Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Vkook] Thiên Thần Khát Máu

Chương 86

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Taehyung và Ho Seok đều có mặt tại sân đua, hai người ngồi trong một căn phòng cách biệt nên không hề bị mấy âm thanh bên ngoài làm phân tâm.

Nhìn vào màn hình máy tính hiện lên mười chiếc xe đua đẹp mắt, Taehyung không thể phân biệt được đâu là chiếc của Jungkook, mất kiên nhẫn hỏi, "Chiếc nào là của em ấy thế?"

Ho Seok chỉ vào chiếc xe đứng đầu trong hình, "Chiếc màu đen này là của em ấy đấy."

Taehyung liền nhìn vào chiếc xe, anh phát hiện chiếc xe này không khác gì chiếc anh đã thấy trên hình ngày hôm qua, Taehyung híp mắt lại, hỏi, "Mày có đôi mắt rất sắc bén đúng không? Vậy mày có biết vận tốc của chiếc xe này không?"

Ho Seok trầm mặc, một hồi sau khẽ đáp, "Nếu tao phán đoán đúng, thì có lẽ vận tốc xe lên đến 400 km/giờ."

Taehyung ngạc nhiên mở to mắt, "400?? Và đó là một chiếc xe tự làm?? Mày có chắc không đấy?"

Ho Seok xì một tiếng, khinh thường nói, "Mày xem em ấy đua đi rồi nói! Đừng nghi ngờ tao như thế chứ."

Trọng tài nổ súng, mười chiếc xe lập tức vọt thẳng lên phía trước, như ngày hôm qua, chiếc xe của Jungkook vẫn đứng đầu, tốc độ nhanh đến nỗi camera cũng phải rất khó khăn mới có thể bắt kịp cậu.

Taehyung nhíu mày nhìn chiếc xe thoải mái lướt qua những khúc cua một cách mượt mà, "Đây... chính là... Vua tốc độ sao?"

Ho Seok ngồi bên cạnh vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, "Tao nghĩ, bọn mình đã bỏ lỡ điều gì đó rồi."

Taehyung khẽ gật đầu, coi như đang đồng ý với lời Ho Seok.

Chưa đầy năm phút, Jungkook cán đích đầu tiên, chiếc xe dừng ngay trước người trọng tài, cửa sổ hạ xuống, Jungkook lạnh lùng nói, "Thật chán! Tôi không muốn đua nữa!"

Nói xong, liền lái xe rời đi, không hề do dự chần chừ một giây phút nào. Kai thấy vậy, bám chặt theo sau, nhưng vẫn không thể đi cùng hàng với Jungkook, Kai liền dùng điện thoại, một lúc sau, Jungkook cũng bật máy, Kai lo lắng hỏi, "Cậu sao thế? Sao lại hủy tư cách thi đấu chứ?"

".... Hồi nãy, tớ nghĩ có Taehyung ở đây."

Kai kinh ngạc, hấp tấp hỏi, "Sao cậu lại biết?"

Jungkook cười nhạt, đáp, "Ánh mắt của Taehyung tớ biết rõ nhất."

Kai nheo mắt, "Nó như thế nào?"

Jungkook mím môi, nói, "Ánh mắt lạnh lùng... và có chút khó hiểu."

"Hửm??"

"Tớ muốn cậu điều tra về những điều xảy ra ở Jeon gia trong 6 năm này! Ngay hôm nay!"

Jungkook tắt máy, không đợi Kai ú ớ thêm câu nào. Hai tay cầm trên vô lăng nắm chặt, khuôn mặt Jungkook tối sầm.

Mới nãy, khi đang chuẩn bị bắt đầu, một ánh mắt nóng bỏng cứ nhìn chầm chầm vào xe cậu, hay nói rõ ràng hơn... là nhìn vào cậu. Ánh mắt này, nó khiến người ta áp lực vì quá mức lạnh lùng, và... có gì đó khó hiểu.

Loại ánh mắt này, Jungkook biết rất rõ là của Taehyung. Nếu hôm nay anh đã có mặt ở sân đua, vậy là anh đã biết thân phận Vua tốc độ của cậu!

Một khi đã như thế, cậu tuyệt đối không thể hoạt động với thân phận Vua tốc độ nữa rồi, chỉ còn một cách thôi, đó là tìm ra bí mật sáu năm trước.

"Hãy tìm ra sự thật trong sự thật!"

Trong giây lát, câu nói của Suho vang lên trong đầu cậu.

Jungkook cau mày, khẽ cắn môi. Hage rõ ràng là một sự thật đứng trong bí mật của Jeon gia, nhưng mà, nếu nghĩ lại, đây cũng không hẳn là việc làm quá mức xấu hổ, chắc chắn không đến nỗi phá hoại danh tiếng của Jeon gia.

Nếu vậy.... Suho có lẽ biết được điều gì đó!

Jungkook gọi điện thoại, "Suho, anh đang ở đâu?"

"... Tôi đang ở biệt thự của tôi."

Jungkook nhếch môi, nói, "Tôi sẽ qua đó." Rồi tắt máy.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Tại căn phòng nằm ở sân đấu, Taehyung nhìn thấy Jungkook lái xe đi, cũng không gấp gáp đuổi theo.

Ho Seok khó hiểu hỏi, "Mày không đuổi theo à?"

Taehyung cười khẩy một tiếng, hỏi lại Ho Seok, "Mày nghĩ xem... tại sao em ấy lại rời đi?"

Ho Seok khựng lại, ngập ngừng nói, "Không lẽ..."

Taehyung gật đầu, giống như khẳng định suy nghĩ của Ho Seok là đúng, "Em ấy đã biết chúng ta đang ở đây!"

Taehyung đứng dậy, cười lạnh nói, "Ho Seok, tao nghĩ mình nên điều tra rồi."

Ho Seok nhanh chóng đứng dậy. Hai người lặng lẽ rời đi, không để lại vết tích nào.

Không ai có thể phát giác được trong căn phòng này vừa nãy mới có người.
« Chương TrướcChương Tiếp »