Chương 93

Mặt sau bức thư cuối cùng, còn có một dòng chữ được vết khá nhanh nhưng vẫn rất rõ ràng.

"Em nghĩ xem, nếu Taehyung biết được điều này... thì anh ta có vui mừng không nhỉ?"

Taehyung cười khổ, trên má không biết từ khi nào đã xuất hiện hai dòng nước mắt. Bây giờ anh đã biết được rồi, dù không rõ ràng gì nhưng trong lòng anh không hề tồn tại một cảm giác đắc ý vui mừng nào, ngược lại nó làm anh cảm thấy thật trống rỗng, tựa như một cái hố đen khổng lồ. Jungkook nói như thế, chẳng khác nào đang châm chọc anh...

Sóng mũi cay cay, nhịp tim đập thất thường khiến Taehyung rất khó chịu. Taehyung nhắm chặt mắt, không vì lí do to tát gì, chỉ đơn giản là anh không muốn nhìn thấy nụ cười vô tư của Hage... và những dòng chữ trong bức thư của Jungkook.

Khi nhìn vào nó, một cảm giác tội lỗi ùa lên làm Taehyung không nhịn được muốn tát cho mình một cái. Taehyung thở hắt ra một hơi, thả ba bức thư xuống đất, rồi chậm rãi rời đi.

Nhưng mà, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến anh phải dừng lại và quay đầu nhìn, "Anh... cảm thấy hối hận chưa?"

Taehyung kinh ngạc nói, "Jungkook... sao em lại ở đây?"

Đối mặt với anh, biểu cảm Jungkook thập phần đau thương, ánh mắt cậu đặt lên bức ảnh của Hage, nhàn nhạt nói, "Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi thà mình sẽ quay lại tới tận kiếp trước! Kiếp này sẽ bị tôi quên lãng đi."

Jungkook cười nhạt, nhìn thẳng vào Taehyung, nói, "Bởi vì, kiếp này tôi đã có quá nhiều đau thương rồi, tôi không muốn mình phải tiếp tục sống trong cuộc đời này nữa."

Taehyung nhíu mày, "Em đã nhớ lại rồi?"

Jungkook gật đầu, cười mỉm, đáp, "Ừ, tôi nhớ lại rồi."

~.~.~.~.~.~.~.~.~

Quay lại thời gian Jungkook còn đang ở nhà Kai.

Jungkook im lặng ngồi trên bệ cửa sổ, không thốt ra lời nào. Kai chỉ nhìn Jungkook, cũng không nói gì.

Không khí sẽ cứ mãi trầm mặc như thế kia cho đến khi Jungkook đột nhiên ngã xuống đất, hai mắt nhắm chặt.

Kai mở to mắt kinh hãi, hoảng hốt chạy tới vỗ nhẹ lên mặt Jungkook, lớn giọng nói, "Này, cậu bị sao thế? Jungkook? Cậu ngất à?"

Hiện giờ, Jungkook lại đang đối mặt với Jungkook, Jungkook nhếch môi, hỏi, "Cậu sao thế?"

Jungkook ngẩng đầu, hiện lên khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống, nói, "Tôi, bây giờ sẽ chiếm lấy cậu."

Jungkook cười khẩy một tiếng, "Chiếm? Cậu sẽ chiếm lấy tôi sao? Vậy thôi được rồi, cậu làm nhanh một chút đi, đừng để tôi đau là được."

Jungkook nhíu mày, hỏi, "Cậu không cần hỏi tôi sao?"

Jungkook thản nhiên đáp, "Hỏi cậu thì tôi được ích lợi gì? Cậu tất nhiên vẫn trả lời cho tôi, và tôi cũng vẫn mãi mãi biến mất."

Bỗng dưng, khung cảnh xung quanh bị đổi lại thành một vườn hoa Bỉ Ngạn đỏ bừng đầy bi thương.

Jungkook khẽ nheo mắt, hỏi, "Đây là gì?"

Jungkook cười nhạt, nói, "Cậu biết tại sao tôi lại tồn tại không?"

Jungkook nhướn mày, hỏi, "Tại sao?"

Jungkook nghiêng đầu, đáp, "Tôi, chính là cậu lúc cậu mười hai tuổi! Tôi, chính là cái nhân-cách-thứ-hai mà cậu đã tự suy tưởng ra! Tôi, chính là một "con người" dù suốt mấy thập kỉ vẫn dừng bước ở tuổi đời mười hai! Và, tôi, chính-là-cậu!"

Đồng tử Jungkook lớn ra, không hề che giấu sự kinh ngạc tột độ, "Cái gì cơ?!"

Jungkook đứng dậy, thoát khỏi những cái xiềng xích, hai bàn tay và bàn chân vẫn còn in dấu vết bầm tím và máu khô đã đông lại, Jungkook tiến về phía cậu, từng bước chân chậm chạp đến mức khiến Jungkook gấp tới độ muốn vồ tới kéo Jungkook tới chỗ mình. Nhưng Jungkook lại không thể cử động được, vì vậy cậu đành phải đè nén sự nóng nảy đang dần to hơn ở trong lòng.

Jungkook dừng lại khi cách cậu khoảng chừng hai, ba bước chân, y ngẩng đầu lên, trên mặt xuất hiện một nụ cười điên cuồng đầy quái dị, "Nói chung, tôi chỉ là "một thứ" mà cậu tưởng tượng ra thôi!"

Jungkook hoảng loạn, hai tay muốn đưa lên ôm lấy đầu nhưng lại không thể nhúc nhích khiến Jungkook muốn phát điên lên, "Không thể nào! Tại sao lại vậy được chứ?!"

Jungkook cười lạnh, nói, "Tôi bây giờ xuất hiện, chỉ đơn giản là do cậu quá mức cô độc! Đến nỗi, ngay cả nhân cách thứ hai này của cậu, cũng bị lây nhiễm cái sự cô độc ấy!"

Jungkook ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Jungkook, bây giờ cậu mới phát hiện ra một điều, rằng đôi mắt Jungkook rất sâu, trước kia đã sâu như một cái giếng không đáy, nhưng lần này lại giống như một lỗ đen vũ trụ không có lối thoát. Trong phúc chốc, Jungkook như có cảm giác bản thân mình đã bị ánh mắt đó mê hoặc.

Jungkook cúi người xuống, khẽ nói, "Đã đến lúc tôi phải chiếm lấy cậu rồi..."

Sau đó, Jungkook ngửa đầu dựa vào ghế, khoé môi nhếch lên nở nụ cười thê lương, nói, "Hãy nói cho Taehyung biết tình yêu của cậu. Đừng chần chừ nữa."

Jungkook khựng lại, "Cậu nói gì?"

Jungkook bình thản lặp lại lời nói của mình, "Tôi muốn cậu hãy thổ lộ ra cho Taehyung biết đi! Đừng nghĩ tôi không rõ chuyện gì cả. Cảm xúc của cậu, tôi biết rõ hơn tất thảy!"

Jungkook phát hiện mình đã có thể cử động được, cậu chậm rãi đứng dậy, ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong vắt, giọng nói ôn nhu vang lên, "Làm ơn, hãy nói ra nhé."

Rồi cậu chậm rãi ngã người về phía sau, đôi mắt tím nhạt nhắm chặt lại, nhịp tim đập càng thêm nhanh. Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, cậu vẫn có thể nghe được câu nói cuối cùng của Jungkook, "Được thôi."

"Cậu biết cái cảm giác ấy không? Dù có đứng ở trên tầng cao nhất của Thiên Đàng cũng không bằng một phần của việc thấy một tia sáng hy vọng nằm dưới đáy Địa Ngục. Cái cảm giác cậu được bao phủ bởi những bông hoa rực rỡ nhất..."