Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Vkook] Thiên Thần Khát Máu

Chương 103

« Chương TrướcChương Tiếp »
Taehyung thấy Jungkook trợn to mắt nhìn điện thoại. Biểu cảm giống như đang cực kì kinh ngạc. Mà tại sao cậu lại kinh ngạc? Có chuyện gì làm cậu kinh ngạc đến thế?

Taehyung nhíu mi, nghi hoặc hỏi, "Em sao thế?"

Jungkook đặt điện thoại xuống bàn, chớp mắt nhìn Taehyung, cười hì hì, nói, "Anh... có biết cách thay tã không?"

Thay tã? Thay cho ai? Taehyung cau mày nhìn chỗ bên cạnh cậu, thấy Min Young nằm ngủ ngon lành, anh hỏi, "Thằng đó là ai??"

Thằng đó? Chẳng phải dùng từ này có hơi nặng sao? Jungkook không để ý tới cách nói của anh, cậu nhướn mày nhìn Min Young, đáp, "Là Min Young, con nuôi của baba và papa."

Nghe tới hai từ con nuôi, không biết sao Taehyung cảm thấy lòng thật nhẹ nhõm. Anh còn nghĩ cậu tốt bụng đến nỗi thay tã cho một đứa trẻ xa lạ.

Taehyung ừ một tiếng, nói, "Em muốn thay tã cho Min Young à?"

"Ừ." Jungkook gật đầu.

Taehyung nhìn cái tã dính nước màu vàng ở dưới đất, anh nhíu mày, "Dính nướ© đáı à... vậy có cần phải rửa không?"

Thế quái nào mà anh lại hỏi lại cậu?? Jungkook bĩu môi, nói, "Em là đang hỏi anh cơ mà!"

Taehyung nghiêng đầu, ồ lên một tiếng, nói, "Em vừa nói là 'em' kìa."

Jungkook hừ lạnh, nói, "Thì sao?"

Dù đã trải qua ca phẫu thuật hai tiếng, Taehyung có lẽ vẫn chưa mất đi năng lượng nào, bằng chứng là anh đi xuống đất, mang luôn cái bịch nước biển theo, ngồi xuống bên cạnh cậu, anh hỏi, "Sao em không gọi người khác? Hoặc là lên google á."

Jungkook chậc lưỡi, "Em tra rồi. Nhưng vẫn không thấy kết quả."

Sau đó, trong căn phòng bệnh xuất hiện một cảnh tượng khá éo le, hai người con trai rõ cao to thế kia... mà lại thẩn thờ nhìn vào cái xx của một đứa trẻ.

Một lúc sau, Taehyung cầm điện thoại lên, nói, "Vậy em gọi điện đi."

Jungkook bĩu môi, "Thế tại sao anh không gọi?"

Taehyung cười tươi, nói, "Em là đang dựa dẫm vào anh đấy à?"

"... Có thể nói là vậy đi."

Taehyung cười to, hưng phấn cầm điện thoại lên, gọi cho Baekhyun, "Alo? Baba hả?"

Baekhyun lúc này đang kêu người dọn lại Jeon gia, nhận được cuộc gọi từ Taehyung thì liền bật máy, nói, "Con sao rồi? Có khuyên bảo được Kook không?"

Taehyung gật đầu, nói, "Được rồi ạ."

Baekhyun xì một tiếng, hỏi, "Thế gọi cho ta làm gì?"

Taehyung nhìn cái tã, ngập ngừng nói, "Baba này... thay tã... có cần phải rửa cái ấy ấy không ạ?"

Baekhyun kinh ngạc đến độ điện thoại cũng suýt nữa rơi xuống đất, y hoảng sợ hỏi, "Cái gì cơ?? Con lại đi khắp nơi để kết giống à??"

Taehyung đen mặt, giọng nói trầm xuống, "Baba tại sao lại nghĩ con trai của baba như thế chứ?"

Nghe Taehyung nói như thế, Baekhyun bình tĩnh lại, hỏi, "Thế đứa bé kia là ai?"

Taehyung đặt điện thoại xuống bàn, cầm lấy một quả táo được đặt ở trong rổ có sẵn ở trên bàn, cắn một miếng to, rồi đặt quả táo xuống, cầm điện thoại lên. Các thao tác chậm rãi đến mức Baekhyun cũng mất kiên nhẫn mà hỏi, "Con còn ở đấy không vậy?"

Nhìn Taehyung chật vật, Jungkook ra hiệu cậu sẽ nói, rồi lấy điện thoại từ tay Taehyung, cậu nói, "Bác Baekhyun ạ?"

Baekhyun nghe giọng Jungkook, ôn tồn nói, "Kook hả? Con đừng buồn chuyện đó nhé. À mà, đứa trẻ kia là ai vậy?"

Jungkook mím môi, đáp, "Là con nuôi của baba và papa của con ạ."

Seungri và Jiyong có con nuôi sao? Baekhyun gấp gáp đứng dậy, vừa đi vừa nói, "Con ở đâu vậy? Nói địa chỉ đi rồi ta tới đó luôn."

Jungkook đáp, "Bệnh viện của Kim gia ạ."

Bệnh viện? Jungkook bị thương? Baekhyun căng thẳng hỏi, "Con bị thương ư? Có đau lắm không? Vết thương có nặng không? Đã được băng bó chưa?"

Jungkook bật cười trước sự quan tâm cuồng nhiệt của Baekhyun, cậu nói, "Không phải con. Anh Taehyung bị thương ạ."

Baekhyun nghe tới Taehyung bị thương, giọng điệu liền hạ xuống, một chút sự lo lắng trong lời nói cũng không có, "Là Tae sao? Vậy thì thôi. Thằng đó mình đồng da sắt lắm, có dùng thanh sắt đánh cũng chưa chắc gì nó đã chết."

Jungkook ngớ người. Baekhyun là thần hay sao mà lại nói đúng quá vậy?

Taehyung ngồi bên cạnh đang cố nghe lén, nghe Baekhyun nói xong, anh cũng không có biểu tình gì khác. Chắc có lẽ đã nghe quá nhiều lần rồi nên bây giờ đã ăn sâu vào máu luôn.

Không để cho Jungkook nói gì, Baekhyun hưng phấn nói, "Con đợi ta nửa tiếng nữa nhá. Ta sẽ tới bệnh viện nhanh thôi."

Jungkook đáp một tiếng vâng rồi tắt máy. Cậu quay sang nhìn Taehyung, tư vị trong ánh mắt khiến Taehyung không nhịn được cơ mặt khẽ giật.

Ánh mắt này... sao giống đang thương hại anh quá vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »