Chương 100

*bùm... bùm...* *Á...* Tiếng bom nổ vang khắp nơi kèm theo những tiếng la thất thanh không che giấu sự kinh hãi tột độ.

Jungkook đứng ở phía xa nhìn căn biệt thự đen dần dần sụp đổ. Đó là nơi tập hợp của bang Demon, vì vậy, cậu liền chọn nó làm nơi xử lí.

Hai tên đàn em đứng hai bên cậu, một tên khẽ nói, "Anh Đại, có một đứa bé..."

Một đứa bé? Jungkook nheo mắt, nhìn phía bên rìa biệt thự, có một đứa bé khoảng chừng một, hai tuổi khóc oa oa dưới đất, quần áo dơ bẩn rách rưới, trên người đứa bé có khá nhiều vết thương.

Jungkook mím chặt môi, đi tới, dừng lại trước mặt đứa trẻ, cậu hạ người xuống ôm chầm lấy đứa trẻ. Nhóc ấy khóc thật to, lâu lâu lại nói lên, "Mẹ... mẹ... ba... ba..."

Jungkook xoa nhẹ cái đầu còn lưa thưa tóc của đứa bé, nói, "Ba mẹ em chết ở trong đấy rồi sao?"

Đứa trẻ nghe người khác nhắc đến cha mẹ mình, khóc càng thêm to, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên.

Jungkook nhẹ giọng nói, "Ba mẹ em chết rồi nhỉ... em khóc là đúng rồi..."

Chết ư? Jungkook khựng lại, bàn tay xoa đầu đứa trẻ dừng lại, khuôn mặt cậu cứng đờ.

Ba mẹ chết rồi... Baba cậu... chết rồi... Papa cậu... cũng chết rồi... Hai người bọn họ... chết rồi...

"Kookie..."

"Jungkook, bọn ta vô cùng yêu thương con. Vì vậy con đừng vì người khác mà hy sinh tính mạng mà bọn ta yêu quý. Bọn ta sẽ đau lòng."

Seungri đã nói như thế với cậu, nhưng y lại hy sinh tinh mạng của mình chỉ vì cậu. Bọn họ không nghĩ... cậu sẽ đau lòng sao?

"Giờ con đã lớn rồi, cũng đã trưởng thành rồi, con không còn là Kookie của bọn ta nữa. Nhưng mà, Kookie à, nếu có một ngày bọn ta chết đi, con... làm ơn... hãy sống một cuộc sống tốt đẹp hơn nhé?"

Thật không ngờ, lời nói của Jiyong lại thành hiện thực đúng ngay hôm nay. Y chết rồi, cậu làm sao có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn được? Mà dù có thể, thì cậu phải thực hiện nó như thế nào?

Sóng mũi cay cay, hai hàng nước mắt khẽ chảy xuống, trong lòng cậu cứ vang lên từng cơn ầm ỉ khiến cậu đau đớn hơn bao giờ hết.

Jungkook bất giác thì thầm, "Ba mẹ em... chết rồi?"

Đúng lúc này, giọng của tên đàn em hốt hoảng vang lên, "Anh Đại cẩn thận!"

Jungkook ngẩng đầu, có một thanh sắt dài rơi xuống đúng vị trí của cậu. Jungkook ngẩn người. Nếu thanh sắt này rơi xuống người cậu, cậu sẽ chết không?

Chết? Cậu sẽ chết ư? Cái chết nó sẽ như thế nào nhỉ? Nó êm đềm chăng? Hay là rất đau đớn? Còn đau đớn hơn cả bây giờ ư?

"Oa... oa..." Tiếng khóc của đứa trẻ khiến Jungkook tỉnh táo lại, cậu mỉm cười, khẽ hỏi, "Cái chết ư? Chắc đau lắm nhỉ?"

Trong lúc còn đang thẩn thờ, Jungkook nghe một âm thanh hốt hoảng đầy sợ hãi vang lên bên tai mình, cậu còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen to lớn đã ôm chầm lấy cậu, hai tay ôm chặt, giống như sợ cậu vụt khỏi tầm tay của mình vậy, "Jungkook... anh hối hận rồi..."

*Rầm...* Tiếng một vật gì đó ngã xuống thân thể người phía trước, phần vai người đó trùng xuống, một mùi máu tanh nồng nặc khiến Jungkook trừng to mắt, Taehyung... ngã xuống đất... hai mắt nhắm chặt.

Ôi chao, lại lần nữa... lại một lần nữa... thêm một người biến mất khỏi cậu...

Jungkook khuỵ xuống, đặt đứa trẻ xuống bên cạnh mình, cậu vươn người tới, hai cánh tay run rẩy chạm tới Taehyung. Là Taehyung thật sao?

Đồng tử của cậu co rút lại, nước mắt lại muốn trào ra. Jungkook oà khóc, ôm chặt Taehyung, "Tae? Tae? Tae? Anh sao vậy? Sao lại im lặng vậy chứ?"

Jungkook khóc thật to, khóc như một đứa trẻ. Và rồi, Taehyung mở mắt...?!

Taehyung vỗ nhẹ lên lưng cậu, cất giọng trầm thấp đầy ôn nhu, "Anh ở đây mà, tại sao em lại khóc chứ? Được rồi. Đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng..."

Jungkook nghe tiếng nói của anh, khóc lại càng thêm hăng say, "Huhu, anh hối hận cái gì chứ?? Doạ em sao? Anh làm vậy mà còn kêu hối hận?? Rõ ràng là anh muốn em hối hận mà!!"

Jungkook dùng sức chui vào lòng Taehyung, khuôn mặt cọ mạnh vào áo anh, làm cái áo sơ mi bị ướt một vùng lớn.

Taehyung cười hạnh phúc, khẽ cúi đầu, thầm thì bên tai cậu, "Trò chơi của chúng ta, bây giờ là kết thúc rồi nhé?"

Trong lòng Taehyung, Jungkook gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn, "Được rồi, người thắng là em."

Taehyung mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cậu, nói, "Được rồi. Em thắng rồi."

Cậu thật sự chiến thắng. Bởi vì, cậu đã khiến anh phải bỏ cuộc... vì yêu cậu...

Taehyung vươn tay trái nâng cằm cậu lên, anh khẽ nhắm mắt, hôn lên đôi môi hồng nhạt ấy. Jungkook cũng nhắm mắt, mí mắt cậu run lên, khoé môi nhếch cao đầy vui vẻ. Nụ hôn kiểu Pháp đầy tình yêu của Taehyung khiến lòng Jungkook lâng lâng.

Một lúc sau, Taehyung hôn nhẹ lên má cậu, dịu dàng nói, "Đây là món quà dành cho người thắng cuộc đấy."

Jungkook phì cười, rồi vươn tay ôm chặt Taehyung, anh chỉ cười nhạt, hai tay cũng vòng qua eo cậu, dùng thêm sức.

Trong phút chốc, Jungkook cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Khi nãy mới chứng kiến cảnh tượng Taehyung ngã xuống đất khiến tim cậu như bị ai đó bóp nát, hô hấp lúc đó rất khó khăn.

Ấy vậy mà, sau khi phát hiện Taehyung vẫn chưa chết, Jungkook liền cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết.

Cậu phát hiện ra... cậu yêu anh...

Cảm giác này... thật ấm áp, thật thoải mái... À, thì ra đây là tình yêu...