- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- [Vkook] Thiên Thần Khát Máu
- Chương 87
[Vkook] Thiên Thần Khát Máu
Chương 87
Dừng xe trước cổng biệt thự to lớn của Suho, Jungkook lấy điện thoại ra gọi, "Anh mở cửa đi."
Suho kinh ngạc, "Cậu tới rồi à?"
Jungkook lạnh nhạt nói, "Nhanh một chút." Rồi dứt khoát tắt máy.
Không để Jungkook đợi lâu, cánh cửa chậm rãi mở ra, Jungkook lái xe vào trong.
Đến khi tới nhà trong, Jungkook đem chìa khoá xe bỏ vào túi, mở cửa xe ra rồi đi vào.
Suho đang đứng trước cửa, thấy cậu thì cười khẩy một tiếng, "Em mà cũng muốn tới chỗ nhà tôi sao? Thật là làm tôi thụ sủng nhược kinh a." Giọng điệu của Suho đầy sự thích thú.
Jungkook híp mắt lại, hỏi, "Anh biết sự thật trong sự thật là gì không?"
Suho ồ lên một tiếng, tựa như đang cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nếu nghe kĩ thì lại cảm thấy giống như đang có vẻ hứng thú với nội dung trong câu hỏi của cậu, "Vậy là cậu vẫn chưa tìm ra được nhỉ?"
Jungkook mất kiên nhẫn nói, "Anh nói ra hết đi! Đừng có lòng vòng với tôi!"
Suho làm dáng đưa tay mời cậu vào, dáng vẻ lịch thiệp như một quý ông, "Chuyện này không thể nói ở ngoài đây được. Tôi nghĩ chúng ta nên đi đến một chỗ khác."
Làm trò! Jungkook hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng im lặng đi theo.
Suho đưa cậu đến một căn phòng nằm trong góc ở tầng hai. Mới mở cửa ra, khói bụi đã bay mù mịt khiến Jungkook phải nhíu mày, "Cái gì vậy?"
Suho nói, "Cậu vào đi."
Căn phòng này khá lớn, nó giống như một căn phòng ngủ, nhưng có lẽ lâu năm rồi không được ai sử dụng và lau dọn nên có rất nhiều bụi bẩn lẫn mạng nhện trên góc tường.
Jungkook nheo mắt đánh giá căn phòng, nhẹ giọng chế giễu, "Không ngờ được nhà anh mà cũng có một căn phòng tồi tàn như thế."
Suho cười nhạt không đáp, bước tới tủ đồ, cầm ra nhiều phong thư cũ kĩ.
Jungkook đưa tay nhận lấy, khó hiểu nhìn Suho, "Cái này là sao?"
Suho nhếch môi, nói, "Em cứ đọc đi. Tôi sẽ ra ngoài trước." Nói xong, Suho liền ra ngoài.
Jungkook mở phong thư đầu tiên, liền bị ngỡ ngàng bởi nội dung bên trong.
"Anh Kook, anh có sống tốt không? Còn em thì chẳng tốt chút nào. Cứ mỗi ngày không được gặp anh, giống như hôm qua vậy, em lại không thể ngủ ngon được. Anh biết tại sao không? Là vì anh chính là ngôi sao đêm của em, anh có thể chiếu sáng cho em thấy mọi thứ trong đêm tối. Nhưng mà, hôm qua... anh lại không có bên em nữa."
Cái gì vậy chứ? Jungkook mím môi, mở tiếp phong thư thứ hai. Bức thư còn kèm theo một tờ giấy A4 vẽ màu đen toàn bộ, nhưng lại vẽ không được đều mấy, có lẽ người viết thư là một đứa bé.
"Anh Kook, hôm nay em vẽ bầu trời đêm đấy, nhưng mà... nó hoàn toàn tối đen. Bởi vì, không có ngôi sao ở đó..."
Phong thư thứ ba cũng kèm theo một bức vẽ. Lần này cũng được tô màu đen tối thui. Dòng chữ trên bức thư bị nhoè đi một ít, chắc là nước mắt đi.
"Anh Kook, vì anh chính là ngôi sao của em, nên em đã vẽ một bầu trời đêm. Nhưng lại không biết rằng, chỉ vì màu đen ấy, lại làm anh biến mất, mãi mãi không thể xuất hiện được nữa. Em cố gắng lấy cục tẩy xoá đi nó... nhưng, có lẽ đã muộn rồi..."
Khi đọc bức thư cuối cùng, Jungkook cảm thấy tay mình run rẩy lạ thường, nước mắt bất giác rơi xuống, thấm đẫm cả bức thư và dòng chữ viết tay đầy non nớt.
Phong thư cuối cùng, cũng kèm theo một bức tranh, nhưng không còn một màu đen nào nữa, thay vào đó... là một bức vẽ đích thực, những đường nét hài hoà và màu sắc tạo nên hình ảnh một đứa bé ngồi trên ghế, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nghiêng thật sự rất đẹp, mái tóc màu đen tuyền mượt mà, mắt màu nâu nhạt long lanh như nước, chiếc mũi nhỏ cao, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên.
Trên bệ cửa sổ là một bó hoa oải hương trông rất tươi mới. Mà hình ảnh bên ngoài cửa sổ, là một màu tối đen thêm một vài dấu chấm vàng che lấp, Jungkook biết, đó là bầu trời đêm.
Trên góc trái bức tranh, có một dòng chữ, "Ngôi sao của em... đừng biến mất nhé."
"Anh Kook, đấy là bức tranh anh vẽ cho em đấy. Bó hoa oải hương này không còn nữa, bởi vì em không chăm sóc tốt nó, em xin lỗi.
Anh Kook, ngày hôm qua.., bầu trời không còn một ngôi sao nào nữa. Phải chăng... anh đã biến mất rồi sao?
Ngày hôm nay, em bước đi dưới bầu trời đêm, có ánh trăng, có ngôi sao, có làn gió mát... chỉ tiếc, không có anh...
Anh Kook, nếu có thể quay lại từ đầu, em sẽ giữ chặt anh bên mình, không ai có thể làm anh đau khổ nữa.
Nhưng có lẽ... tất cả đều đã muộn rồi.
Tạm biệt anh, ánh sáng duy nhất của em...
Ngôi sao của em... đừng biến mất nhé!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- [Vkook] Thiên Thần Khát Máu
- Chương 87