Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vịt Xấu Xí Là Giúp Việc Của Tôi

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
8.

“Sâu Sâu, chị đã về. Xem chị mua gì cho em này?” Tôi theo thói quen ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở tiền sảnh và đợi Sâu Sâu đến đưa dép cho tôi nhưng vẫn không thấy bóng đen nhỏ ấy đâu.

Tôi giật mình ném đồ trong tay lên tủ, dép lê còn chưa thay đã lao thẳng vào phòng nó: “Sâu Sâu?”

Nó đang trôi bồng bềnh trong cái bể bơi sang trọng mà tôi xây cho nó, đầu nó gục xuống mép bể, mắt nó nhắm nghiền.

Trong khoảng thời gian này, nó ngủ ngày càng nhiều, nhưng tôi không để ý điều đó.

Hôm nay, tôi gọi nó rất nhiều lần vậy mà nó không hề động đậy.

"Vịt nhỏ." Tôi run rẩy đặt tay mình lên lỗ mũi của nó.

Khi cảm nhận được một luồng không khí thoát ra, tôi thở phào nhẹ nhõm và kéo đôi cánh của nó.

Sâu Sâu lặng lẽ tỉnh dậy, chớp mắt vài lần và nhìn tôi với vẻ mặt bối rối. Không biết có phải là do hiểu lầm hay không nhưng tôi luôn cảm thấy nó trở nên… xấu hơn trong khoảng thời gian gần đây?

Lông vũ ít đi và luôn bị phủ một lớp bụi bẩn, ngay cả vòng đá đen bóng cũng trở nên xỉn màu.

Sâu Sâu nổi trên mặt nước, từ từ trôi.

Tôi trầm ngâm một lát: “Vịt con, ngày mai chị sẽ đưa em đi bệnh viện thú cưng.”

Sâu Sâu mở to mắt, quay đầu xuống nước.

Sáng sớm hôm sau, nhìn căn phòng trống rỗng, tôi hoảng hồn.

Sâu Sâu đã đi đâu? Chẳng lẽ vì tôi đã bốc lột nó quá nhiều nên làm cho nó tức giận sao?

Tôi run rẩy bật camera giám sát lên, trên màn hình lúc 11 giờ 55 phút tối qua có một bóng đen nhỏ rời khỏi nhà và không bao giờ quay lại.

Tôi đã tìm kiếm tất cả những nơi nó có thể đến nhưng không tìm thấy gì cả.

Tôi thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê ba đội thám tử và sử dụng cả thế lực của Thiên gia để tìm kiếm.

Khi ông già biết chuyện, ông ấy mắng tôi, nói rằng tôi điên rồi, chỉ vì tìm một con vịt xấu mà làm ông ta xấu hổ trước mặt các ông lớn quyền lực khác.

Vạn Đại Hy đã thuyết phục tôi bỏ qua và mua cho tôi một đôi vịt cưng màu đen để ngăn tôi nổi điên.

Nhưng tôi có cảm giác như bị ám ảnh, mỗi ngày đều ngơ ngác nhìn đôi dép lê của mình, nhìn tổ vịt trống rỗng và bể bơi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến chỉ là con vịt nhỏ vô lương tâm đó.

Sau khi chị gái tôi, người đã lấy chồng ở Mỹ, biết chuyện, chị ấy đã bay về Trung Quốc và nói rằng sẽ giúp tôi tìm vịt.

Tại sân bay, tôi vồ lấy thân hình xinh đẹp và gầy gò đó, nở nụ cười đầu tiên trong những ngày gần đây.

Tôi nghe chị ấy nói: "Tiểu Hoán, chị đã về rồi, chị sẽ giúp em tìm Sâu Sâu của em."

Chóp mũi tôi cay cay, trái tim vốn bình tĩnh của tôi bỗng dâng lên một cơn hỗn loạn. Cổ họng tôi khô khốc, kêu lên một tiếng: “Chị ơi, không tìm nữa, không tìm được, không tìm được nữa rồi.”

9.

Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái đã qua hai tháng. Hai chú vịt con mà Vạn Đại Hy tặng đã lớn, có kích thước bằng chú vịt đen ở chợ đêm ngày nào.

Chỉ là... hai con vịt này lông dày, mũm mĩm, xinh đẹp hơn Sâu Sâu rất nhiều.

Hôm nay, như thường lệ, tôi đưa hai con vịt đến bệnh viện thú cưng để khám sức khỏe, vừa ra khỏi nhà đã bị hàng chuyển phát nhanh chất đống ở hành lang chặn lại.

Tôi nhếch khóe miệng nhìn người đàn ông đang bận chuyển đồ từ thang máy ra.

“Tôi nói anh…”

Người đàn ông quay lại, khi nhìn thấy mặt anh ta, tôi nuốt trở lại những lời định nói. Đây chẳng phải là anh chàng đẹp trai xui xẻo bị Sâu Sâu ăn trộm sao?

"Xin chào, tôi tên là Vu Sầu, tôi mới chuyển đến đây.”

Vu Sầu mỉm cười thân thiện, khi ánh mắt chạm vào hai con vịt trong tay tôi, đồng tử của anh ta chợt co rút lại.

Tôi tưởng anh ấy nhớ ra con vịt của tôi đã trộm đồ ăn nên tôi vội mở miệng trước: “Không biết anh còn nhớ tôi không, nhưng lần trước tôi vô tình đυ.ng phải anh ở cửa thang máy.”

Vu Sầu gật đầu và nhìn chiếc l*иg trong tay tôi không chớp mắt.

Tôi dời hai cái l*иg ra phía sau rồi nói tiếp: “Có lẽ anh không tin, nhưng tôi vẫn phải thú nhận một điều, con vịt của tôi đã ăn trộm đồ ăn của anh. Xin lỗi, tôi sẽ đền bù cho anh.”

Vu Sầu nhìn tôi với ánh mắt bực bội khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Tôi chỉ nghe anh nói nhỏ: “Cô có vịt mới rồi sao?”

Tôi sửng sốt, sao giọng điệu này lại giống như: “Cô có người khác rồi sao?”

“À, thật xin lỗi. Hay là để tôi mời anh bữa tối ở Hương Vị Độc Đáo nhé?”

Tôi quay sang một bên để chặn tầm nhìn của anh ấy, tôi luôn cảm thấy cách anh ta nhìn hai con vịt có gì đó không ổn.

Vu Sầu cau mày không trả lời tôi, vẫn tập trung vào chủ đề con vịt: “Hai con vịt này đối với cô quan trọng vậy sao?”

Bây giờ tôi chắc chắn rằng anh ta có ý đồ xấu với hai con vịt của tôi.

Tôi gật đầu, không phủ nhận.

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô. Khi nào thì cô đãi tôi bữa tối?"

Vu Sầu cụp mắt xuống.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Tối nay được không?”

Vu Sầu lấy điện thoại di động ra và trao đổi thông tin liên lạc với tôi.

Khi ra khỏi thang máy, tôi nhìn thấy lời mời kết bạn trên WeChat, đó là Vu Sầu.

Anh ấy có vẻ thích màu đen, mũ và quần áo đều màu đen, ngay cả ảnh đại diện và phông nền cũng màu đen.
« Chương TrướcChương Tiếp »