Chương 26

Hage và Jungkook về nhà cũng đúng giờ ăn tối. Bữa ăn mặc dù chỉ với vài quả trứng và một ít rau nhưng Jungkook lại không hề than vãn.

Thấy vậy, Lykke có chút tự hào, cháu ông không có kiêu ngạo như đám thiếu gia nhà giàu ngoài kia, ngược lại rất biết giữ nghĩa, tính tình lễ phép đáng yêu được lòng ông a.

Jungkook tất nhiên không để ý Lykke đang nghĩ gì, một khi mà biết được suy nghĩ của Lykke thì Jungkook sẽ cười to lên một tiếng cho coi. Cậu không phải là không kiêu ngạo, sinh ra trong một gia tộc lớn như Jeon gia tất nhiên có chút tự hào rồi. Cậu thản nhiên như vậy cũng bởi vì bữa ăn này trong ba năm cậu đã ăn nhiều lần rồi.

Tối hôm đó, Jungkook nằm trên chiếu, nhìn thẳng lên trần nhà. Bây giờ đã khuyu lắm rồi, Hage và Lykke đều đã ngủ rất ngon, trong khi đó cậu lại đang trằn trọc không ngủ được.

Một hồi sau, Jungkook ra ngoài trong im lặng. Jungkook ngồi trước cửa nhà, mắt nhìn lên bầu trời.

Bây giờ đang ở trong rừng, nhìn cảnh tượng trong đêm tối thế kia chắc chắn người bình thường sẽ nghĩ đến những chuyện kinh dị rồi, nhưng Jungkook là ai chứ, cậu thậm chí còn gϊếŧ người mà lại sợ ma thì là điều đáng nực cười.

Đêm nay là đêm không trăng, trên trời chỉ lưa thưa vài ngôi sao nhỏ bé, cũng có ánh đèn yếu ớt từ trong nhà hắt ra ngoài.

Jungkook để mười ngón tay xen kẽ vào nhau dựa vào cằm, tay cậu không ngừng run lên vì bất an.

Không biết sao, cậu lại cảm thấy bất an, khiến sự tự tin tìm ra sự thật trong Hage càng lúc càng tuột dốc.

Bởi vì có quá nhiều bí mật cần phải tìm ra, Jungkook lại càng sợ hãi khi dần dần tiến lên phía trước tìm ánh sáng của sự thật.

Con người là vậy, cứ tò mò tìm kiếm sự thật, rồi đến khi phát hiện ra tất cả, lại mong muốn được quay lại thời gian, không thể chấp nhận sự thật hiện tại.

Jungkook cũng cảm thấy như vậy, mặc dù chưa tìm ra sự thật, nhưng cảm giác lo lắng lại khiến tinh thần hiếu thắng của cậu không ngừng xuống dốc.

Tiếng nói của Lykke vang lên khiến Jungkook phải rời khỏi những suy nghĩ ấy, "Con chưa ngủ sao?"

Jungkook ngẩng đầu, "Ông không ngủ nữa à?"

Lykke chỉ cười xoà, "Ông hay thức giấc khi ngủ lắm."

Lykke ngồi xuống cạnh cậu, "Cháu không ngủ được hả?"

Jungkook gật đầu, "Vâng."

Lykke nhìn Jungkook, "Có gì khó hiểu sao?"

Jungkook nhíu mày, "Sao ông biết ạ?"

"Trên trán con hiện rõ nguyên dấu chấm hỏi mà."

Chỉ là một câu đùa quen thuộc, Jungkook cũng không thèm cười.

Lykke mất hứng, "Sao thế? Nói cho ta biết đi, có khi ta có thể giải đáp được."

"Cháu đang lo sợ..."

Lykke khó hiểu, "Lo sợ điều gì?"

Jungkook đáp, "Ông có biết sự thật của Hage chưa?"

Lykke lắc đầu, "Ông chưa biết."

"Cháu cũng chưa biết, nhưng lòng lại cứ mãi bồn chồn, cháu có cảm giác bất an khi sự thật cứ mãi lộ diện."

Lykke cười khẽ, "Vậy là cháu đang muốn từ bỏ?"

Jungkook lắc đầu, "Tất nhiên không ạ. Hage dù sao cũng là em trai cháu."

Lykke xoa đầu cậu, "Vậy thì cháu hãy tìm ra sự thật đi. Hãy nhớ, lòng quyết tâm luôn chiến thắng tất cả."

Jungkook cười nhạt, "Cảm ơn ông."

Dù chỉ là một nụ cười nhạt, nhưng sâu trong đôi mắt của cậu, lại bùng lên một ngọn lửa to lớn, và đó chính là sự quyết tâm bất chấp nguy hiểm mà tiến lên phía trước.

"Ta nghe nói... nhóc và ba mẹ đang có xích mích sao?"

Jungkook nói, "Chỉ là một chút thôi ạ."

Lykke hỏi, "Tại sao vậy?"

"Cũng không có chuyện gì to tát."

Thấy Jungkook muốn trốn tránh mình, Lykke cũng không hỏi nữa, "Cháu định khi nào mới trở lại Jeon gia?"

"Một tuần ạ."

Lykke kinh ngạc, "Sao lâu vậy?"

Jungkook cười, "Cháu phải tìm ra bí mật của Hage mà. Phải có một chút thời gian mới tìm ra được chứ ạ."

Hai người nhìn nhau rồi cười to vài tiếng. Lykke bảo, "Thôi, đi ngủ đi, kẻo chừng buổi sáng dậy sẽ mệt."

"Vâng ạ."

Jungkook nằm trên chiếu, mắt nhắm lại, khoé miệng nhếch lên kể cả khi ngủ. Cậu đã quyết tâm rồi, sự thật của Hage, cậu sẽ tìm ra trong một tuần ngắn ngủi này.