Hi, chờ đợi cũng đã mười năm rồi, chúng ta có thể từ từ được không?”
Trong lòng Mộ Vân Hi vô cùng căng thẳng, anh nói ra hai chữ “chúng ta” có bao nhiêu tốt đẹp. Tuy biết hai chữ này trong mắt anh cũng chẳng có ý nghĩa gì khác, nhưng vẫn có thể khiến trái tim Mộ Vân Hi vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
“Em biết, Anh Giang Trì, em sẽ không quá hấp tấp, cảm ơn anh.”
Sở Giang Trì nở nụ cười lãnh đạm, quả đúng là một cô bé thông minh, biết anh muốn nói gì.
Ăn cơm xong, Sở Giang Trì còn phải về công ty làm việc. Tuy anh là ông chủ, nhưng dưới tay anh còn có hàng nghìn nhân viên, công việc thực sự rất bận rộn, có thể cùng Mộ Vân Hi ăn một bữa cơm trưa đã là tranh thủ thời gian hết mức rồi. Buổi chiều còn có cuộc họp quan trọng về một hạng mục, việc này liên quan tới sự phát triển của công ty nên anh không thể vắng mặt.
“Vân Hi, anh không đủ thời gian đưa em về nhà, em có thể tự gọi xe về không?” Sở Giang Trì cảm thấy có lỗi.
Mộ Vân Hi gật gật đầu.
Sở Giang Trì đưa điện thoại di động cho cô: “Lưu số mới của em vào đây, đừng để anh tìm không thấy.”
Mộ Vân Hi ngơ ngác nhận lấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhập số điện thoại cũ của mình vào, màn hình nhảy ra hai chữ “Vân Hi” vô cùng đơn giản, không có bất cứ điều gì đặc biệt.
Đáy mắt Mộ Vân Hi có chút thất vọng, môi đỏ mím chặt, tay xóa dãy số cũ đi rồi nhập số điện thoại mới vào.
“Được rồi.” Cô trả điện thoại cho anh.
Đầu ngón tay cọ qua lòng bàn tay anh, khiến đầu ngón tay cô không tự chủ được mà cuộn tròn lại một chút.
Sở Giang Trì không hề phát giác, tùy tiện cầm điện thoại bỏ vào trong túi, sau đó xoa đầu cô rồi dặn dò: “Phải làm từng việc một, không được quá nóng vội, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh.”
Mộ Vân Hi không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu. Mắt nhìn theo xe đã đi xa của anh cho tới tận khi không còn thấy gì nữa, lúc này mới tự gọi cho mình một chiếc taxi.
Nói địa chỉ xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, biểu cảm trên gương mặt khó nén được sự mất mát.
Thấy một tiệm thuốc bên ven đường, đột nhiên Mộ Vân Hi nhớ tới trong lúc ăn cơm, Sở Giang Trì liên tục uống nước, còn có giọng nói hơi khàn khàn hôm nay của anh.
“Sư phụ, phiền bác quay lại tiệm thuốc vừa rồi giúp cháu.”
Mộ Vân Hi vào tiệm thuốc, mua thuốc xong rồi bảo tài xế taxi chở mình đến tập đoàn Sở thị.
Người ở quầy lễ tân không biết cô, đương nhiên không thể cho cô đi lên, cô đành phải gọi điện thoại cho trợ lý của Sở Giang Trì.
Trợ lý Cao Tranh đi theo Sở Giang Trì cũng đã được khoảng năm sáu năm, là từ lúc anh xây dựng sự nghiệp cho mình ở nước ngoài, giúp anh xử lý biết bao nhiêu chuyện lớn chuyện nhỏ, đương nhiên sẽ quen biết Mộ Vân Hi.
Cao Tranh không ngờ vậy mà Mộ Vân Hi lại về nước, khi nhận được cuộc gọi của cô còn có chút kinh ngạc. Vội vội vàng vàng đi xuống đã thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên sô pha ở đại sảnh dưới lầu một, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Nhìn thấy anh ta thì ngay lập tức đứng lên, cười ngọt ngào: “Trợ lý Cao, đã lâu không gặp.”
Trợ lý Cao cũng mỉm cười: “Tiểu thư Vân Hi trở về từ khi nào vậy?”
“Vừa mới về cách đây không lâu.” Mộ Vân Hi không nói thêm gì, chỉ giao cái túi trong tay cho anh ta: “Đây là thuốc trị viêm amidan tôi mua cho anh Giang Trì, phiền anh lát nữa đưa cho anh ấy giúp tôi.”
“Sao cô không tự mình đưa cho Sở tổng? Hay là tôi đưa cô lên trên, cô tự đưa cho anh ấy nhé?”
Mộ Vân Hi lắc đầu: “Không được, chút nữa tôi còn có việc, không lên được đâu.” Cô cũng không muốn quấy rầy anh làm việc.
Cao Tranh không miễn cưỡng nữa, nhận lấy cái túi, đưa Mộ Vân Hi ra cửa rồi gọi xe đưa cô rời đi.
Lúc quay lại, cô gái ở quầy lễ tân hỏi một câu: “Anh Tranh, người vừa nãy là ai vậy?”
Cao Tranh cười cười: “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Cô lễ tân lập tức im lặng.
Khi Cao Tranh cầm thuốc về đến văn phòng, Sở Giang Trì vẫn đang trong cuộc họp. Anh ta đem thuốc đặt trên bàn làm việc của Sở Giang Trì, để bảo đảm rằng lúc trở về anh có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
Hội nghị lần này kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, khi Sở Giang Trì quay lại, quả nhiên ngay lập tức thấy thuốc được đặt trên bàn.
Cao Tranh giải thích: “Thuốc này là do tiểu thư Vân Hi đem tới.”
Sở Giang Trì hơi nhíu mày rồi lại thả lỏng: “Cô ấy đâu?”
“Mang thuốc đến xong thì đi rồi. Sở tổng, tôi rót một ly nước ấm giúp anh nhé?”
Sở Giang Trì nhìn tên loại thuốc và tác dụng của nó, gật gật đầu, nha đầu này còn rất chu đáo nữa.
Anh nhìn thời gian, gọi một cuộc điện thoại cho Mộ Vân Hi.
Mộ Vân Hi đang ở nhà Lâm Nhược Vi, sau khi về đến nơi cô đem tài liệu ra cẩn thận xem lại một lần nữa, quả thật thông tin trong này chi tiết hơn nhiều so với những gì cô tự tìm được.
Cô đang suy nghĩ phải làm thế nào để ra tay đối phó với Khương gia thì có điện thoại của Sở Giang Trì gọi đến.
Trái tim cô đột nhiên nhảy dựng, nhẹ thở hắt ra rồi nhận điện thoại: “Anh Giang Trì.”
Sở Giang Trì ừ một tiếng, giọng nói ôn hòa: “Về đến nhà rồi?”
“Vâng, em về đến nhà rồi, anh thì sao, đã uống thuốc chưa?”
Sở Giang Trì nhìn thoáng qua thuốc và nước đang cầm trong tay: “Đã uống rồi, cảm ơn.”
Nhịp tim Mộ Vân Hi vừa mới nhanh chóng tăng tốc nhưng ngay sau một tiếng cảm ơn này lại bắt đầu chậm lại, ánh sáng trong mắt cũng dần mờ đi, Sở Giang Trì đối với cô vĩnh viễn là nuông chiều nhưng trong đó còn chứa thêm cả sự khách sáo.
Sự trầm mặc dần lan tràn, trong lúc nhất thời hai người không ai biết nói gì, cuối cùng vẫn là Sở Giang Trì phá vỡ không khí lạnh lẽo này trước.
“Vân Hi, bên này anh còn có chút việc, cúp máy trước, em nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Mộ Vân Hi vâng một tiếng, nhìn bức bình phong màu đen, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
*: vì là thiên kim Mộ thị, em gái của bố nữ chính nên mình sẽ đổi thành cô thay vì dì như những chương trước ạ!!!! Sorry mọi người nhiều :<<