Chương 8
Nó đang đứng ở trong nhà chủ của nó, vậy là từ nay về sau nó sẽ sống ở đây. Nó đã nghe dì Hoà kể về sở thích cũng như là thói quen của cậu chủ nhà nó. Nghe dì nói thì cậu chủ rất ít khi xuất hiện ở nhà và rất lạnh lùng. Cậu ta dọn ra ngoài ở cho thoải mái hơn. Đi loay hoay mãi trong nhà mà cậu chủ vẫn chưa về, nó ngủ quên luôn mãi đến khi có người lay nó dậy thì nó mới mắt nhắm mắt mở ra mà nhìn người trước mặt.
_Sao lại là anh/cô? -đồng thanh tập 1
_Sao anh/cô lại ở đây? -đồng thanh tập 2
Hắn khá bất ngờ khi nó ở đây:
_Này sao cô lại ở đây hả?
_Thì tôi là người giúp việc ở đây,tôi đang đợi cậu chủ trở về!
Nó lắp bắp:
_Chẳng lẽ anh là cậu chủ của tôi à?
_Bingo -hắn nheo mắt nói
_Ko thể nào, tôi chưa muốn chết sớm đâu, huhuhu, sao số tôi khổ thế này...-nó bù lu bù loa hết lên
_Im lặng, cô làm gì mà rối hết cả lên, tôi có làm gì cô đâu mà sợ -hắn nhức hết cả đầu
Nó im thin thít, ngẩng mặt nhìn hắn. Bắt gặp ánh mắt này của nó, hắn chỉ nói:
_Nếu đã vậy thì cô hãy lo mà làm tốt bổn phận của mình đi, tốt nhất là chuyện này ko có ai biết hết, cô ko nên đi khoe khoang được ở chung nhà với tôi, cô hiểu chưa?
_Tôi biết rồi! Anh ko cần lo, tôi cũng chẳng hứng thú đi khoe ra -nó bĩu môi nói
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi về hướng phòng mình đóng cửa "Rầm" một cái. Nó cũng hậm hực xách đồ về phòng của mình. Sau cánh cửa phòng, hắn nhếch miệng cười "Con vịt ngu ngốc".
Nó loay hoay mãi trên giường mà ko ngủ được "Sao hắn ta lại là chủ của mình, ko biết cuộc sống sau này sẽ ra sao nữa,thôi thì cứ cố gắng mà làm tốt việc của mình, ko nên suy nghĩ nhiều, mặc kệ hắn ta, đi ngủ thôi! ".
Cuộc sống vẫn còn nhiều thay đổi, bức tranh tương lai hạnh phúc hay đau khổ là do chính họ vẽ lên...