Căn phòng mù mịt khói bụi như vừa có một vụ nổ xảy ra. Một cô gái tóc có mái tóc màu sắc kì lạ xuất hiện. Chân tóc có màu xanh nhưng đuôi tóc lại màu hồng, tông màu dần dần chuyển từ xanh sang hồng một cách hài hòa và thu hút. Cô chậm rãi bước ra từ đống đổ nát. Cô phủi phủi áo, che miệng cười “e thẹn”:
“He he, ngại quá. Lại lỡ tay rồi.”
Zera im lặng nhìn cô gái, nghĩ thầm: “Lại thêm một kẻ kỳ quái.”
Garnet lại bày ra dáng vẻ tỉnh bơ như đây là “chuyện thường ngày ở huyện”. Anh chỉ thở dài, nói với cô gái vừa xuất hiện:
“Nhớ sửa lại đấy.”
Cô vui vẻ muốn nhào tới Garnet:
“Xin chào chủ nhân!!! Lâu rồi không gặp.”
Cô ngó thấy sau anh có một cô gái vừa quen vừa lạ. Cô mở to mắt, nhéo nhéo cằm ra bộ suy nghĩ, cố gắng lục lọi ký ức. Hồi lâu sau, cô mới sực nhớ ra, tròn mắt ngạc nhiên thốt lên:
“Con gái ngài Cellen! Tỉnh từ khi nào vậy?!”
Garnet thở dài:
“Mới tỉnh vài ngày trước. Mà đó không phải là con gái của bà ta.”
Zera nghe loáng thoáng nhắc tới thân thế mình thì xen vào:
“Cellen là mẹ tôi?”
Garnet ngắt lời với dáng vẻ chán không buồn chết. Anh không muốn giải thích nhưng cũng biết rõ rằng nếu không giải thích thì còn mệt hơn, hai cô gái này sẽ không để cho anh yên:
“Đã bảo là không phải rồi mà. Bà ấy là sư phụ tôi. Còn đây là Kokoa.”
Vừa đáp, Garnet vừa quay sang hỏi người tên là Kokoa:
“Có chuyện gì không?”
Kokoa ngớ người. Câu hỏi bất ngờ khiến cô bất giác không định hình được mình phải trả lời cái gì, cũng quên béng mình định làm gì, chỉ láng máng nhớ rằng có điều gì đó rất quan trọng. Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát rồi vỗ tay, vui vẻ reo lên:
“A, đúng rồi! Chủ nhân có một bức thư từ ngài Cellen.”
Garnet sầm mặt:
“Không xem. Đốt đi.”
Kokoa không hề ngạc nhiên với phản ứng này của anh, tỉnh bơ đáp:
“Ngài Cellen đã đoán trước chủ nhân sẽ nói vậy nên đã yểm phép bức thư này. Nếu ngài đốt nó hoặc không đọc sau 24 giờ thì bức thư sẽ phát nổ cả ngọn núi này đấy ạ.”
Garnet chẳng hề bị những lời dọa dẫm này làm cho nao núng:
“Nổ thì nổ. Lão gia đây cũng chẳng thiếu chút tiền này.”
Kokoa bình thản bồi thêm một thông tin:
“Ngài Cellen còn nói nếu không đọc thư thì sẽ không trả lại đồ cho chủ nhân.”
Câu này có vẻ nói đúng trọng tâm rồi, vì Garnet cuối cùng cũng chịu cầm lấy lá thư dù vẫn tỏ ra rất hậm hực. Hừ, tự dưng mang cái con búp bê kia đến, bắt mình tìm cách thức tỉnh nó rồi lặn mất tăm mất tích suốt 500 năm. Nó vừa mới tỉnh dậy đã gửi thư đến. Căn giờ chuẩn quá rồi đấy.