Chương 10: Quá Khứ Của Garnet

“Rốt cuộc là muốn cái gì đây?”

Anh miệng lầm bầm, tay bóc phong bì thư. Ánh mắt anh chăm chú tập trung vào tờ giấy trước mặt. Xung quanh không một tiếng động; bầu không khí trầm lặng đến kỳ lạ.

Cuối cùng…

“A…” - tay Garnet run run như thể kìm chế lắm mới không vò nát bức thư: “Chẳng hiểu cái cóc gì hết.”

Cùng lúc, anh nhận ra Kokoa và Zera đã biến mất. Ơ kìa…

Garnet vội vàng đi tìm khắp lâu đài, rốt cuộc thấy hai người trong bếp. Zera đang bị Kokoa lôi đồ ăn ra dụ dỗ. Thật cạn lời!

Người ta nói chỉ cần một con vịt và hai phụ nữ là đủ hợp thành cái chợ. Ở đây thiếu con vịt, sắp thành bãi chiến trường rồi. Garnet thở dài, dù sao cũng sắp tới giờ ăn, chi bằng cả nhà cùng nhau vào bàn luôn.

Màn đêm buông xuống, tòa lâu đài im lìm dưới ánh trăng. Zera sau một ngày tràn đầy năng lượng đã yên giấc trên giường còn Kokoa ở lại phòng thí nghiệm để nạp năng lượng.

Đúng vậy, cô gái tóc xanh hồng này không phải người mà là một con robot cha mẹ Garnet để lại cho anh.

Ông Obsidian là một nhà khoa học, một nhà phát minh vĩ đại của nhân loại còn bà Obsidian là một quý tộc, dược gia thiên tài. Hai người yêu thương nhau nhưng không được chúc phúc, thậm chí, vì tình yêu ấy mà cả hai bị xã hội ruồng bỏ. Không thể rời xa nhau, họ chuyển tới sống ở một vùng đất cách xa cả nhân loại lẫn Vanir và sinh ra một đứa con trai. Garnet thừa hưởng trí thông minh của cả cha lẫn mẹ nhưng từ nhỏ, cậu bé đã mắc phải một chứng bệnh bí ẩn khiến thân thể vô cùng yếu ớt. Nếu không nhờ những loại dược phẩm kỳ diệu do người mẹ thiên tài bào chế ra, có lẽ cậu đã chết từ năm ba tuổi.

Gia đình Obsidian sống bên lề xã hội, có lẽ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn nếu không có sự trợ giúp của một nhân vật bí ẩn. Người này lên án xã hội thối nát khi công chấp nhận gia đình Obsidian nhưng muốn thay đổi điều này thì chỉ có một cách; đó là tìm được người thừa kế bông hoa tên là Vionich.

Năm ấy, ba người nhà Obsidian sống ở vùng đất hẻo lánh, cậu nhóc Garnet không có bạn bè chơi cùng nên rất muốn có một đứa em. Tuy nhiên, sau khi sinh cậu, thân thể bà Obsidian yếu đi rất nhiều, không thể sinh được nữa. Vì vậy, ông Obsidian đã tạo ra một con robot làm bầu bạn với Garnet. Đó chính là Kokoa.

Ở một căn phòng khác, bên cửa sổ, một thanh niên tuấn tú đang ngồi chăm chú đọc gì đó. Garnet đang trầm tư suy nghĩ về nội dung bức thư. Vị sư phụ này cái gì cũng giỏi, chỉ không giỏi diễn đạt. Nhìn lá thư bà để lại mà Garnet muốn đui mắt.