Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vionich

Chương 2: Thức Tỉnh (tiếp)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh giật mình, ngả người ra sau như một phản xạ tránh né nhưng hóa ra cô ta chẳng hề có thêm động tác gì.

Cô gái nằm yên như bị hóa đá, chỉ có đôi mắt liếc nhìn xung quanh.

Căn phòng này rất lộng lẫy, cửa sổ buông rèm ánh trăng ba lớp, phào chỉ cầu kỳ mạ vàng lấp lánh. Từ trần nhà giữa phòng thả xuống một chùm đèn pha lê phản chiếu ánh sáng rọi từ ngoài vào muốn lóa mắt. Mặc dù rất tráng lệ nhưng bầu không khí lại có vẻ lạnh lẽo, thiếu hơi người.

Nơi này hoàn toàn xa lạ. Người thanh niên trước mặt cũng chẳng có chút gì thân quen. Nói đúng hơn, mọi thứ đều lạ lẫm đối với cô bởi vì trí nhớ của cô là một mảng trắng xóa.

“Anh là ai?”

Thanh âm gần như không thoát ra khỏi miệng cô gái. Đã quá lâu rồi cô không nói chuyện. Nếu là người khác, chắc họ đã không hiểu cô nói gì. Garnet cũng chẳng nghe rõ, nhưng anh có thể dựa trên khẩu hình của cô để đoán. Ơn giời, họ dùng chung một thứ ngôn ngữ.

“Garnet.”

Câu trả lời ngắn gọn đến không thể ngắn hơn, cái họ cũng không thèm thêm vào. Trả lời xong, thanh niên nhìn cô gái lom lom, dường như cảm thấy một người đứng một người nằm nói chuyện với nhau hơi bất tiện:

“Cô ngồi được dậy ko?”

Cô cố gắng cử động nhưng cố mãi cũng chỉ nhúc nhích được đầu và bàn tay. Thân dưới của cô, từ thắt lưng trở xuống hoàn toàn tê liệt. Cô gái cố gắng hết sức vẫn không động đậy được dù chỉ một ngón chân.

“Chuyện gì… đã xảy ra… với tôi?” - Gương mặt cô gái đầy vẻ hoang mang, mờ mịt. Cô run giọng hỏi.”

Garnet thở dài rồi tiến lại gần đỡ cô gái ngồi dựa lưng vào đầu giường. May mà cô chỉ khó cử động thôi chứ không đến nỗi hóa thạch cứng đơ.

Cô gái lặp lại:

“Tôi bị sao vậy?”

Garnet nhìn cô chăm chú hồi lâu. Cô ta không nhớ gì? Hay là đang giả vờ? Anh quyết định thăm dò một chút. Không trả lời thẳng vào các câu hỏi của cô gái, Garnet nở nụ cười, đánh trống lảng sang vấn đề khác:

“Trước tiên thì… cô có muốn ăn chút gì không?”

Cô gái tóc tím từ đầu đến cuối luôn mang dáng vẻ ngơ ngác, lạc lõng như người đột ngột bị bỏ rơi trong một thế giới xa lạ. Dường như cô muốn hỏi rất nhiều điều nhưng lại không diễn đạt được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Bụng cô chợt réo vang. Cô đành kìm nén những ý nghĩ, thắc mắc xuống, trả lời:

“Cũng được.”

“Vậy chờ một chút.”

Nói xong, Garnet không chờ cô gái phản ứng lại đã biến mất sau cánh cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »