Chương 102

Jungkook lật mặt sau của tờ giấy, phát hiện thêm một vài dòng chữ ngắn do Jiyong viết.

"Đứa bé tên Hage chỉ là một người máy, khi bọn ta chết đi, nó sẽ tự động ngừng hoạt động."

Một người máy? Jeon gia thật ra cũng có tiền quá nhỉ?

Jungkook đứng dậy, đưa Min Young đi băng bó lại vết thương.

Hai tiếng sau, đèn trước phòng phẫu thuật tắt đi, cánh cửa mở ra, chiếc cáng đưa Taehyung ra ngoài. Anh bây giờ đã bị tiêm thuốc mê nên vẫn còn ngủ, hai mắt nhắm hờ, khoé môi cứ mãi nhếch lên không chịu rút xuống, bộ đồ trên người đã được thay bằng đồ bệnh nhân, anh chỉ mặc mỗi cái quần, còn phần thân trên thì hoàn toàn bị băng trắng che kín.

Jungkook mỉm cười, nói với vị bác sĩ, "Cảm ơn."

Vị bác sĩ xua tay, nói, "Người này trước khi phẫu thuật còn cầu mong tôi cứu sống cậu ấy nữa chứ." Thật ra, nếu Taehyung không bị mất quá nhiều máu thì chắc chắn anh không thể chết được.

Jungkook nghe thấy bác sĩ nói, cũng tưởng tượng cảnh tượng ấy. Lời nói Taehyung dù có chút buồn cười, nhưng cậu biết, anh đang nói thật. Nếu anh chết đi, cậu sẽ chỉ còn một mình trên đời thôi.

Vị bác sĩ nói, "Bệnh nhân sẽ tỉnh dậy sau hai tiếng nữa. Cậu đừng quá lo lắng."

Hai y tá đưa Taehyung tới một phòng bệnh cao cấp. Jungkook nhờ người hầu ở nhà mang vài bộ đồ cho mình và cho Min Young, cộng thêm một bịch tã. Lúc này, cậu muốn ở bên Min Young lâu thêm nữa, cậu muốn bảo vệ sinh mạng mà baba và papa cậu đã từng muốn bảo vệ.

Nửa tiếng sau, có một người mang bịch đồ lên. Jungkook cầm lấy, đặt Min Young nằm xuống ghế sofa, cậu đắp cái áo khoác của mình lên người nhóc. Cậu đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, cậu đi ra, ngồi xuống bên cạnh Min Young, nhìn chầm chầm nhóc. Min Young chỉ mới hai tuổi nên thân hình có hơi mũm mỉm, khuôn mặt to tròn che lấp cả cái mũi và miệng, hàng lông mi dài run nhẹ, lông mày màu đen nhạt, mái tóc lưa thưa cũng màu đen. Dáng người nhóc khá nhỏ nên so với cái áo của cậu có chút buồn cười.

Lúc ngủ, phần môi dưới của nhóc chề ra, kèm theo đó là một dòng nước miếng trong suốt, tiếng thở phì phò nhỏ vang lên. Hôm nay, Min Young mặc một bộ đồ yếm cực kì đáng yêu, nhưng bởi vì trận nổ hồi nãy nên có hơi dơ bẩn. Làn da trắng nõn được gắn vài miếng vải trắng bao bọc vết thương bị chày xát bên trong.

Jungkook lật người nhóc lại, cố gắng dùng nhẹ sức mà mở cái yếm ra, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của nhóc.

Mở cái yếm ra được, cũng là mười phút sau đó. Jungkook bắt đầu cởi cái tã ra, phần tã trắng dính một màu vàng. Jungkook đen mặt, là nướ© đáı...

Vậy... cậu phải làm sao đây? Có cần phải rửa không? Hay để yên đó luôn?

Để tìm ra kết quả, cậu híp mắt, hồi tưởng lại lúc mình hồi nhỏ. Nhưng mà, cậu lại chẳng nhớ được cái gì.

Jungkook bĩu môi, lấy điện thoại trong túi ra, ghi dòng chữ trên google "Trẻ con đái có cần phải rửa cái xx rồi mới thay tã không?" Cậu cũng không định ghi dài như vậy, nhưng nghĩ lại nếu thiếu một chữ thì có thể là google sẽ search ra sai luôn cho coi.

Đừng nói cậu ngu ngốc. Dù cậu có kĩ năng sống ở bên ngoài, nhưng việc chăm sóc trẻ em, con số ấy liền tuột xuống số âm.

Bấm vào chữ "tìm kiếm", ở dưới có hàng nghìn kết quả.

"Cách để thay tã cho trẻ em." Cái này tất nhiên cậu biết, bỏ!

"Làm sao để thay tã cho trẻ em?" Cái này khác cái ở trên à?

"Năm cách để thay tã cho trẻ con." Cái này cụ thể quá nhỉ?

"Cách để giúp con bạn cảm thấy thoải mái khi mặc tã." Nó liên quan à??

Tại sao lại chẳng có cái nào liên quan tới câu hỏi của cậu hết vậy??

Jungkook xì một tiếng, đặt điện thoại xuống bàn, hai mắt nhìn chầm chầm vào cái xx của Min Young.

Có nên rửa không nhỉ? Hay là khỏi cần rửa? Nhưng mà, nếu rửa thì cậu lại chẳng biết rửa như thế nào. Còn nếu không rửa, thì chỗ đó có bị dơ lắm không?

Bây giờ gọi người khác giúp đỡ nhỉ?

Không được! Nếu gọi thì chắc chắn hình tượng cậu cất công xây dựng sẽ đổ nát ngay tức khắc. Cơ mà... nếu không gọi thì cậu chẳng biết làm sao cả.

Đang đấu tranh nội tâm, một giọng nói trầm thấp của Taehyung vang lên đằng sau, "Em làm gì thế?"

Jungkook giật mình, xoay người nhìn sang, thấy Taehyung đã tỉnh dậy, anh nằm trên giường, đầu nghiêng về phía cậu, ánh mắt không che giấu sự hoài nghi.

Đã hai tiếng rồi? Jungkook chớp mắt, cầm lấy điện thoại, và cậu phát hiện.... cậu đã đấu tranh nội tâm gần một tiếng luôn rồi!!

Thật vi diệu~~