Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Vkook] Thiên Thần Khát Máu

Chương 94

« Chương TrướcChương Tiếp »
Jungkook mở mắt ra, phát hiện Kai đang lo lắng đứng ngồi không yên trước mặt cậu. Thấy Jungkook tỉnh dậy, Kai hấp tấp chạy tới hỏi han, "Cậu sao lại ngất thế?"

Jungkook lặng người một lát, một lúc sau cậu đáp, "... Tớ nhớ lại được rồi."

Kai kinh ngạc trừng mắt, "Cái gì?? Cậu nhớ được gì rồi?"

Jungkook thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Kai, đáp, "Tớ bị đa nhân cách... nguyên nhân là vì cái chết của Hage khiến tớ tự dằn vặt mình."

Kai nheo mắt, "Đa nhân cách?? Chẳng phải cậu đang rất bình thường sao?"

Jungkook nhếch môi, nói, "Tớ không hề bình thường. Kai à, trong suốt ba năm nay, người nói chuyện, hành động cùng với cậu... không phải là tớ!"

Kai khó hiểu, "Hửm? Vậy đó là ai?"

Jungkook nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, "Thật ra, tớ rất ngu ngốc! Tớ không thể nào tin nổi rằng... Hage đã chết. Cái chết của Hage khiến tớ cảm thấy mình thật sự có tội lớn. Bởi vì vậy, tớ không thể đối mặt được với chuyện đó... và cố tình tạo ra một lớp tường khổng lồ ngăn cách tớ với thế giới xung quanh. Việc làm đó của tớ vô tình tạo ra một nhân cách thứ hai... cũng chính là người mà cậu đã gặp trong ba năm nay. Lạnh nhạt, vô tâm, dù biết khóc, biết cười nhưng thật ra cũng chỉ là một vỏ bọc bên ngoài."

Kai mím môi, giọng hơi run rẩy, nói, "Ý của cậu là, sau tai nạn xe hơi đó, cậu bị mất trí nhớ... và nhân cách thứ hai cũng xuất hiện từ khi đó?"

Jungkook nhếch môi, gật đầu, "Đúng vậy."

Không đợi Kai nói gì nữa, Jungkook đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo trên người, "Tớ nghĩ mình cần phải tới một nơi."

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Quay lại hiện tại.

Jungkook cười nhạt, khẽ nói, "Ngay cả trước khi hoàn toàn biến mất, "tôi" vẫn nở nụ cười rực rỡ nhất, thật đáng ghen tị."

Taehyung híp mắt lại, hỏi, "Em... thật sự đã nhớ lại rồi ư?"

Jungkook không đáp lại, cậu bước từ từ tới mộ của Hage, hạ người xuống, hôn nhẹ một cái vào bức ảnh của Hage trên bia mộ, nở nụ cười mỉm, cậu nói, "Hage à, anh Kook của em đây này."

Taehyung ngạc nhiên, toàn thân cứng đơ, không nói nên lời. Jungkook không để ý, tay xoa nhẹ vào bức ảnh, giọng điệu không che giấu sự vui mừng và xúc động, "Thật may mắn khi anh quyết định trở nên mạnh mẽ, anh cuối cùng cũng quay lại gặp em được rồi... em có vui không?"

Jungkook cắn môi, nói, "Hage, nếu có thể quay lại thời gian... liệu anh có đủ sức để cứu em?"

Không biết là vô tình hay cố tình, lời nói của Jungkook và Taehyung cực kì giống nhau. Phát hiện ra điều đó, Taehyung có chút kinh ngạc. Thì ra Jungkook cũng không hề sống thoải mái như anh nghĩ.

Bất chợt, điện thoại cậu vang lên, Jungkook lấy ra, "Sao vậy?"

Sau khi nghe người bên kia nói xong, Jungkook khựng lại, rồi cậu đứng lên, hoảng hốt hỏi, "Cái gì cơ?!!"

Jungkook gật đầu, "Được rồi, tôi sẽ quay về nhanh thôi. Nhớ phải giữ nguyên hiện trường."

Nói xong, cậu tắt máy, nhưng vẫn không rời đi. Taehyung lúc đó cũng nhận được điện thoại, nghe xong, anh cũng có biểu cảm hoang mang không khác gì cậu.

Lặng người nhìn Jungkook vẫn còn đang cố gắng nén lại nhìn hình Hage, lòng Taehyung không nhịn được có một cảm giác đau lòng, giọng nói anh hạ xuống, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Jungkook... hai bác đã chết rồi em à..."

Jungkook chậm rãi đứng dậy, cười khổ một tiếng, "Cuộc đời tôi, chẳng có cái gì tốt đẹp hết nhỉ?"

Hai người rời đi, Taehyung gấp gáp bao nhiêu thì Jungkook thản nhiên bấy nhiêu.

~.~.~.~.~.~.~.~.~

Jeon gia.

Jungkook và Taehyung tới nơi, mọi người hốt hoảng ngăn cản, "Con đừng đến đó!"

Jungkook vùng người thoát khỏi, lặng nhìn thi thể của SeungRi và Jiyong. Hai thi thể cực kì kinh khủng với những vết dao sâu dứt khoát muốn đoạt mạng.

Cậu không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, mọi người càng cảm thấy khó xử.

Baekhyun đau lòng khóc to trong lòng Chanyeol, "Hức... chúng ta tới muộn rồi..."

Dù Jungkook không hề mở miệng chất vấn ai, cũng chẳng rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lòng ngực cậu không ngừng phập phồng, không cần nghĩ cũng biết cậu đang cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Taehyung ôm chầm lấy cậu, nhẹ giọng nói, "Hãy khóc đi... Làm ơn... Em hãy khóc đi..."

Jungkook như đang chết lặng, trên mặt không hề có một tia cảm xúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »