Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Vkook] Thiên Thần Khát Máu

Chương 107: Phiên ngoại 2: Kết thúc của tuổi thơ đẹp đẽ nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cách đây bảy năm, Jungkook mười bốn tuổi, lúc đó, cậu đã quen Hage được 4 năm trời. Khoảng thời gian không dài, cũng không thể nói là ngắn.

Nó chứa đựng tuổi thơ đẹp đẽ nhất trong thời thanh xuân của chính cậu, đó là điều không một ai có thể phủ định.

Và, tuổi thơ đẹp đẽ ấy, lại kết thúc vào một ngày bình thường, nhưng thật ra, nó chẳng bình thường chút nào. Đêm hôm ấy, Jungkook đang nằm trên giường, tay vỗ nhẹ lên lưng Hage, khẽ hát lên những bài hát ru nhỏ cho Hage ngủ. Nhìn nhóc, Jungkook liền cười rộ lên, ánh mắt không che giấu sự cưng chiều.

Nghe tiếng cười của Jungkook, Hage khựng lại một chút, hỏi, "Anh Kook, anh cười gì thế?"

Jungkook dịu dàng xoa đầu nhóc, nói, "Nhóc thật là đáng yêu."

Hage bĩu môi, rút sâu vào lòng cậu, giọng nói ngượng ngùng, "Anh đừng đùa."

Jungkook không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhóc. Hage cười nhẹ, nói, "Anh Kook, anh là ngôi sao chiếu sáng hướng đi của em đấy nhé. Nếu anh biến mất, thì có lẽ, em sẽ thành người mù mất thôi."

Jungkook phì cười, trêu chọc, "Người mù? Thế không lẽ ban ngày em cũng mù?"

Hage lắc đầu, nghiêm túc nói, "Ban ngày, vì không có ngôi sao, nên em cũng không thể nào sống tốt được."

Jungkook nhếch môi, hỏi, "Thế là em không thể nào sống tốt được luôn? Thương anh đến thế à?"

Hage cười tít mắt, gật đầy lia lịa, "Em vô cùng thương anh nha."

Jungkook chống cằm lêи đỉиɦ đầu nhóc, ừ nhẹ một tiếng, nói, "Anh cũng vô cùng thương em."

Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên mạnh mẽ, không một tiếng báo trước. Jungkook giật mình, xoay người nhìn ra, phát hiện có rất nhiều người đàn ông mặc vest đen. Một cảm giác bất an trào lên khiến Jungkook sinh ra ý định muốn đưa Hage chạy đi.

Jungkook ngồi bật dậy, hỏi, "Các người là ai?"

Tên đứng đầu cúi đầu xuống, cung kính nói, "Thưa thiếu gia, cậu cần phải theo bọn tôi."

Hage nghe vậy thì liền hoảng sợ, hai cánh tay nhỏ bé ôm thật chặt cậu, "Ai cho các chú lấy anh Kook của cháu chứ?!"

Jungkook vỗ nhẹ lên tay Hage, muốn nhóc bình tĩnh lại, cậu nhìn tên đứng đầu, nói, "Ai kêu?"

Tên đó vẫn cúi đầu, giọng điệu không chút thay đổi, "Cậu chỉ cần đi theo bọn tôi."

Jungkook hừ lạnh một tiếng, nói, "Các người phải nói rõ ràng!"

Tên đó ngẩng đầu, không nói không rằng, kêu người kéo cậu ra ngoài, Jungkook và Hage liền hoảng hốt, hai người nắm chặt tay nhau, vừa hét vừa chửi rủa.

Jungkook tức giận rít lên, "Ch* m*! Các người có biết mình đang làm gì không?!!"

Hage sợ đến nỗi khóc nấc lên, "Huhu, các người mang anh Kook của tôi đi đâu?? Mau trả anh Kook lại cho tôi!"

Jungkook nhìn nhóc khóc đến nỗi cả mặt đỏ bừng, mồ hôi cứ rơi đầy trán, cậu không nhịn được càng dùng thêm sức vùng mạnh, "Các người mau cút hết cho tôi! Tôi không đi đâu hết! Tôi chỉ ở đây thôi! Khốn khϊếp! Các người mau thả ra!"

Mấy tên kia không ai đáp lại cậu, vẫn im lặng kéo cậu ra ngoài. Sức của đứa trẻ mười bốn tuổi sao có thể so với hai người trưởng thành mà còn học võ thuật được. Vì vậy, Jungkook nhanh chóng bị mang ra ngoài.

Nhìn cánh cửa dần khép lại, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là Hage dùng đôi mắt to tròn ngơ ngác ứa nước nhìn cậu bị mang đi, ánh mắt ấy, nó khiến sóng mũi cậu cay cay, nước mắt rơi xuống lả tả. Jungkook tuyệt vọng oà khóc, "Huhu, ai cho các người mang tôi đi! Ai cho các người mang tôi rời khỏi Hage a!! Ai cho?? Ai cho?? Huhu, Hage của tôi mà... các người tại sao lại làm vậy chứ??"

Jungkook nói thật to, đến nỗi cổ họng khô khan, giọng nói khàn đi, "Tại sao các người lại đối xử với tôi và Hage như vậy?? TẠI SAO??! Huhu, Hage... các người tại sao lại làm vậy chứ??"

Trên một đoạn đường đi, Jungkook không ngừng oà khóc, đến nỗi khiến hai người mặc vest đen cũng có chút đau lòng. Một tên nói, "Thiếu gia, mong cậu bình tĩnh lại."

Jungkook khóc đến nỗi không nhìn thấy được gì phía trước nữa, chân cậu dậm mạnh, rất bất mãn nói, "Bình tĩnh lại?? Các người làm vậy mà kêu tôi bình tĩnh lại?? Làm cách nào để tôi bình tĩnh lại đây? Huhu, Hage của tôi... em ấy... Huhu, các người thật ác độc! Huhu..."

Rồi, Jungkook cảm nhận được có một lực đánh sau gáy thật mạnh khiến cậu ngất đi. Nhìn thấy Jungkook đã ngất, một tên thở dài, nói, "Thiếu gia, cũng thật đáng thương. Dù sao, cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ."

Tên kia liền đồng tình, "Đúng vậy. Hồi nãy tôi kéo thiếu gia ra, nghe thiếu gia cứ oà khóc như vậy, cả tôi cũng đau lòng."

~.~.~.~.~.~.~.~

Jungkook mở mắt ra, xung quanh cậu là bốn bức tường màu trắng toát khiến cậu không nhịn được nheo mắt lại, định đứng dậy, thì tiếng *lộc cộc lộc cộc* vang lên, nhìn xuống, tứ chi của cậu đều được khoá lại bằng xiềng xích.

Jungkook theo thói quen kêu lên, "Hage, em dậy chưa?"

Nhưng, không ai đáp lại. Chợt nhớ tới chuyện lúc mới nãy, cậu liền vùng mạnh, nước mắt lại rơi ra, "Huhu, các người mau trả tôi lại cho Hage đi mà! Tại sao lại chia xa bọn tôi chứ?? Huhu, các người thật ác độc! Ác độc! Ác độc!"

Tiếng mở cửa vang lên, Jungkook nhìn sang, lại thấy Nam Joon đi vào với một bộ đồ trắng, nhìn rất giống bác sĩ, ông nói, "Kook, ta nghĩ con cần biết điều này."

Jungkook mở to đôi mắt ứa nước, khẽ hỏi, "Điều gì?"

Nam Joon thở dài, tay vuốt nhẹ mái tóc đã thấm đẫm mồ hôi của cậu, nói, "Hage, thật ra... là một đứa trẻ bị Jeon gia nguyền rủa."

Cái gì? Jungkook trừng mắt, trong lòng ngoài sự kinh ngạc và sợ hãi ra thì còn có chút uất ức, "Cái gì cơ?? Hage bị Jeon gia nguyền rủa?? Các người dám nguyền rủa Hage của tôi ư? Huhu, các người là ai mà dám nguyền rủa Hage của tôi chứ?!!"

Nam Joon rời đi, bóng lưng ông dần biến mất ngoài cánh cửa, giọng nói của ông vang lên, "Ta nghĩ, con cần thời gian để bình tĩnh."

Jungkook gấp gáp, "Ông tại sao lại rời đi? Ông phải cứu tôi chứ! Ông phải cứu tôi! Nam Joon! Ông phải đưa tôi về với Hage! Tôi đi rồi... em ấy phải sống như thế nào?"

Đáp lại cậu, chỉ là tiếng khoá cửa. Không khí trong phòng liền trầm xuống.

Jungkook nghiêng người, nhìn về phía bức tường trắng, nước mắt lại tuôn ra, "Hage... anh xin lỗi..."

Mấy ngày sau, tâm lí của cậu càng không ổn định, đêm nào cũng vì gặp ác mộng mà thức giấc. Rồi từ từ, ngày nào cũng như thế, đến một ngày, trong phòng cậu đột nhiên im lặng bất thường.

Nam Joon lo lắng đi vào, hỏi, "Kook, con sao rồi?"

Cảnh tượng trong phòng khiến ông ám ảnh cả đời! Đó chính là... Jungkook ngồi bó gối trên giường, ánh mắt ngây dại nhìn ông, trong đó, còn có sự lạnh lùng đến cực hạn. Khí thế quanh người cậu, không biết từ khi nào, đã mạnh mẽ vùng lên.

Đến bây giờ khi nhớ lại, Nam Joon vẫn không nhịn được cười khổ một tiếng, nói thầm, "Thật sự cũng không biết, ai mới là người bị nguyền rủa..."
« Chương TrướcChương Tiếp »