Chương 20

Ngay tại đường lớn, một chiếc siêu xe tiến thẳng về phía trước với tốc độ ánh sáng, tiếng động cơ mạnh mẽ như một con hổ đang gầm gừ. Sức ép này, khiến ai cũng phải nể sợ, cũng vì vậy mà mọi người tự động lui về hai bên đường.

Người lái chiếc siêu xe đẹp mắt này, không ai khác chính là Jungkook. Tâm trạng Jungkook hiện giờ rất xấu, tay nắm chặt vô lăng, lông mày nhíu chặt vào nhau, khuôn mặt âm trầm, đôi mắt tím nhạt càng lạnh đi.

Jungkook không tiến tới trường học mà đi ra ngoại ô, đến căn biệt thự hôm qua. Ban đêm thấy căn biệt thự rõ âm u thế kia mà khi vào ban ngày lại rực rỡ, tráng lệ như một cung điện, mặc dù nó không to như vậy.

Jungkook đi thẳng đến căn phòng họp, mở cửa ra, Sehun và Luhan đều đã ở đó.

Luhan hỏi han, "Sao thế?"

"Đua xe đi."

Sehun chậc lưỡi, "Hỏi một đằng trả lời một nẻo."

Jungkook liếc Sehun, Sehun liền biết Jungkook đang không ổn, cũng không ồn ào nữa.

Luhan đi tới chỗ cậu, "Đua xe á? Tớ đi."

Sehun cũng đi theo hai người. Luhan và Sehun đi cùng một xe, Jungkook đi một xe.

Đến được nơi cuộc đua tổ chức, ba người bước xuống. Đám người đứng xem chỉ trỏ. Chiếc xe của Sehun và Jungkook đều là những chiếc cực kì mắc tiền thế giới, là hai chiếc Hennessey Venom GT, với vận tốc tối đa lên đến 426,7 km/giờ. Đua với những chiếc xe như vậy, tất nhiên ai cũng phải áp lực.

Sehun nói, "Đường đua này còn thêm đoạn cua rất nguy hiểm, tên là 'Khúc hát của quỷ', đa số tay đua chuyên nghiệp đều mất mạng khi liều mạng lái qua khúc cua ấy."

Jungkook nói nhỏ, "Khúc hát của quỷ..."

Luhan nói, "Sở dĩ nó có tên như vậy là vì khúc cua này là một đoạn hình chữ U rất nhỏ, như vậy cũng chẳng có gì nguy hiểm, nhưng nó lại rất dốc, khi vượt qua, hai bên đường sẽ là vực, ngã xuống là mất mạng như chơi. Cứ mỗi lần tay đua đi qua nó, không cẩn thận sẽ bị mất tay lái, ngã xuống vực, cơ mà ai cũng có thể nghe được tiếng động cơ còn động lại dưới vực, nên quyết định đặt nó là 'Khúc hát của quỷ'."

Sehun ra vẻ bí ẩn, "Với lại, người ta đồn rằng, nơi này có ma đó."

Jungkook nghiêng đầu, cười lạnh, "Vớ vẩn."

Luhan lắc lắc đầu, "Cậu đừng nói thế. Con ma này linh lắm."

Jungkook im lặng. Sehun nói, "Người ta nói, cứ mỗi khi đi qua đoạn cua này, bất kể thời gian nào, đều sẽ nghe được những tiếng động kì lạ. Người không nghe thấy tiếng khóc của người phụ nũ thì sẽ nghe thấy tiếng khóc của trẻ em, lâu lâu sẽ còn nghe thấy tiếng cười man rợ của người đàn ông."

"Cậu phải cẩn thận, đừng để mất cảnh giác."

Jungkook vô tâm, "Chết hay sống gì cũng chẳng yên thân."

Sehun và Luhan nhíu mày khó hiểu, nhưng cuộc đua sắp bắt đầu, ba người đành tới xe của mình. Luhan ngồi cùng xe Sehun, Jungkook thì ngồi một mình. Thật ra lúc đầu Sehun cũng có nói Luhan qua xe Jungkook ngồi, nhưng Jungkook lại không đồng ý. Jungkook khi đua đáng sợ lắm a. Khuôn mặt lạnh đi, tốc độ xe nhanh khủng khϊếp, ánh mắt sắc bén, chiếc xe sẽ vượt các đối thủ một cách nhanh chóng. Vả lại, Luhan là một người không thích im lặng, nhưng Jungkook lại thích sự im lặng, rõ ràng không thể ngồi chung một xe a.

Trên đường đua, có khoảng hai mươi chiếc siêu xe đã lên động cơ, tiếng động mạnh mẽ gầm gừ. Ngay khi tiếng súng vang lên, hai chiếc Hennessey Venom GT trắng và đen vượt lên vị trí đầu, chiếc màu trắng là của Sehun, chiếc màu đen còn lại đang dẫn đầu tất cả chính là Jungkook.

Mọi người hú hét, bắt đầu chia phe, người thì cược cho Sehun, người thì cược cho Jungkook, nhưng Jungkook lại được nhiều người ủng hộ hơn.

Trong xe, Luhan nói, "Jungkook đang tức giận, em sợ cậu ấy sẽ điên cuồng mà lái xe với tốc độ khủng khϊếp như thế, có khi cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm cũng nên."

Sehun an ủi, "Đừng lo lắng, Jungkook là người biết kiểm soát bản thân."

Sau đó, ngay cả Luhan là một người cực kì ồn ào cũng im lặng một cách khó hiểu.

Khi đến tới đoạn cua, tiếng khóc của trẻ em, phụ nữ lẫn tiếng cười của người đàn lòng vang lên dồn dập. Jungkook nhíu mày, tập trung nhanh chóng vượt qua đoạn cua.

Nhưng khi vượt qua được, âm thanh ấy lại càng rõ ràng hơn, Jungkook quan sát xung quanh, giảm tốc độ để cho các đối thủ khác vượt mặt. Sehun thấy vậy, cũng giảm tốc độ.

Luhan hỏi, "Sao thế?"

"Jungkook đang đi chậm lại rồi."

"Không lẽ... cậu ấy đã nghe được rồi?"

"Có lẽ."