- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Vợ À! Lạnh Lùng Quá Đấy
- Chương 32
Vợ À! Lạnh Lùng Quá Đấy
Chương 32
Sáng biệt thự nhà Nó.....
Trong căn phòng tím ấm áp nhưng không kém phần băng lãnh của chủ nhân. Nó vừa thức dậy nhìn lên đồng hồ đã điểm đúng 5h30, Nó sắp xếp lại chăn, gối rồi vào WC làm vscn. Một lúc sau Nó đi ra trên người là bộ đồng phục của Royal School, cô với lấy chiếc balo của mình rồi cầm chìa khóa xe xuống phòng khách
Vừa đặt chân xuống phòng khách đã nghe thấy tiếng động từ nhà bếp phát ra, Nó bước vào liền thấy Xảo Nhi đang loay hoay trong bếp có lẽ là làm điểm tâm sáng, cô bước lại bàn ăn kéo ghế ngồi, nghe tiếng động Xảo Nhi xoay người lại liền thấy Nó
- Chị chào buổi sáng
- Ừm, chào buổi sáng, em làm gì vậy?
- Là điểm tâm sáng, chị đợi em một lát sắp xong rồi
Nó chỉ gật đầu lại ngăn tủ lấy cafe rồi tự pha cho mình tánh cafe nóng, cô làm rất thành thục như là một thói quen hằng ngày
- Chị chưa ăn sáng uống cafe không tốt đâu _ Xảo Nhi vừa dọn điểm tâm vừa nhắc nhở
- Không sao, đây là thói quen rồi
Xảo Nhi chịu thua với Nó, không biết trong một ngày Nó uống bao nhiêu tách cafe nữa?
Hịch.............keeeeeng..............cơn đau đầu ập tới Nó choáng váng buông tách cafe xuống ôm lấy đầu. Xảo Nhi nghe tiếng đổ bể liền giật mình chạy về phía Nó đang ôm đầu dựa vào thành bếp
- Chị........chị sao vậy?
- Không........không sao chị lên lầu một chút
Nó với tay lấy chiếc balo rồi đi loạng choạng từng bước, tầm nhìn Nó đã trở nên mờ mịt không còn thấy rõ phía trước nữa. Dạo này cơn đau đầu của Nó sảy ra thường xuyên hơn nếu không có thuốc có lẽ Nó có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Nó trở về phòng khóa trái cửa, lập tức lấy thuốc trong balo nuốt trọng
Từ lúc Nó trở về phòng Xảo Nhi luôn bất an không biết Nó có bị gì hay không, dọn dẹp các mảnh vỡ rồi lên phòng Nó gõ cửa
- Chị, chị sao vậy, không khỏe à?
- À.......chị không sao, em dùng điểm tâm rồi đi học đi, tài xế đợi sẵn ở cổng đấy, lát chị đi học sau
- Chị không sao thật chứ?
- Không gì
Xảo Nhi đem tâm trạng lo lắng trở về nhà bếp dùng điểm tâm rồi lại xách balo đi học
Nó ở trên phòng cơn đau đầu đã giảm bớt phần nào, lấy balo rồi lại bước xuống phòng khách liền thấy Hắn đang hớt ha, hớt hãi đi vào khuôn mặt hiện rõ nét lo lắng
- Linh Di cô không sao chứ?
- Sao anh qua đây?
- Xảo Nhi nói cô không khỏe nên tôi qua coi sao
“Con bé này....”
- Sao biết mã khóa cổng?
- Nó chỉ khép hờ a~~~........không khóa
- Haizzz.......tôi không sao, đang chuẩn bị đi học thôi
Nó thở dài con bé Xảo Nhi này, cổng mà khép hờ như vậy lỡ trộm nó vào thì sao- Để tôi đưa cô đi....... _ Hắn nói rồi ra cổng, bỗng anh chợt nhớ ra gì đó rồi quay lại phía Nó - À.....mà đừng có trách Xảo Nhi tại con bé lo cho cô thôi
- Ừ
Nó chỉ 'ừ' nhẹ rồi cùng Hắn đến trường
***********************************
Xảo Nhi được tài xế riêng của Nó đưa đến thẳng trường Gat School là ngôi trường mà hiện giờ cô đang học
Khi xe gần đến cổng trường thì Xảo Nhi bảo tài xế dừng xe
- Anh đưa tôi đến đây được rồi
- Nhưng Di tiểu thư.......cô ấy........
- Tôi không muốn bị người khác chú ý, chị ấy sẽ hiểu mà
- Được, vậy tiểu thư vào trường đi, khi cô vào rồi tôi sẽ quay về
- À.......được.......
Xảo Nhi nhìn anh chàng tài xế cười trừ, anh chàng này có lẽ rất tuân theo lệnh của Nó, mà cũng phải thôi Nó lạnh lùng như vậy ai nhìn vào mà chả sợ
Khi Xảo Nhi đi khuất anh chàng tài xế chỉ lui xe vào quán nước gần đó và chỉ làm một công việc duy nhất là.............ngồi đợi
....................................................................
Xảo Nhi vừa bước vào lớp, liền thấy tụi Tú Điệp nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt ghen ghét và khinh bỉ. Xảo Nhi lơ đi những ánh mắt đó trở về chỗ ngồi của mình
Rầm............một tiếng động phát ra thu hút sự chú ý của cả lớp, Như Lan đập tay lên bàn của Xảo Nhi, lên giọng chảnh chọe
- Bạn Xảo Nhi thân mến, chúng ta cần nói chuyện
- Tao không có chuyện gì để nói với tụi mày
Tiếng xì xào lập tức nổi lên những tiếng cười khinh bỉ đều tập trung vào Xảo Nhi
- Ha......mày mau quên nhỉ, ở khu phố chính mày cùng với mấy con kia hạ nhục tụi tao _ Ngọc Miên nhết mép
- Là tự tụi mày tự hạ nhục chính mình đấy chứ, mấy chị ấy không làm gì cả
- Không cần nói nhiều, chỉ cần mày cho tụi tao số điện thoại của mấy anh ấy, tụi tao sẽ bỏ qua cho mày _ Kim Trân
- Ai cơ?
Xảo Nhi ngây thơ hỏi ngược lại làm tụi Tú Điệp tức điên cố kìm nén cơn tức giận
- Là mấy anh chàng đi chung với mấy con kia đó..........mày đừng có mà giả ngốc _ Tuyết Liên nghiến răng trừng mắt với Xảo Nhi
- Sao tụi mày không tự xin.........tao không biết
- Mày.............đừng bắt tụi tao phải ra tay độc ác với mày
Xảo Nhi im lặng lơ đi tụi Tú Điệp, nhưng trong mắt tụi Tú Điệp lại là một sự khinh bỉ dành cho mình, tụi ả cắn chặt môi, đôi mắt trợn to thấy rõ cả những tia máu
Chát...............Xảo Nhi ôm mặt đỏ ửng, đau rát ngã ngang xuống sàn, khóe miệng đã gỉ ra chút máu, Tú Điệp nắm tóc Xảo Nhi giật ra sau để cô đối mặt với ả- Tao đã bảo mày đừng bắt tao phải ra tay độc ác
Xảo Nhi đưa mắt nhìn mọi người trong lớp, chỉ mong được sự trở giúp của họ, nhưng đáp lại cô chỉ là những sự thờ ơ, lạnh nhạt, những ánh mắt khinh bỉ xen lẫn sự thương hại
Trong xã hội này, sự yếu đuối hoàn toàn không nên tồn tại, những kẻ mạnh, kẻ giàu có luôn được ưu tiên làm những thứ mà họ muốn, họ không hề quan tâm đến cảm giác của những người thấp kém, họ ra sức chà đạp, nhục mạ, ức hϊếp người khác chỉ để thỏa mãn thú vui của họ. Những con người đứng trong phòng học này, những con người cô từng xem là bạn, ngay tại bây giờ họ chỉ trơ mắt nhìn cô, những ánh mắt đầy sự thương hại
Phút chốc khóe mắt cô cay cay, nước mắt trào ra. Cô đã từng tự nhủ mình không được yếu đuối, cô không được phụ lòng tin tưởng của Nó, nhưng cô làm không được, cô không thể mạnh mẽ như Nó, phải chăng cô không xứng đáng làm em gái của Nó
- Ồ.......mày khóc sao, tao cứ tưởng con đ* như mày không biết rơi nước mắt chứ _ Tù Điệp lên giọng khinh bỉ
Xảo Nhi lặng giọt nước mắt lăn dài xuống vành tai, cô càng im lặng tụi Tú Điệp càng tức giận
- Mẹ nó, con chó mày dám khinh tụi tao
Tụi Tú Điệp nhào tới đánh Xảo Nhi tới tấp không ngừng chửi rủa
Những tiếng tát tay *Chát, chát* không ngừng, Xảo Nhi không thể phản kháng được nữa một mình cô làm sao có thể chọi với năm người tụi ả.
Bỗng Như Lan lấy trong túi váy một cây dao rọc giấy, nhìn tròng trọc Xảo Nhi nở nụ cười ác quỷ, thẳng tay rạch lên cánh tay của Xảo Nhi máu chảy dài không ngừng ướt đẫm chiếc áo trắng
Xảo Nhi chợt cảm thấy bất lực, giờ cô chẳng còn ai cả, gia đình, bạn bè đều không còn đáng tin tưởng nữa. Chỉ còn lại tụi Nó thôi liệu cô có xứng đáng
Đầu óc Xảo Nhi trở nên trống rỗng từng cơn đau đớn ập đến, vết thương trên cánh tay không ngừng gỉ máu máu, nhưng cô không còn cảm giác gì nữa, đôi mắt dần khép lại rồi ngất liệm
Ngoài cửa anh chàng tài xế vừa bước vào. Thấy tình hình trước mắt mà trở nên hốt hoảng vội chạy đến đẩy tụi Tú Điệp ra, đỡ Xảo Nhi
- Tiểu thư cô sao rồi........tiểu thư......
Cả lớp kinh ngạc hai từ 'Tiểu thư' liên tục đập vào tâm trí của họ. Không phải Xảo Nhi là dân nghèo sao. Mọi người trong lớp dần run lên từng đợt có lẽ một điềm xấu đang đến với họ
Anh chàng tài xế lập tức lấy điện thoại gấp gáp nhấn số gọi cho Nó
_________________________________________
Lớp 11S2......
Trong lớp hiện giờ vẫn chưa bắt đầu học, cả đám đang nói chuyện cười đùa với nhau, bỗng điện thoại Nó rung lên hiển thị tên 'Dương' chính diện, Nó lấy điện thoại nhíu mày rồi bắt máy
- Chuyện gì?
Cả đám cũng xoay sang nhìn Nó
- 'Xảo Nhi tiểu thư.......có chuyện '- Bị gì?
- 'Một nhóm học sinh......'
- Được rồi tôi đến liền
Chưa để anh chàng tài xế nói hết câu Nó đã cướp lời rồi dập máy. Xách balo hướng cửa lớp đi ra
- Tiểu Di có chuyện gì vậy? _ K.Anh bỗng nhiên có cảm giác bất an hỏi
- Xảo Nhi có chuyện
Nó trả lời ngắn gọn rồi ra ngoài, tụi kia cũng tức tốc chạy theo
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Gat School......
4 con siêu xe lao như hổ báo chạy thẳng vào sân trường, 6 người mở cửa xe bước ra thu hút sự chú ý của cả trường, cả bọn không thèm chú ý đến mấy người đó đi thẳng lên lớp 9B3
Cả bọn không mất thời gian tìm kiếm lớp, chỉ nhìn đám đông đang xoay quanh một phòng học, không chần chừ tiến thẳng đến tách đám đông ra mà bước vào
Vừa vào đến cửa đập vào mắt cả đám là một cô gái với mái tóc nâu sữa rối bù, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt phờ phạc, trên người đầy thương tích, nhưng vẫn là vết thương trên cánh tay là nặng nhất máu không ngừng gỉ xuống sàn bên cạnh là anh chàng tài xế
- Xảo Nhi.......Xảo Nhi....... _ K.Anh vỗ vỗ mặt Xảo Nhi
- Diệp tiểu thư, Xảo Nhi cô ấy ngất rồi
K.Anh đưa ánh mắt nhìn Quân, anh chàng liền gật đầu hiểu ý nhấn số gọi cấp cứu
Hắn thì đóng lại cửa lớp không cho bất kì ai ra ngoài
Bỗng nhiên ngoài cửa một người đàn bà trạng 40 hốt hoảng chạy vào, bà ấy không ai khác là hiệu trưởng của Gat School, nhìn thấy Nó đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn tụi Tú Điệp mà bất giác rùng mình không dám mở miệng
Cả lớp nhìn Nó đầy sợ hãi
- Ai đã làm..............NÓI
Nhi quát lớn làm cả phòng học rơi vào im lặng.
- Là tụi mày.......đúng chứ?
Nhi nhìn tụi Tú Điệp đang đứng gần đó
- Tụi tao làm đó thì sao, ai bảo nó dám khinh tụi tao
Tuyết Liên vừa dứt câu
Phụt.............
- ~A~
Nó thẳng tay rạch ngay mắt trái của ả một đường dài, ả ôm bên mắt trái khụy xuống sàn máu chảy dài ướt đẫm một vùng đỏ tươi trên áo
Cả lớp nhìn cảnh tượng đầy máu me, có người thì ngất xỉu, có người thì mặt trắng bệch
Tụi còn lại nhìn bạn mình bị vậy không khỏi run sợ, mặt tái xanh
- Tối qua tôi đã nói với bà sao nhỉ? Hiểu trưởng Gat School
Thanh âm Nó băng lãnh, bà hiệu trưởng bất giác không rét mà run lên từng đợt ánh mắt Nó chẳng khác nào 'ác quỷ', nhìn đến đâu mọi người đều sợ hãi đến đó. Tuyết Liên đã ngất tự bao giờ những vết máu loang lỗ nhìn vào mà phát rùng mình
- Nguyễn Hoàng tiểu thư......tôi....... tôi xin lỗi...........tôi......tôi dự định sẽ đến xem em ấy thử nhưng không ngờ........... _ Bà ta bỏ lửng câu nói khuôn mặt già nua không giấu được vẻ sợ hãi
- Tôi nghĩ bà biết làm như thế nào với tụi còn lại rồi chứ?
- Tôi...........tôi biết rồi
Nó quăng ánh mắt đầy sát khí nhìn lại cả lớp một lần nữa, rồi đi đến chỗ Hắn đang đứng
- Đi thôi
Nó cùng Hắn đi khuất lưng, trong lớp chỉ còn lại K.Anh với Quân nhưng tất cả đã bớt đi một phần lớn sợ hãi dần trở nên bình tĩnh hơn, Tuyết Liên vẫn nằm đó máu còn vương vãi nhưng không ai dám đưa ả đến bệnh viện
K.Anh lại gần Tuyết Liên ngồi thụp xuống bên người ả, nở nụ cười rùng rợn
- Mày xui xẻo rồi, Tiểu Di nó đâu muốn ra tay với mày
- Ủa, sao vậy? _ Quân xen vào hỏi
- Tiểu Di nó không bao giờ nặng tay với mấy đứa nhỏ tuổi hơn mình, chỉ đơn giản nó yêu thích trẻ con
- À
- Tại vì con này nó láo thôi, chồng thấy mấy đứa kia nó có làm gì không?
- Chẳng lẽ Linh Di cô ấy tha cho dễ dàng vậy sao? chồng không nghĩ vậy
- Suy nghĩ vậy đúng rồi, mấy con này nghèo thì nó cho đi ăn mày, đυ.ng tới Xảo Nhi là không xong với nó rồi, nếu tụi này mà không phải nhỏ tuổi hơn nó là vợ không nghĩ nó sẽ làm gì đâu...
- Còn nếu cô ấy không ra tay thì vợ sẽ làm gì?
- Không làm gì cả, vì đơn giản, không có sự đồng ý của nó, kể cả Ren, Nhi cũng vậy không được hành động khi không có lệnh của nó và vợ cũng không ngoại lệ
- Rồi hiểu rồi, giờ vào bệnh viện xem Xảo Nhi sao đã
K.Anh gật đầu, xoay lại nhìn bà hiệu trưởng
- Còn lại giao cho bà
Rồi K.Anh cùng Quân ra khỏi lớp bỏ lại những con người vẫn còn thất thần. Tụi Tú Điệp sợ hãi khụy xuống đất, khóc nức nỡ, tụi ả hoàn toàn sai lầm khi đã đυ.ng tới tụi Nó
********************************
Bệnh viện XYZ.....
Cả bọn ngồi ở ghế chờ trước phòng cấp cứu, bỗng nhiên cửa phòng cấp cứu mở ra tiếp đó là một ông bác sĩ cũng từ trong bước ra
- Bác sĩ Xảo Nhi sao rồi? _ Nhi
- Tiểu thư mất máu khá nhiều nhưng chúng tôi đã kịp thời cứu chữa, ngoài ra không có gì đáng ngại, hiện tiểu thư vẫn còn hôn mê, chúng tôi đã đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, hiện các cô, cậu có thể vào thăm
- Cảm ơn ông _ K.Anh
- Không sao, đó là trách nhiệm của chúng tôi
Ông bác sĩ nói xong cuối chào rồi bỏ đi
Cả đám một phen thở phù nhẹ nhõm, liền cùng nhau đến phòng tìm Xảo Nhi
________________End chap_______________
Hôm nay Au đăng chap này sẵn tiện thông báo luôn, khoảng 10 ngày sau Au phải về quê nên không đăng chap được, m.n thông cảm cho Au nhé????????????
Au sẽ cố gắng sớm, m.n đừng bơ truyện nhá, tội cho Au lém a~~~
Bài trên theo yêu cầu của bạn nhoa!!!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Vợ À! Lạnh Lùng Quá Đấy
- Chương 32