Chương 76

Chiều hôm đó, Nam Joon, Baekhyun, Chanyeol, Jimin, Ho Seok, Luhan, Sehun và cả Taehyung đều rời đi. Nhưng Jungkook tuyệt nhiên không có mặt, và vẻ mặt của Taehyung cũng không được tốt, vì vậy ai cũng biết được lí do, rất ăn ý không hỏi chuyện đó.

Đợi mọi người về, Hage cũng được đưa về nhà, SeungRi liền kêu Jungkook xuống lầu nói chuyện.

Jungkook đi xuống, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Hage, cậu quay sang xoa đầu Hage coi như chào hỏi rồi quay sang nhìn SeungRi và Jiyong, hỏi, "Hai người kêu con xuống để nói chuyện gì ạ?"

SeungRi ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói, "Bọn ta định sẽ cho Hage đi học."

Jungkook cười nhạt. Nhìn biểu cảm của SeungRi mặc cậu còn tưởng có chuyện gì to tát lắm chứ. Bất quá, Jungkook vẫn có chút khó hiểu mà hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Jiyong mím chặt môi, trả lời, "Hage... không muốn đi."

Jungkook quay sang nhìn Hage, thấy nhóc đang cúi gầm mặt nhìn xuống đất nhưng lại không nói gì, Jungkook hạ thấp giọng, tránh làm Hage lo sợ, "Sao em lại không muốn đi học?"

Hage lắc mạnh đầu, giọng nói còn hơi run rẩy, "Em... em... sợ học..."

Jungkook nhíu mày, "Tại sao em lại sợ học?"

Nghe giọng Hage như muốn khóc lên, SeungRi và Jiyong liền có cảm giác đau lòng.

Hage rụt rè nói, "Lúc trước.... có vài bạn... nói em... ngu ngốc... còn bắt nạt em..."

Jungkook gật gù như hiểu rõ vấn đề, nhẹ nhàng hỏi, "Vậy em nghĩ em như thế nào?"

Hage ngẩng đầu, hiện lên đôi mắt đã ứa nước, mũi cũng ửng đỏ lên, Hage chớp mắt, nghiêng đầu hỏi, "Ý anh là sao?"

Jungkook xoa đầu Hage, "Em là thiên tài hay chỉ là một đứa ngốc?"

Hage trả lời, "... Thiên tài ạ!"

Jungkook cười nhẹ, "Nếu em đã là thiên tài thì đừng bao giờ dừng bước! Bởi vì nếu em ngừng lại, sẽ có người lập tức đuổi kịp theo em."

SeungRi và Jiyong âm thầm tán thưởng. Đó là Jungkook nhà bọn họ nha, đã nói thì chắc chắn câu nào cũng triết lí.

Jungkook nhếch môi, giọng nói càng thêm phần quyết đoán, "Nếu có người đuổi kịp em rồi, vậy sao em có thể là thiên tài được chứ? Một khi đã là thiên tài, em có thể gặp thất bại, có thể gặp khốn khổ, nhưng em không thể bỏ cuộc! Em bắt buộc phải đứng dậy và bước tiếp."

Hage liền cười vui vẻ, giọng nói non nớt đầy hạnh phúc, "Em sẽ làm theo lời anh! Anh Kook, em sẽ trở thành người như vĩ đại như anh!"

"Anh Kook, anh... thật cô đơn."

"Anh Kook, em muốn ở bên cạnh anh... vì trông anh... rất cô đơn."

"Anh Kook, em buồn... vì anh cứ mãi cô đơn như vậy."

Jungkook tắt ngấm nụ cười, nheo mắt lại, hỏi, "Anh Kook?"

Hage không phát hiện vẻ mặt Jungkook có phần biến đổi, hồn nhiên nói, "Em nghe mọi người nói anh là Jungkook, nên em gọi anh là anh Kook."

Jiyong híp mắt, biểu cảm của Jungkook có hơi kì lạ, "Có chuyện gì vậy?"

Jungkook cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ. Rốt cuộc đó là do ai nói? Tại sao nó lại vang lên trong đầu cậu?

Không biết sao, sau khi giọng nói đó vang lên, cậu... cảm thấy trống rỗng, bỗng dưng lại khó thở.

Sự trống rỗng ấy, chỉ đơn giản là một thứ đen tối bị đυ.c màu, nhưng... lại là một lỗ hỏng thật lớn, khiến... cậu như bị nó nuốt chửng, không có cách nào thoát ra được. Và, tất cả là bởi vì... sự cô độc trong đó....

Trong phút chốc, một hình ảnh của một đứa bé có khuôn mặt tựa như Hage xẹt qua đầu cậu, biểu cảm của đứa bé rất đau thương, nhưng, không phải là với đứa bé... mà là với cậu!

Giọng nói đầy non nớt nhưng lại không thể che giấu sự thống khổ. "Anh Kook, tại sao... trong mắt anh, lại tối đen như thế? Tựa như một cái giếng không thấy đáy... Anh... vĩ đại như thế... nhưng, trông thật cô đơn..."

Hình ảnh ấy như thướt phim quay chậm, khiến cho cậu nhớ mãi không thôi. Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, lời nói ấy... không biết vì lí do gì, nhưng cho đến mãi sau này, nó vẫn cứ in sâu trong đầu cậu, mãi mãi không thể quên được.

Thấy Jungkook thất thần, SeungRi và Jiyong có chút lo lắng, SeungRi mím môi, ân cần hỏi, "Con sao thế? Có chuyện gì à?"

Jungkook như bừng tỉnh lại, cậu lắc đầu mình, nói, "À vâng, không có chuyện gì ạ."

Dù trong lòng có hơi hoài nghi nhưng nhìn Jungkook có vẻ không được ổn nên SeungRi kêu cậu đi lên phòng.