Chương 3

Dịch: Cáo

Không phải ngày nào tôi đều có thể gặp được Thẩm Nhạc Chi.

Tôi gặp anh một lần ở bờ biển gần trường, vào khoảng ba bốn giờ chiều, nắng rất đẹp, tôi ngồi bên lan can nhìn ra bờ biển, chợt nghe có tiếng ai gọi tên mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Nhạc Chi, anh đang mặc một chiếc áo phông màu đen, gió biển thổi làm tóc anh bay lên.

Có năm, sáu người đang đứng sau lưng anh, nam thì cao ráo tuấn tú, nữ thì mặc quần đùi lộ ra đôi chân dài thẳng tắp. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, tò mò nhìn tôi.

Đầu óc tôi trống rỗng, đến lúc tôi nhận ra thì tôi đã quay đầu chạy được một đoạn đường khá xa rồi.

Có vẻ như bạn bè của anh đã hỏi đó là ai, nhưng may mắn là tôi không nghe thấy câu trả lời của anh.

Đôi lúc, tôi chỉ hy vọng rằng điểm giao nhau giữa Thẩm Nhạc Chi và tôi chỉ là một nơi, đó chính là những chiếc ghế dài và ánh đèn đường bên ngoài cửa hàng tiện lợi, và thời gian sẽ dừng lại ở đó.

Hãy để tôi quên đi chính cuộc sống, chiếc xe hơi sang trọng, hay căn biệt thự của anh, còn cả chứng minh thư của anh, trước mặt tôi chỉ còn vẻ đẹp trai và sức sống trẻ trung của anh.

Anh sinh ra và lớn lên ở đây, anh nói thông thạo tiếng Quảng Đông, ăn hải sản và đồ ăn Quảng Đông để lớn lên, và tất cả bạn bè của anh đều ở đây.

Đối với tôi, đây là một thành phố mà một ngày nào đó tôi phải nói lời tạm biệt.

Tôi khác với những người ở đây, tôi chỉ là một sinh viên của chương trình trao đổi, thẻ sinh viên của tôi chỉ có giá trị trong một năm, cho dù điểm thi của tôi có tốt đến đâu đi nữa, tôi cũng không thể nhận được bằng tốt nghiệp ở đây. Thời gian tôi có ở nơi này, mỗi ngày đều đang đếm ngược.

Vào buổi tối, Thẩm Nhạc Chi tìm thấy tôi đang ngồi bên cạnh băng ghế đá dài.

"Nhóc con, ban ngày anh có nhìn thấy em." Anh cúi người che khuất ánh sáng của đèn đường, "Sao em lại bỏ chạy thế?"

Tôi ngượng ngùng cười: "Sắp muộn học rồi."

“Haha” Thẩm Nhạc Chi ngồi xuống bên cạnh tôi, “Cuối tuần em có rảnh không?”

"Hả?"

"Đi chèo thuyền, họ hỏi là em muốn đi cùng không?

Tôi lắc đầu: “Có kế hoạch rồi.”

"Em thường làm gì vào cuối tuần?"

“Làm bài tập, đọc sách,” tôi nói, “Tôi rất nhàm chán, tôi thậm chí chưa bao giờ đến Vượng Giác, vì thế mà tôi không thể phân biệt được sự khác biệt giữa nó và Tiêm Sa Chủy”.

“Em chưa từng đến Vượng Giác sao?” Anh mở to mắt nhìn tôi, “Em đùa anh đấy à?"

"Kennedy Town? Đỉnh Victoria? Happy Valley?".

Tôi lắc đầu một cái.

"Em đã ở Hồng Kông bao lâu rồi?"

Tôi nói dối: "Là năm thứ ba rồi."

Thẩm Nhạc Chi đứng dậy, chớp mắt với tôi, "Đi, anh đưa em đến Vượng Giác".

"Bây giờ sao?"

Nửa tiếng sau, tôi đang đứng trong một hiệu sách cũ ở Vượng Giác đi theo lối cầu thang hẹp để lên tầng hai, một căn gác chất đầy sách, Thẩm Nhạc Chi đứng trước một cuốn album ảnh cũ và lật xem nó rất lâu.

Khi ra về, tôi đã mua một cuốn "Thơ Đường" và một cuốn "Tống Từ", được viết theo kiểu chữ dọc truyền thống, giá không hề rẻ, nhưng tôi thực sự muốn mua một thứ gì đó, xem như là món quá kỉ niệm của nơi này.

Tôi kể cho anh nghe về việc tôi đã đọc truyện Kim Dung khi tôi còn nhỏ, thuê một cuốn sách từ hiệu sách với giá một xu, giấu dưới chăn và đọc bằng ánh sáng của đèn pin. Tôi thích nhất là bộ "Bạch Mã Khiếu Tây Phong", tất cả đều rất hay, nhưng có một điểm tôi không thích nó cho lắm. Những ân oán giang hồ không lãng mạn bằng tình yêu trẻ thơ.

"Ước mơ của tôi là mở một hiệu sách, bày ra thật nhiều sách, để có thể tự do lựa chọn, không cần phải tiếp xúc với quá nhiều người."

“Em có vẻ không thích nói chuyện với mọi người nhỉ.” Anh đặt tay sau đầu và đi ngược hướng với một nhóm người đang đi bộ.

Tôi gật đầu: “Kiếp sau, tôi muốn làm một loài cây, âm thầm lặng lẽ hấp thụ những nắng mưa, rồi cố gắng làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn một chút.”

Khi đèn đỏ bật sáng, tôi và anh dừng lại, đứng trên đường phố Hồng Kông lúc nửa đêm, anh nói với tôi: "Em đã rất tốt rồi."

Có một trận mưa lớn ở Hồng Kông vào ngày hôm sau.

Dự báo thời tiết nói sắp có bão, trường học sẽ đóng cửa một ngày, người dân Hồng Kông dường như đã quen với điều này, nhưng tôi là người duy nhất lo lắng.

Tôi đợi Thẩm Nhạc Chi dưới ánh đèn đường: "Tôi không tìm thấy Sandwich."

Anh vẫy tay ra hiệu cho tôi đi theo sau anh. Chúng tôi mua một chiếc đèn pin ở 7-11 và đi dọc theo con đường xuống núi. Đêm trở nên rất yên tĩnh, chúng tôi hạ giọng gọi Sandwich để không đánh thức người khác.

“Nhóc con, em sẽ rời Hồng Kông chứ?” Anh đột ngột hỏi tôi.

Tôi vờ như không nghe thấy: "Hả?"

Anh nhún vai: "Anh muốn đến Mỹ sau khi tốt nghiệp và học về điện ảnh. Em có muốn đi cùng anh không?"

Mặt tôi khuất trong bóng tối, thật may là anh ấy không phải nhìn thấy sự bối rối của tôi.

Tôi hỏi anh ấy, "Anh sẽ làm một bộ phim ư?"

Anh gật đầu: “Cứ quay Hồng Kông đi, đây là quê hương của anh”.

Những bụi cây tỏa ra hương thơm tươi mát sau cơn mưa lớn. Anh đột nhiên dừng lại và đi về phía đài quan sát bên đường xuống dốc, "Em đã nhìn thấy cảnh đêm từ Đỉnh Victoria chưa? Em có thể nhìn thấy toàn bộ Cảng Victoria đấy."

Tôi lắc đầu.

Thẩm Nhạc Chi quay lại nhìn tôi, anh cười và nói: "Vậy thì em không cần phải nhìn đâu, ở đây còn đẹp hơn đấy."

Tôi đặt tay mình lên lòng bàn tay anh, đây là lần đầu tiên tôi chạm vào anh, lòng bàn tay anh ấm áp, anh dễ dàng kéo tôi lên.

Thẩm Nhạc Chi, anh hẳn đã nhìn thấy vô số cảnh đẹp rồi phải không? Còn em, tất cả những vẻ đẹp mà em từng thấy không lay động bằng những đêm nhỏ bé tầm thường ở bên cạnh anh.

Điều khiến người ta muốn ghi nhớ cả đời không phải là ánh đèn của hàng vạn gia đình dưới kia, mà là khoảng thời gian bên anh.

Một cơn gió thổi qua, chúng tôi nghe thấy tiếng sột soạt, tôi ngồi xổm xuống và nó ngả vào vòng tay của tôi.

Vật nuôi không được phép mang vào ký túc xá của tôi. Các thành viên trong gia đình của Thẩm Nhạc Chi thì bị dị ứng với lông mèo. Tôi rất lo lắng cho Sandwich. Tôi chưa bao giờ trải qua một cơn bão. Nhưng tôi lo lắng cho Sandwich hơn cả bản thân mình.

Thẩm Nhạc Chi lấy điện thoại di động ra gọi điện, nói với người bên kia đầu dây: "Tôi mời cậu ăn tối được không?".

Không lâu sau, một chiếc xe thể thao lao từ trên núi xuống và dừng lại trước mặt chúng tôi. Một cô gái mặc quần short jean màu trắng, nhảy xuống xe, làn da rám nắng quyến rũ, cô ấy cau mày nói: "Thẩm Nhạc Chi, cậu có biết là cậu rất phiền phức không."

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, đôi mắt Thẩm Nhạc Chi sáng lên, anh nói: "Tống Minh Lãng, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, lái xe chậm thôi."

Cô gái tên Tống Minh Lãng bước đến gần tôi, đưa tay ra và ôm lấy Sandwich từ tay tôi.

Tôi nhớ đêm đó không trăng, không sao, không gió, đứng trên sân thượng có thể nhìn thấy toàn cảnh đảo Hồng Kông.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Sandwich.

- còn tiếp -