Chương 4
"Oải quá đi,làm sao bây giờ,biết thế nào mà tống cái lũ con gái háo sắc đó đây. Đau đầu quá đi mất" -nó đi qua đi lại trong phòng lầm bầm một mình
_Nhi,xuống ăn cơm đi con! -tiếng mẹ nó gọi xuống ăn cơm
_Dạ con xuống liền, mẹ đợi con một tí! -nó nhanh chóng xuống nhà ăn cơm
_Chị hai, sao hôm nay trông chị ghê ghê thế nào ấy? -giọng nói trong trẻo, hồn nhiên của bé Bi làm cho Nhi ko hỏi nhíu mày
_Là sao? Trông chị ghê ghê là thế nào? Em phải biết chị là một đại mỹ nhân đó nghen! -Nhi cười chọc bé Bi
_Đúng vậy nha, chị hai của em là đại mỹ nhân -Bi cười lấy lòng
_Vậy mới ngoan chứ -nó xoa đầu thằng bé
_Con sao vậy Nhi,mẹ thấy con khác ngày thường đấy? -mẹ nó quan tâm hỏi
_Con ko sao đâu mẹ, chắc là bài học nhiều quá nên hơi mệt thôi ạ! À ba dạo này sao rồi hả mẹ? -nó trấn an mẹ nó nhân tiện hỏi thăm sức khỏe ba nó
_Cũng đỡ hơn một chút rồi. Mà ba nhắc nhở con cố gắng học hành đấy, đừng làm ba buồn lòng nghen con -mẹ nó nhắc nhở
_Dạ con biết rồi, thôi mẹ và Bi ăn đi nào -nó gắp thức ăn cho mẹ và Bi
Cùng lúc đó thì tại bar Blue cảnh tưởng hết sức thú vị.
_Anh...anh...xin tha cho em. Em...em...ko dám nữa đâu! -Thằng Duy nắm chân Hoàng cầu xin
_Tha cho mày? Sao mày bảo san bằng K cơ mà? Sao giờ còn dám ko? -Hoàng lạnh giọng hỏi
_Dạ...ko dám nữa đâu! Anh tha cho em...xin anh -thằng Duy trông đến tuyệt vời, chẳng qua là lúc nãy Duy tưởng mình uy hϊếp được Hoàng vì nắm được một số thông tin cơ mật của K khi còn làm nội gián nhưng mà điều Duy ko ngờ rằng bọn họ đã biết thân phận nội gián của cậu nên những thông tin cậu biết được đều là giả. Có cho Duy thêm lần nữa thì chắc cậu sẽ chẳng ngu ngốc mà đυ.ng vào K vì cậu biết rõ ràng K sẽ ko thể nào tha thứ cho những kẻ phản bội
_Hahaha...mày tưởng mày xin tha là tao tha cho chắc, mày nên biết rõ tao là ai khi bước vào K làm nội gián rồi chứ! -Hoàng gằn giọng
_Mày cũng gan lắm, dám phản bội K thì sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào mà? -Bảo từng bước lại gần Duy
Thằng Duy run lẩy bẩy xin tha trông thật đáng thương, bị đánh bầm dập thế kia mà vẫn còn phải van nài xin tha.
_Làm gì mà sợ thế chú em, bọn anh đã làm gì chú đâu mà sợ ? -Tùng cười nói
_Tụi bay muốn làm gì với nó -Hoàng hỏi
_Thì làm theo cách cũ thôi mày, cứ như vậy cho nó bớt cái tội của nó -Bảo nhẹ nhàng nói
_Được thôi, vậy ai muốn ban phước cho nó đây - Hoàng nhìn 2 đứa bạn của mình
_Tao cho, dù sao thì nãy giờ tụi mày cũng đánh mệt rồi, để tao xử cho,ra kìa ngồi xem đi. -Tùng nói với cái giọng nửa đùa nửa thật nhưng mang lại cho người khác cảm giác lạnh người.
_Anh...anh tha mạng...em ko dám nữa đâu...xin các anh...làm ơn...ko á á á -tiếng hét thảm thiết của thằng Duy vang lên
Đám đàn em đi theo Duy run người, còn người của K đã quá quen với việc làm của Tùng nên ko có gì lạ. Thằng Duy đã bị phế đi đôi chân của mình, coi như từ nay về sau nó sẽ sống trong đau đớn gấp trăm lần hơn là chết. Sự trừng phạt của K thật lạnh lùng và tàn nhẫn, kẻ phản bội phải hối hận, ăn năn vì tội lỗi của họ.
_Mau đem nó về đi, về nhắn với Red đừng có mà chơi bẩn như vậy nữa nếu ko tao sẽ phá tan bang tụi bay đó, mau cút!!!! -hắn ném ánh mắt đe dọa về phía bọn đàn em của Duy
_Dạ...tụi bay mau mang anh Duy về -tụi nó nhanh chóng thu dọn ra về mất công hắn lại đổi ý
_Ê, xong xuôi hết rồi, có đi đâu quậy nữa ko? -Tùng quàng vai 2 thằng bạn
_Thôi, mày và Bảo dẫn K đi đâu chơi đi, hôm nay ông bà già tao ở nhà, phải về xem tình hình sao đã -hắn từ chối lời đề nghị
_Ừ được rồi, mày về đi ở đây tao và thằng Tùng lo, nhớ gửi lời hỏi thăm của tụi tao đến hai bác nhá - Bảo nói
_Ừ, vậy tao về đây,có gì mai gặp -hắn nhanh chóng ra về
Trên đường lái xe ra về, hắn thắc mắc ko biết sao hôm nay ba mẹy hắn lại muốn họp mặt gia đình. Hắn dừng xe trước một biệt thự rộng lớn xa hoa, hắn vừa bước xuống xe là cả đám người cúi chào hắn. Ông quản gia vội vàng chào nói:
_Thưa cậu chủ, ông bà chủ đã đợi cậu trong phòng khách rất lâu rồi ạ.
_Tôi biết rồi - hắn trả lời lạnh băng
Bước vào trong phòng khách có hai người đã ngồi đợi sẵn ở đó. Người đàn ông trên khuôn mặt tuy xuất hiện nhiều nếp nhăn nhưng có thể đoán được hồi trẻ ông đã rất từng lịch lãm, oai phong. Người phụ nữ thì rất xinh đẹp, ko thể đoán rõ tuổi của bà.
_Ba mẹ có chuyện gì ko? -Hoàng thờ ơ hỏi
_Cái thằng này, nói chuyệnvới ba mẹ mày cái kiểu đó hả? Ông ơi, xem nó kìa ko thèm quan tâm tới tôi nữa rồi! -bà Thư nũng nịu dụi vào ông Vương
_Mẹ à, mẹ già rồi mà sao lúc nào cũng như con nít vậy? -Hoàng liếc nhìn mẹ mình một cái - Ba à, ba có chuyện gì quan trọng mà gọi con về gấpvậy?
_À chẳng qua là ta định cho con dọn đên ở toà chung cư Onew của nhà mình, đồng thời giúp ta âm thầm giám sát bọn tham ô trong toà chung cư ấy - ông Vương nói chuyện nghiêm túc với Hoàng
_Được thôi, vậy khi nào thì đi đây ba? -Hoàng gật đầu đồng ý với với ông Vương
_Trời ơi, cái thằng trời đánh này, lỡ bỏ mẹ ở nhà một mình à, huhuhu, hai cha con các người bắt nạt tôi, ko thương tôi, huhuhu.bà Thư giận hờn nói
_Thôi, thôi con biết mẹ như thế sẽ rất buồn vậy thì khi nào rảnh con sẽ về thăm mẹ nha. Đừng buồn nữa, haizzzz -Hoàng thở dài vì cái tính trẻ con của mẹ mình
Ông Vương nhẹ hắng giọng - Con trai có thể mấy ngày nữa đi luôn được ko? Dù sao thì bên đấy đồ dùng cũng đã đầy đủ, ko thiếu gì đâu. À mà này con đừng để lộ ra thân phận sẽ nguy hiểm lắm, con biết sao rồi đấy...-ông Vương lo lắng dặn dò
_Dạ con hiểu mà, thôi xin phép ba mẹ con lên phòng nghỉ đây, ba mẹ ngủ ngon -nói xong hắn nhanh bước lên phòng
_Ừ, ngủ ngon nha cục cưng ! -bà Thư cưng chiều nói
Màn đêm buông xuống,yên bình đến lạ,bây giờ có hai con người đang suy nghĩ vẩn vơ, cùng nhìn lên bầu trời dầy sao kia, tương lai với những hạnh phúc đang đợi chờ họ.