Ánh mặt trời yếu ớt len qua lớp rèm dày cộm, vào đến căn phòng thì chỉ còn là vệt nắng mong manh. Trên chiếc giường thϊếp vàng rộng mênh mông, một cô gái xinh đẹp với làn da nhợt nhạt đang nằm im lìm. Nếu không phải ngực cô vẫn nhè nhẹ phập phồng thì có lẽ người ta đã nghĩ cô là một con búp bê cỡ lớn. Bên giường, một thanh niên đứng như tượng. Anh ta nhìn chằm chằm vào chất lỏng kỳ lạ đang thấm dần qua môi cô gái tóc tím đang nằm. Gương mặt cô vẫn không chút biến hóa. Bầu không khí trong phòng đông đặc lại. Tất cả đều im phăng phắc.
“Lẽ nào vẫn không có hiệu quả?” - Thanh niên nghĩ thầm.
Từ ngày cô gái tóc tím được mang về đây, suốt 500 năm qua, anh đã thử nghiệm lên người cô vô số lần. Nào xoa lên toàn thân bột mài từ vỏ con trai mà nữ thần sắc đẹp và tình yêu Aphrodite đã dẫm lên khi xuất hiện trên bọt sóng lần đầu tiên, nào là ngâm mình trong bồn tắm đổ tinh dầu chiết xuất từ cây hoa nguyệt quế do Daphne hóa thành. Thậm chí, anh còn từng bắt một mỹ nhân ngư tới đây hát cho cô nghe liên tục trong 9981 ngày… Người đời truyền tai nhau rằng giọng ca của Siren là thanh âm tuyệt vời nhất thế gian, nhưng Garnet chỉ thấy đó là những âm thanh chói tai, đau đầu nhức óc. Bị loại âm thanh đó tra tấn mà cô gái tóc tím vẫn không mảy may có phản ứng. Lần này là thông tin anh tra cứu được trong thư tịch cổ của công quốc Mozasho: Nước mắt rồng thiêng có thể hồi sinh bất kỳ sinh vật nào, miễn là chưa đứt hơi thở cuối cùng.
Khó khăn lắm anh mới có được giọt nước mắt này. Rồng thần vốn dĩ tọa cứ ở Đại lục Trani nhưng vì bị truy sát mà lưu lạc tới bán đảo Japoni, mai danh ẩn tích. Nhờ câu chuyện cổ tích kỳ lạ mà người bạn Kokoa kể lại, Garnet mới tìm được thông tin về tung tích của “pha lê trắng”. Từ nơi anh sống phải băng qua đại dương Chết chóc và Khu rừng U tối. Nhưng hai nơi đó cộng lại cũng không đáng sợ bằng ma trận mà hồ vương Aresa dựng lên để bảo vệ rồng thần. Ngay cả Garnet với trí tuệ siêu việt cũng suýt lạc lối không thể thoát khỏi mê trận này. Anh còn gặp may vì không phải chạm trán Aresa…
Garnet bé tí hon đứng trước mặt rồng thần, vật trong tay sáng lóe lên.
Rồng thần đau đớn gục xuống. Anh nhẹ nhàng bước lại gần, đưa tay chạm lên cái đầu khổng lồ của bà ta, nhỏ giọng nói gì đó. Rồng nhắm đôi mắt trong suốt như ngọc, một giọt nước mắt lăn xuống lập tức được Garnet thu lấy.
Chuyến đi kéo dài nhiều tuần lễ, có lẽ là lần rời nhà lâu nhất của Garnet từ trước tới nay. Nếu giọt nước mắt này không có tác dụng, anh tiếc công mình thì ít mà áy náy với rồng thần nhiều hơn.
Đúng lúc Garnet nghĩ mình sẽ lại phải thử nghiệm cái phương pháp thức tỉnh khác thì cô gái trên giường mở choàng mắt.