Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 742

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu Bất Điểm lấy lòng cười nói: “Vì Ông chủ cống hiến sức lực là bổn phận và trách nhiệm của tôi mài”

“Cống hiến sức lực? Tôi bảo cậu đi điều tra người mà, đừng tưởng rằng đây là Kinh Đô thì có thể biếng nhác!”

Mỗi lần đều đều bị Mộ Bắc Ngật vượt mặt tra trước, đối với Ngu Sâm mà nói chính là một sự đả kích không hề nhỏ!!!

Kết quả Tiểu Bất Điểm sâu kín mở miệng: “Đã chậm hơn tổng giám đốc Mộ một bước, Ông chủ, tôi cam đoan, tôi chỉ chậm một bước mà thôi! Thiếu một chút đã có thể vượt qua được tên họ Dịch, cũng bởi vì tôi tiết kiệm tài nguyên và nhân lực cho ông chủ —— “

Thật tình không biết, câu nói này lại chọc giận Ngu Sâm, lúc này anh †a trầm giọng nói: “Người của tôi cần gì phải tiết kiệm tài nguyên? Trở về chép một ngàn lần sách kinh cho tôi!”

Ngu Sâm trực tiếp bước thẳng về phía trước, Mộ Bắc Ngật đã giải quyết rồi? Không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Tại quán bar Minh Uy đã không thể may mắn thoát khỏi, đã bị Mộ Bắc Ngật phái người nhốt vào trong tầng hầm ngầm, tối mù, không một tia sáng.

Minh Uy vết thương đầy người bất lực nằm trên mặt đất, đau đớn lan tràn đến lục phủ ngũ tạng, Dịch Bách phái người ép cung rất lâu cũng không hỏi được kẻ phía sau sai khiến gã là ai.

Khi tin tức từ Dịch Bách truyền đến, Tổng giám đốc Mộ liền đích thân tới.

Tâng hầm chậm rãi bị người mở ra, tiếng bước chân hững hờ chậm rãi truyền tới, Minh Uy sớm đã không còn sức lực nghiêng đầu nhìn sang, người kia lại càng lúc càng tới gần Minh Uy.

Chậm rãi tiến tới ngồi xổm bên cạnh Minh Uy, khắp người truyền tới hơi thở lạnh lếo, cả người toát ra khí rét mùa đông, Minh Uy liền biết được là ai.

“Không nói?” Mộ Bắc Ngật dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Minh Uy, chất giọng trầm thấp hơi gắn xuống quanh quẩn trong tầng hầm ngầm trống rỗng trở nên đặc biệt rõ ràng, giống như là lệnh tuyên cáo tử vong!

“Cậu can đảm lắm”

Mộ Bắc Ngật tiếp tục chậm rãi nói, Minh Uy một mực nhắm chặt hai mắt theo bản năng giật mí mắt, nhếch miệng như có như không một nụ cười khinh bỉ!



Dịch Bách đứng bên nhìn xem, hận không thể tiến đến dùng một dao giải quyết gã ta, thân phận và tin tức của gã đều được giấu kỹ, không thể tra được bất kỳ tin tức gì!

Người giật dây đăng sau rất bí hiểm!

Nhưng Mộ Bắc Ngật lại không cho Minh Uy cơ hội tiếp tục tiêu sái, ngón tay hung hăng siết cổ tay Minh Uy không chút lưu tình mà bẻ gân Minh Uy, gân tay trong một thoáng đã gãy, khớp xương bị trật phát ra tiếng vang giòn.

Mà Minh Uy cũng không nghĩ tới Tổng giám đốc Mộ lại ra tay độc ác như thế, gã vì bất ngờ mà không phòng thủ, chợt nghẹn ngào hét thảm một tiếng Gã ta không dám tin mở to mắt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi nhìn cánh tay đã gãy, trán ứa ra mồ hôi lạnh, vừa ngước đầu đã đối diện với đôi mắt tràn ngập gϊếŧ chóc, lạnh lẽo tột cùng của Mộ Bắc Ngật.

Kinh khủng, kinh khủng đến cực điểm!

“Không muốn nói, cậu biết hậu quả sẽ thê thảm thế nào không”

Mộ Bắc Ngật chậm rãi đứng lên, như Diêm La của Địa ngục từ trên cao nhìn xuống, ngoái lại nhìn Dịch Bách rồi nhàn nhạt ra lệnh: “Giải quyết gã ta, nếu không thể điều tra thân phận thì thẳng tay cho gã biến mất”

“Vâng, Tổng giám đốc Mộ!” Dịch Bách nghe vậy, lập tức trở nên nghiêm chỉnh.

Mộ Bắc Ngật bấy giờ mới đút tay vào túi, trực tiếp quay người rời khỏi tầng hầm âm u Trong mắt hoặc mang theo cố chấp, hoặc mang theo chấp niệm, hoặc mang theo lạnh lẽo, khiến người khác lỡ nhìn thẳng một chút liền cảm thấy sợ hãi. . Cập nhật truyện nhanh tại -- ТRU МTRUYEN.m E --

Ai tổn thương Cố Tiểu Mạch chính là đang tiến gần đến đường chết!

Mộ Bắc Ngật mới vừa ra khỏi tầng hầm thì nghe một tiếng kêu thảm thiết từ trong đó truyền ra, đáy mắt xẹt qua một vòng cười lạnh, mười phần lạnh lẽo.

Mà Hứa Nhân Nhân từ khi xảy ra chuyện vẫn luôn trốn nhủi trong nhà tránh sóng to gió lớn, ngay khi tay sai vừa báo tin Minh Uy đã chết thì Hứa Nhân Nhân liền đập nát ly nước đang cầm trên tay xuống đất, nước nóng văng khắp nơi.

Trong lúc nhất thời không cẩn thận tung tóe đến mắt cá chân dưới lớp váy trơn bóng, thế mà dường như Hứa Nhân Nhân không cảm giác.

được đau đớn, đôi mắt ngập tràn suy tính.
« Chương TrướcChương Tiếp »