Chương 13: Về Từ Bao Giờ Thế

Mộ Vân Hi cúi đầu, vẫn đứng im lặng ở đó, cô ôm cuốn sổ ghi chép trong ngực, các đốt ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch, thể hiện nội tâm lúc này của cô đang vô cùng căng thẳng.

Sở Giang Trì nhìn chằm chằm cô vài lần, khẽ thở dài rồi quay người bước qua cô.

Mộ Vân Hi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh và tiếng nước đang chảy ra từ máy lọc.

Không bao lâu sau Sở Giang Trì cũng trở về chỗ cũ, nhưng trên mặt bàn lại nhiều thêm một tách trà. Lá trà nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khắp cả căn phòng.

Mộ Vân Hi khẽ ngửi, là vị trà mà anh thường uống.

Sở Giang Trì đứng ngay trước mặt cô, hai người cách nhau không tới một mét.

Mộ Vân Hi vẫn luôn cúi đầu, thứ đập vào mắt cô chính là đôi chân thon dài thẳng tắp của Sở Giang Trì. Chiếc quần tây cực kỳ vừa vặn không có lấy một chút nếp nhăn được may bằng loại vải sẫm màu, đây chính là phong cách thường ngày của anh.

Sở Giang Trì ngồi xuống, nhìn cái người vẫn đứng bất động không nói lời nào như đứa trẻ mắc lỗi từ nãy đến giờ, cau mày hỏi: “Về từ bao giờ thế?”

Mộ Vân Hi mím môi, nhỏ giọng mở miệng: “Một tuần trước.”

“Quyết định tạm thời?” Sở Giang Trì chậm rãi hỏi, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ rằng không phải như vậy.

Mộ Vân Hi do dự một chút, lắc đầu: “Không phải, nửa năm trước em đã quyết định là phải về rồi.”

Sở Giang Trì bày ra bộ dáng “quả nhiên là thế”, mày nhíu càng lúc càng chặt: “Lần trước anh gọi điện cho em cũng không thấy em nói với anh, sợ anh không đồng ý?”

Mộ Vân Hi cẩn thận liếc qua nhìn sắc mặt anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

“Nếu đã biết anh không đồng ý, vậy tại sao lại lén lút quay về? Không sợ anh giận sao?” Giọng nói Sở Giang Trì vẫn ôn hòa như cũ, nhưng thêm vào đó là một tia sắc bén.

Mộ Vân Hi ôm chặt cuốn sổ trong ngực, cúi đầu nhìn mũi chân anh. Anh đi một đôi giày sẫm màu, mặt giày bóng loáng, đến cả một hạt bụi cũng không có.

Anh luôn là như thế, chỉ cần xuất hiện trước mặt người khác, chắc chắn sẽ ăn mặc hết sức chỉnh tề, không để lộ chút dấu vết nào của sự không thỏa đáng.

Thấy cô trầm mặc, trong lòng anh nổi lên lửa giận, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc: “Vân Hi, em biết đấy, anh không hy vọng em trở về.”

Mộ Vân Hi đột nhiên ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào anh: “Dù sớm hay muộn em cũng phải trở về, anh biết mà.”

“Đúng, anh biết, nhưng anh không mong sẽ là bây giờ. Chờ thêm vài năm nữa không được sao?”

“Em đã chờ mười năm rồi.” Mộ Vân Hi nhìn thẳng vào đôi mắt anh, không hề lảng tránh.

Mười năm, thực sự là quá dài, đời người có thể có mấy cái mười năm chứ? Cô không muốn tiếp tục chờ đợi thêm nữa.

Hơn nữa phải ở lại một mình trong thành phố không có anh, quá tịch mịch, quá cô độc. Cô không thể chịu đựng được nỗi cô đơn như vậy, ba năm lẻ năm tháng, thực sự đã tới cực hạn.



Hốc mắt Mộ Vân Hi phiếm hồng, nhưng đáy mắt lại không có nước mắt. Bởi vì bắt đầu từ năm mười hai tuổi, cô đã không rơi nước mắt nữa rồi.

Cô nhìn chằm chằm anh, không lùi bước: “Anh Giang Trì, em đợi không được.”

Sở Giang Trì, anh vĩnh viễn sẽ không biết được, khi không có anh, một mình em đã phải trải qua ban đêm ở nơi đất khách quê người kia thế nào. Sự chờ đợi vô vọng ấy khiến người ta thực sự muốn phát điên.

“Anh Giang Trì, em không thể nào trơ mắt nhìn gia đình đó sống thản nhiên trên thế giới này sau khi đã hại chết ông nội và mẹ em, hưởng thụ tất cả những gì của bố và ông nội để lại. Anh đã từng nói rằng, những người đó nợ em, chắc chắn phải được đòi lại từ chính hai bàn tay em.”

Trong ánh mắt cô tràn đầy vẻ quật cường, còn có một tia cảm xúc mà anh nhìn không hiểu.

Anh nhìn cô, thật lâu sau giọng nói trầm ấm mới cất lên: “Bây giờ em vẫn chưa đủ lớn mạnh.”

“Chẳng phải còn có anh sao?” Mộ Vân Hi buột miệng thốt ra.

Sở Giang Trì nhìn cô, môi mỏng mím chặt.

“Anh cũng từng nói với em, không được đem hy vọng ký thác ở trên người người khác. Trên đời này, ngoại trừ bản thân, bất cứ ai cũng không thể tin.”

“Anh cũng không thể tin sao?” Vẻ mặt Mộ Vân Hi vô cùng quật cường, che giấu loại cảm xúc như núi lửa sắp phun trào, bị cô đè nén, tâm trạng dâng trào mãnh liệt khiến hốc mắt cô càng ngày càng đỏ.

Ánh mắt Sở Giang Trì lạnh thấu xương, lời thốt ra khỏi miệng không mang theo bất cứ cảm tình nào: “Đúng, ngay cả anh cũng không thể tin.”

Mộ Vân Hi chấn động, ngơ ngác nhìn anh, có chút không cách nào hoàn hồn.

Sở Giang Trì như vậy có bộ dáng giống bảy phần so với lúc mới gặp, lạnh nhạt vô tình, giống như một cỗ máy không có cảm xúc.

Sở Giang Trì nhìn cô gái bé nhỏ chỉ mím môi mà không nói, bộ dáng như bị đả kích, trong lòng lại bất chợt mềm nhũn, ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn, ôn nhu mở miệng: “Vân Hi.”

Mộ Vân Hi cúi đầu, nhìn mũi chân, nghe thấy giọng anh mới chậm rãi ngẩng đầu.

“Anh Giang Trì, có lẽ ở trong mắt anh, bây giờ em vẫn chưa đủ mạnh mẽ, nhưng em cũng đang trưởng thành, em sẽ nỗ lực để bản thân lớn mạnh hơn, không dựa vào bất cứ kẻ nào khác, đoạt lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về mình.”

Lời nói của cô mềm mềm mại mại, nhưng cũng kiên định hữu lực.

Sở Giang Trì hơi giật mình, như chợt nhận ra cô gái nhỏ lúc trước bây giờ đã trưởng thành.

Đúng vậy, cũng đã trôi qua mười năm, thời gian mười năm này, đủ để thay đổi cả một con người.

Trong lúc hoảng hốt, anh tự hỏi có phải mình vẫn chưa rút ra được khỏi thời điểm lúc đó, nên vẫn luôn cảm thấy cô không hề trưởng thành. Mà thật ra, người đang không trưởng thành thật sự chính là bản thân anh?

Anh cười tự giễu, mặt mày trở lại vẻ ôn hòa, khôi phục bộ dáng của một quý ông tao nhã.

Anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô.



“Ừ, em trưởng thành rồi, vậy nếu đã trở lại, muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Đôi mắt Mộ Vân Hi hơi lóe sáng: “Anh không bắt em về đó nữa?”

“Anh bắt em về thì em sẽ về sao?”

Mộ Vân Hi lắc đầu, bắt đầu từ giây phút quyết định sẽ trở về đây, cô đã không tính đến chuyện sẽ quay trở lại đó nữa rồi. Bởi vì vốn dĩ chiến trường của cô là ở chỗ này, và còn là vì...... anh, cũng ở nơi này.

Anh cười nhẹ, ánh mắt nuông chiều, Mộ Vân Hi cũng cười, nhưng đáy lòng lại tràn đầy nỗi chua xót.

Bỗng nhiên cô nhớ tới ánh mắt của Tiêu Nhất Hàm lúc nhìn Cố Diệc Dao, cũng là dịu dàng nuông chiều, nhưng so với ánh mắt mà Sở Giang Trì nhìn cô lại không giống nhau.

Trong sự nuông chiều của Sở Giang Trì, không chứa tình cảm nam nữ.

Ở tận đáy lòng anh, chẳng qua bản thân cũng chỉ là sự tồn tại của một người em gái mà thôi.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn nhận ra điều này, nhưng không có cách nào thay đổi.

Trên vai cô còn gánh vách chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Bây giờ đang ở đâu?” Sở Giang Trì hỏi.

Mộ Vân Hi hoàn hồn, mở miệng: “Trong ký túc xá, hiện tại em là sinh viên trao đổi năm ba của khoa Thiết kế Thời trang.”

“Năm ba?” Sở Giang Trì cười như không cười.

Hai má Mộ Vân Hi hơi nóng: “Vâng, năm ba.”

“Vân Hi, xem ra chuyện em giấu anh không ít nhỉ, quả đúng là trưởng thành rồi, nên sẽ giấu một vài bí mật, ngay cả anh cũng dám giấu.” Khi Sở Giang Trì nói ra lời này còn có chút buồn bã, cô bé này trước kia có chuyện gì cũng nói với mình, vậy mà từ khi nào đã chọn giấu giếm một chuyện lớn như vậy rồi chứ?

Mộ Vân Hi hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng phản bác: “Còn không phải sợ anh không cho em về, bằng không em đến nỗi phải tiền trảm hậu tấu thế này sao?”

Sở Giang Trì không nghe rõ cô vừa nói gì, hơi hơi cúi người, tiến đến gần một chút: “Em vừa nói gì, anh không nghe rõ.”

Bỗng nhiên sáp lại, khoảng cách giữa hai người cũng được kéo gần trong nháy mắt, thậm chí Mộ Vân Hi còn có thể ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Sở Giang Trì. Cẩn thận phân biệt một chút, có vẻ như là hơi thở mùi chanh, vô cùng sảng khoái sạch sẽ.

Má cô cũng nóng lên, lui về phía sau nửa bước, ánh mắt chuyển qua chỗ khác không dám nhìn anh: “Không có gì, anh Giang Trì, tại sao anh lại đến dạy học ở đây?”

Sở Giang Trì cũng không cảm thấy có gì bối rối, một lần nữa ngồi xuống dưới ghế, uống một ngụm trà, giảng hết cả một tiết, bây giờ giọng nói của anh thực sự rất khó chịu.

“Nợ ân tình, vì trả ân tình nên mới tới. Còn em thì sao, vừa về đã quen chưa?”

Dù sao cũng là đứa trẻ do mình nuôi lớn, Sở Giang Trì vẫn là quan tâm cô như cũ.