Sau sự việc đó, Nam Joon cũng kể hết ra cho Seungri, Jiyong, Baekhyun, Chanyeol, Seok Jin biết.
Còn Jimin, Ho Seok, Taehyung, Yoongi tự dưng bị bỏ qua một bên.
Jungkook được giữ lại ngồi kể ra chi tiết.
Nghe xong, Jiyong và Chanyeol cúi gầm mặt, SeungRi, Baekhyun và Seok Jin lại khóc trông rất thương tâm.
Jungkook nhìn thấy vậy cũng mủi lòng. Bất chợt, giọng nói của người kia vang lên, lần này tràn đầy sự không cam tâm, "Bọn họ đều đang giả vờ!!"
Không khó để tưởng tượng biểu cảm lạnh lùng đến chết người của người kia khi nói ra câu này.
Jungkook mím chặt môi, nói, "Tất cả... đều cả kẻ dối trá!!"
Mọi người liền nhìn cậu. Taehyung hoang mang hỏi, "Em nói cái quái gì vậy?!!"
Jungkook đứng dậy, nghiêng đầu, "Cậu ta nói tất cả các người đều là kẻ dối trá! Làm cậu ta cô độc một mình. Cậu ta rất hận các người."
SeungRi gấp gáp hỏi, "Cậu ta còn nói gì nữa?"
Jungkook nhếch môi, nói, "Những gì cậu ta nói, con đều đã nói hết. Nhưng mọi người biết biểu cảm của cậu ta lúc nói ra điều đó không?"
Jiyong tay đỡ trán, thở dài, "... Thật sự đã muộn rồi..."
Jungkook nhớ lại, cười khổ một tiếng, nói, "Cậu ta lúc nói ra còn lạnh lùng, tàn nhẫn hơn cả tôi! Biểu cảm lại cực kì thản nhiên! Rốt cuộc các người đã làm gì mà khiến cậu ta phải như thế?! Nói thật, cậu ta... trông cực kì cô độc. Đến nỗi, tôi cũng rất đau lòng!"
Baekhyun ôm mặt khóc nức nở, "Thật xin lỗi..."
Trong đầu lại vang lên giọng nói đầy chán ghét của người kia, "Thật là giả tạo! Đáng khinh!"
Jungkook cười nhạt, ánh mắt kiên định nhìn mọi người, "Cậu ta nói... chỉ cần tôi tìm ra được sự thật, tôi sẽ không còn cô độc nữa!"
Nam Joon hoảng hốt nói, "Bây giờ không phải cậu còn ổn hơn sao? Có gia đình, có bạn bè bên cạnh cậu, không lẽ cậu còn thấy cô độc?"
Jungkook gật đầu, nói, "Tôi cảm thấy vẫn thiếu một thứ... dù chỉ là một thứ, nhưng lại khiến tôi trống rỗng đến nỗi... nó tạo ra một cái lỗ đen... trong tôi."
Chanyeol nheo mắt lại, nói, "Con biết cái giá của nó không?"
Jungkook híp mắt lại, "Cái giá của tôi là gì?"
Người kia đáp lại, "Cậu chỉ đơn giản là thiếu sự cứu rỗi. Vì vậy, chỉ có một thứ mới khiến cậu cảm thấy hết cô độc!"
Jiyong tưởng cậu hỏi mọi người, liền khó hiểu nói, "Con hỏi vậy sao bọn ta biết được!"
Jungkook chậc lưỡi, nói, "Cậu ta nói chỉ cần tôi tìm được sự cứu rỗi, tôi sẽ hết cô độc!"
SeungRi đứng lên, ngạc nhiên hỏi, "Con đang nói chuyện với cậu ta sao?"
Jungkook gật đầu, dùng ngón trỏ chỉ vào đầu, "Giọng nói của cậu ta đang vang lên nha."
Mọi người cũng đứng dậy, dùng ánh mắt không thể kinh hãi hơn mà nhìn cậu.
Baekhyun hỏi, "Cậu ta nói cái gì?"
Jungkook im lặng, phát hiện người kia không thèm nói chuyện nữa, liền bảo, "Cậu ta hình như không muốn nói chuyện."
SeungRi liền ngã khuỵ xuống, nước mắt lã chã rơi, "Con vẫn hận ta! Nhóc con ấy vậy mà vẫn hận ta!"
Jungkook nhíu mày, hỏi, "Tại sao baba lại khóc?"
Bất quá, người đáp lại cậu không phải là mọi người mà lại là người kia, giọng cậu ta bình ổn nói, "Tại vì y đang hối hận."
Jungkook khó hiểu, "Hối hận? Không lẽ y từng làm gì cậu?"
Người kia im lặng, không nói gì nữa.
Taehyung thấy mọi người cứ nói mấy chuyện khó hiểu, liền lớn giọng nói, "Rốt cuộc là đang có chuyện xảy ra? Tại sao bác SeungRi lại khóc ạ?"
Chanyeol trừng mắt nhìn anh, cảnh cáo, "Con im lặng đi! Đây là chuyện của bọn ta!"
Lúc này, Hage từ ngoài cửa hăng hái vào nhà, thấy mọi người liền cúi người chào, "Chào mọi người ạ."
Jungkook liền nhìn nhóc, khuôn mặt này... thật giống đứa bé kia.
Jungkook cắn môi, nói, "Tôi thấy Hage cực kì giống đứa bé kia! Cậu có nghĩ đó là đứa bé kia không?"
Người kia ngạc nhiên nói, "Tại sao? Nó là ai? Tại sao lại giống em ấy tới vậy?"
Jungkook nhíu mày hỏi, "Cậu không nhớ em ấy à? Không phải em ấy là đứa bé kia sao?"
Người kia dùng giọng điệu mơ hồ nói, "Không phải! Cậu ta không phải em ấy! Em ấy đã mất rồi! Em ấy không còn nữa đâu!"
Jungkook kinh ngạc nhìn Hage, nói, "Vậy Hage là ai?"
Người kia tức giận nói, "Bọn họ dám gϊếŧ em ấy!! Bọn họ cư nhiên muốn gϊếŧ em ấy!!"