Cô áp tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên trong. Nhưng vì đây là loại cửa cách âm tốt và hiện đại bậc nhất thế giới nên cô chẳng thể nghe thấy gì. Cô vặn nhẹ tay nắm cửa ghé mắt nhìn vào trong. Nhưng nhìn mãi không thấy gì cô nghiêng người thò hẳn đầu vào. Phía bàn làm việc anh đang ngồi đó dáng vẻ uy nghi, có chút lạnh lùng, độc đoán. Anh đang tập trung đọc tập tài liệu gì đó trên bàn. Cả người toát ra khí chất của một người đàn ông thành đạt. Không hiểu sao lúc này nhìn anh cô bỗng thất thần, không thể rời mắt. Cô chưa từng nhìn kỹ anh, mấy lần gặp mặt cô đều chỉ nghĩ đến việc cô bị ép phải lấy anh. Người ta thường nói người đàn ông khi làm việc là đẹp nhất, cô không tin, khi nhìn thấy anh lúc này thật sự cô không khỏi cảm thán câu nói đó quả là không sai.
- Nhìn đủ chưa, em nhìn tôi đến sắp chảy rãi ra rõ đó.
Nghe anh nói cô bỗng giật mình tay vô tình đẩy mạnh cánh cửa ra. Vì không chuẩn bị nên cô bị nhào theo cánh cửa ngã sấp xuống sàn.
- Ui da! cô suýt xoa ngồi dậy nhìn liếc anh như muốn nhào đến bóp chết anh vậy.
- Đồ chết tiệt! đồ đàn ông thối! làm mình sợ hết hồn. Cô nhỏ giọng rủa anh.
Người trợ lý đứng phía cửa, nghe cô nói vậy anh ta hết hồn. Lúc nãy định ra phòng trà nước lấy chút nước uống thấy cô thập thò nhìn vào phòng chủ tịch anh ta hết hồn. Nhìn về phía bàn thư ký hai cô thư ký không có ở đó anh nhăn mặt không biết họ đi đâu. Đang định đi lại kéo cô ra, thì cô lại mở cửa và nhào vào phòng theo kiểu đó. Tim anh bỗng ngừng đập một nhịp. Hốt hoảng chạy đến thì nghe cô nói vậy, thêm lần nữa tim anh muốn nhảy ra ngoài. Anh liếc nhìn về phía Cảnh Hàn. Chỉ thấy chủ tịch đại nhân nhíu mày liếc cô một cái. Tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, thầm cầu nguyện cho cô.
- Phu nhân à phu nhân, cô vuốt râu hổ rồi cô biết không. Lúc này hai cô thư ký hốt hoảng từ đâu chạy tới, sợ toát mồ hôi.
- Chủ tịch! tôi xin lỗi lúc nãy tôi tới phòng photo để photo chút tài liệu. Không nghĩ cô ấy lại xông vào như vậy. Nói rồi cô liếc nhìn cô gái bên cạnh.
- Tôi xin lỗi! tôi chỉ vừa vào nhà vệ sinh một chút..
- Được rồi! tất cả ra ngoài đi.
Anh lên tiếng cắt ngang lời cô ta.
Nghe vậy cả ba người thở phào nhẹ nhõm như chút được gánh nặng, vội vàng lui ra ngoài đóng cửa lại.
- Trợ lý Trần chắc sếp sẽ không đuổi việc tụi em chứ
- Các cô thật tắc trách, làm việc lâu như vậy không lẽ không biết quy định của công ty.
- Dù sao cũng là phu nhân của chủ tịch. Chắc không đến nỗi phạt chúng ta chứ.
- Trợ lý Trần, anh ở gần chủ tịch như vậy nói giúp tụi em vài lời nha.
- Được rồi làm việc đi.
Căn phòng trở lại yên tĩnh không khí lúc này khiến cô bối rối không biết mở lời thế nào. Người đàn ông kia vẫn ung dung xem tài liệu.
Vài phút trôi qua hai người cứ thế im lặng khiến cô có cảm giác như đã vài tiếng trôi qua. Cô cúi đầu như một đứa trẻ làm sai đứng chịu phạt. Chiếc áo đang mặc bị cô xoắn đến muốn rách. Cuối cùng một giọng nói trầm thấp vang lên.
- Đến tìm tôi hẳn là có việc vậy sao không lên tiếng đi.
- Tôi! tôi! Cô ấp úng mãi không biết nên nói thế nào cho phải.
- Chủ tịch Phương
Cô vừa mở lời anh nhíu mày liếc mắt về phía cô.
- Tôi! tôi! tôi muốn hỏi anh một chuyện. Công ty của ba tôi! Cô ấp úng mãi không nói được hết câu. À! ờ! cô ty của ba tôi anh đã hứa giúp ông ấy. Cô cố gắng cẩn trọng lời nói hết sức có thể.
Bây giờ anh có thể giúp ông ấy hay không.
Cô thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng nói được lời cần nói.
Cả hai lại rơi vào im lặng anh tiếp tục ký những tập tài liệu trước mặt. Một lúc sau anh gấp số tài liệu đó lại, đứng lên đi về phía sopha ngồi xuống. Tự rót cho mình một ly Wisky, sau đó đưa lên môi nhấp một ngụm.
- Vậy em cho tôi biết vì sao tôi phải giúp công ty của ba em.
- Anh! anh đã hứa giúp ông ấy
Cô bắt đầu tức giận: Hơn nữa! hơn nữa! chúng ta đã kết hôn. Hai từ kết hôn cuối cùng được nói. ra từ miệng cô nhỏ đến nỗi cảm giác chỉ mình cô nghe được.
- Vì lý do này nên em muốn tôi giúp công ty của ba em.
- Tôi! tôi! không phải! là vì! dù sao anh cũng đã hứa giúp công ty của ba tôi anh không thể nuốt lời.
Môi anh bỗng cong lên một đường
- Vậy sao! Với tình hình hiện nay chẳng phải dựa vào danh tiếng của Phương thị mà Diệp thị đã có thể đứng vững sao.
- Thật ra đó chỉ là đứng vững tạm thời. Các cổ đông chưa hẳn là không muốn rút vốn. Vốn của công ty ba tôi hiện nay không đủ để xoay chuyển tình thế.
- Vậy sao! vậy em đến đây là muốn tôi giúp ba em. Tại sao tôi phải giúp ông ta. Em cho tôi một lý do hợp lý biết đâu tôi có thể giúp ba em.
- Chẳng phải anh đã hứa giúp ba tôi sao, không lẽ anh muốn nuốt lời.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt.
- Tôi là một thương nhân việc gì không có lợi tôi sẽ không bao giờ làm. Dù sao công ty của ba em đang được dựa vào danh tiếng của Phương thị như vậy cũng coi như nhà em có lời rồi, không thể nói là tôi không giúp gì và thất hứa nuốt lời được.