Nửa đêm bị độc gây sức ép, hôm sau A Sửu tỉnh lại đã gần trưa đau đớn đã tiêu, bất quá toàn thân thập phần tê tê, đó là đương nhiên, nếu bị một nam tử trưởng thành coi thành gối ôm cả đêm là ai cũng sẽ xương sống thắt lưng đau nhừ đi.
Sở Đào còn đang ấp ở trong lòng hắn, khóe môi hơi cong, giống như bị làm tỉnh mà không vui.
Đã trải qua đấu tranh, tiểu hoàng tử hiểu được giang hồ không giống tưởng tượng tốt đẹp, ở đây nơi nơi đều tràn ngập
huyết tinh gϊếŧ chóc, gϊếŧ người không cần lý do, cần chính là sức mạnh, cái này không biết mấy thứ ghi chú đáng chết kia có viết hay không?
Ngủ thôi cũng trông đáng yêu, A Sửu nhịn không được tay liền bóp mũi Sở Đào, vừa lòng nhìn hắn khịt khịt mũi. thân mình giật giật lại tiếp tục ngủ. Qua hơn nửa ngày, ngay lúc A Sửu định đánh thức hắn thì hắn đột nhiên ngồi bật dậy, tùy tay vơ kiếm kêu to: “Sát thủ, sát thủ ở nơi nào?”
“Đều đã chết.”
Sở Đào ngủ mơ tỉnh táo lại, dụi dụi mắt, nhìn rõ thấy dưới chân mình có khối thi thể, kêu to lùi sang bên
run giọng hỏi: “Đều, đều là ta gϊếŧ?”
“Cho là thế đi.”
Gϊếŧ người cũng gϊếŧ kiểu gà mờ, làm hại hắn đầu vai trúng kiếm không nói, còn khiến cho độc phát, nếu Sở Đào thật sự là môn hạ đệ tử của hắn, A Sửu nghĩ hắn phải tát phát cho tên đệ tự vô dụng này bay luôn.
Bất quá hành động cùng ý tưởng vĩnh viễn đi ngược lại, A Sửu không chỉ không tát phát bay tiểu hoàng tử, còn chủ động nấu cơm, thật hết cách, với tình trạng hiện tại của Sở Đào không trông cậy được rồi, muốn ăn chỉ có tự thân vận động.
Đem bánh nướng cho tốt rồi đưa Sở Đào, đương nhiên đối phương không có tâm trạng ăn uống, miếu nhỏ rát nát chả rộng lớn được bao, mấy thi thể còn nằm đấy, nhìn thế nào cũng nuốt không trôi. Bất quá ánh mắt A Sửu nhìn thẳng hắn rất đáng sợ, không dám cự tuyệt Sở Đào đành từ từ nhắm hai mắt, cắn miếng lớn cố nhai.
“Không ăn, sẽ không có sức chạy trốn, ngươi cũng không muốn ngồi chờ chết đi.”
Thấy Sở Đào rất nghe lời mà ăn, A Sửu vừa lòng, tiểu hoàng tử tuy rằng vô dụng, nhưng là người duy nhất bên cạnh, cho nên hắn phải huấn luyện Sở Đào có được ý thức sinh tồn. Nếu hắn cứ cà lơ phất phơ, không chỉ có không giúp được chính mình, ngược lại là vướng chân, đã vướng chân thì phải vứt bỏ, chẳng quan tâm đối phương là con cháu quý tộc gì đó.
“Gϊếŧ người lần đầu tiên thì sợ hãi, lần thứ hai hưng phấn, đến lần thứ ba ngươi sẽ quen.” A Sửu thản nhiên nói.
Đồ ăn khô khó ăn, Sở Đào miễn cưỡng cắn hai miếng, nhịn không được ho khan đứng lên, hắn kỳ quái nhìn A Sửu, từ sau khi sát thủ xuất hiện tên này cùng lúc trước khác xa. Giọng điệu nhàn hạ dấu không được vẻ bá đạo, ngạo khí coi thường mọi sự, tựa như cảm giác đêm đó hắn đem chính mình đặt dưới thân.
Nhớ tới cảnh tượng da thịt thân cận Sở Đào hai má hơi hơi đỏ lên, nhịn không được hỏi: “Ngươi trước kia đã gϊếŧ qua rất nhiều người sao?”
“Trước mười tám tuổi.”
Mười một tuổi xuất đạo, đến mười bảy tuổi người trong giang hồ nhắc tới tên của hắn, đều bị kinh hãi biến sắc, bất quá về sau hắn luyện công trúng độc, liền rời khỏi giang hồ, vào vương phủ của Niếp Dao ở liền đã được mười năm.
“Thật là lợi hại!” Sở Đào thật sùng bái mà nói.
Theo suy đoán của Sở Đào, A Sửu hẳn là tử sĩ của phủ Niếp Dao, thả nào Niếp Dao đòi mình nhiều bạc như vậy, để huấn luyện một tử sĩ không phải công sức một sớm một chiều mà nói hết được, số tiền kia cũng là rẻ lắm rồi.
Lại nói, huấn luyện đối với tử sĩ tàn khốc vô cùng, mặt A Sửu có thể cũng vì vậy mà bị hủy, còn nhỏ để tang mẹ, sau chịu huấn luyện tử sĩ, trong đó bao khổ sở khó nói một lời, cứ vậy ý nghĩ như ngựa lướt gió Sở Đào đối A Sửu thêm phần thương tiếc, hôm qua hắn còn liều mạng cứu mình, trong thương tiếc còn có phần vui mừng, khóe miệng vì thế không tự giác mà nhếch lên.
Thấy Sở Đào đang nhai, biểu tình bỗng nhiên sùng bái, bỗng nhiên thương cảm, bỗng nhiên ngọt ngào, biến hóa quá quỷ dị, A Sửu đoán không ra tâm tư của hắn, quay đi không quản hắn điên đảo cái gì nữa. Lại nghe Sở Đào đột nhiên nói: “Chúng ta cùng chung hoạn nạn, về sau đừng gọi vương gia nữa, gọi tên ta đi.”
“Ân?” A Sửu kỳ quái nhìn hắn, thấy hắn hai má đỏ ửng, chọc người luyến tiếc, liền cười nói: “Thập Nhất.”
“Di, tất cả mọi người đều gọi ta Tiểu Đào, Thập Nhất chỉ có nương ta gọi thôi.” Sở Đào thực ngạc nhiên A Sửu gọi vậy, bất quá cũng rất vui vẻ, cảm giác quen thuộc giống như về với đoạn thời gian có mẫu thân bên cạnh.
A Sửu chính là biết Hoắc Chẩn cũng gọi Tiểu Đào, nên mới gọi khác, làm hạ nhân dùng chung đồ với người khác hắn còn chẳng ngại, huống chi chỉ là cái tên. Gọi Thập Nhất là hắn đánh bậy mà gọi, nhìn thoáng đã biết Sở Đào nghe xong vui thế nào, hắn thật muốn phá lên cười, giờ mới biết thì ra nhịn cười cũng là một việc rất thống khổ.
Hắn vẫn nghĩ Sở Đào là con lợn nhưng đánh được hổ, cùng lắm là hơi ngốc, bất quá hiện tại đã biết mình sai rồi, y căn bản từ đầu tới đuôi chính là ngu như lợn!
Sau khi ăn xong ra ngoài, thấy ngựa cư nhiên hoàn hảo không tổn hao gì, chắc sát thủ nghĩ họ không thoát nổi nên chẳng buồn gϊếŧ ngựa, ngựa được ăn cỏ xung quanh, lại nghỉ ngơi cả ngày, thoạt nhìn so với bọn hắn còn có tinh thần hơn.
“Chúng ta đi đâu?” Cùng A Sửu ngồi chung một con ngựa, Sở Đào hỏi.
Hiện tại đã không phải phiêu lưu giang hồ, mà là kiếp sống chạy trốn, lật dở ghi chú giang hồ thà Sở Đào ỷ lại hỏi A Sửu cho nhanh.
“Hướng nam, chỉ cần vào lãnh thổ Vĩnh Thặng chúng ta liền an toàn.”
Chính xác mà nói lục hoàng tử Vĩnh Thặng là chủ cũ của hắn, chỉ cần tiến vào Vĩnh Thặng, hắn ắt sẽ tìm được người tiếp ứng.
Đáng tiếc sự tình không đơn giản như A Sửu mong muốn (lúc nào mong cũng chệch =))) đi về hướng nam bọn họ đã gặp thêm mấy tốp sát thủ, nếu không phải hắn cảnh giác, trước đó đã đổi trang phục, lại bắt Sở Đào phẫn nữ trang (giả gái), chỉ sợ sớm bị phát hiện, người thuê sát thủ tựa hồ rất hiểu hắn, biết hắn sẽ đến Vĩnh Thặng, vì thế một đường đánh lén.
Không có biện pháp, a xấu chỉ có thể lựa chọn thiên lộ, trong cơ thể bốn kinh năm mạch liên tục làm đau, là độc tính đem lại phát tác đích điềm báo, tại đây phía trước, hắn đắc tìm hảo tĩnh dưỡng đích địa phương, sở đào cũng xanh không được, bị thương thêm chạy đi, hắn dọc theo đường đi vẫn đứt quãng địa khụ, hiển nhiên đã đến có thể chống đỡ đích cực hạn.
Hết cách A Sửu chỉ có thể kiếm nơi ít gây chú ý, trong cơ thể kinh mạch đảo lộn là dấu hiệu báo độc phát, trước mắt cần tìm nơi nghỉ ngơi, Sở Đào cũng mệt nhừ rồi, bị thương còn chạy vội làm hắn dọc đường bị hành hạ, hiển nhiên cũng đến cực hạn rồi.
Đêm đó hai người nghỉ lại ở một thôn hẻo lánh, A Sửu tìm một nhà dân cách thôn một chút, đưa ít bạc vụn xin ở nhờ hai ngày.
Sở Đào đối A Sửu bội phục sát đất, “Thật may người còn có tiền, nếu không chúng ta ngay cả nơi dừng chân cũng không có.”
Kia vốn là tiền của Sở Đào, chẳng qua bị hắn thó làm của riêng, vốn định cho tiểu hoàng tử dọc đường chịu chút khổ, không dự đoán được người chịu khổ đầu tiên là mình, chẳng nhẽ đây là hậu quả của hại người cuối cùng thành hại mình sao?
Sở Đào còn đầy mặt cảm kích nhìn hắn, mấy ngày bôn ba, mặt tròn hồng hồng đã gầy đi nhiều, tóc cũng xới tung, thiếu điều muốn dựng ngược, thế nhưng trên mặt vẫn ẩn ý cười.
Bọn họ đều bị thương, bất quá một đường đi Sở Đào vẫn chăm nom A Sửu nhiều hơn, lúc này mệt mỏi còn cố gắng cười, nhìn mà khiến tim hắn không tự chủ nhói lên. Bỗng cảm thấy được có đôi khi tươi cười cũng có thể làm lưỡi dao sắc bén, khiến tim đau đớn.
Sở Đào cũng không tự nói mình đang mệt mỏi, nhưng mặt mũi trắng bệch nhìn cái đủ biết hắn mệt. Thật sự là quá ngốc, ngốc đến mức nhìn hắn xong chả buồn lợi dụng hắn nữa làm gì.
Nhịn không được, A Sửu vỗ vỗ lên giường nói: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đêm nay ăn dược, sớm đi nghỉ ngơi.”
Đồ ăn nông hộ làm cũng thật thô ráp, Sở Đào miễn cưỡng ăn mấy miếng, thấy A Sửu chớp mắt đã đem bát cơm khó ăn nuốt sạch, không nhịn được hỏi:”Ngươi không thấy khó ăn sao?”
“Ta chỉ biết ta phải sống sót.” Ngẩng đầu A Sửu ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, “Nếu người khác có thể ăn, vì cái gì ngươi không thể?”
So với lời dạy bảo, lời này càng khiến Sở Đào xấu hổ, không nói lời nào bưng bát lên từ từ nhắm hai mắt đem cơm nuốt xuống, nhìn bộ đáng này của hắn A Sửu nở nụ cười, xem ra tiểu hoàng tử bắt đầu hiểu được cái gì gọi là giang hồ.
Sau khi ăn xong, hai người ăn dược, nằm chung giường ngủ, bôn ba mấy ngày sau khó được lúc ngủ ngon, Sở Đào rất nhanh liền trầm tiến mộng đẹp, lúc mơ hồ nghe một trận tiếng động làm hắn tỉnh, dụi dụi mắt, bóng tối truyền đến tiếng hít thở dồn dập bị cường ép ở cổ họng.
Sở Đào vội châm nến, ánh nến chiếu nhìn rõ hai mắt A Sửu đỏ lên phiếm tơ máu thống khổ mà trừng lớn, tựa hồ tìm không thấy tiêu điểm, cả người cuộn thành một đống, thi thoảng run rẩy, Sở Đào tay chạm vào chỉ cảm thấy hắn toàn thân nóng bỏng, mồ hôi ướt ũng áo trong.
“Ngươi như thế nào mà đột nhiên đau đớn lợi hại như vậy? Buổi tối không phải đã uống thuốc sao?” Sở Đào hoang mang lật mở đồ tìm thuốc.
“Dù có dùng......” Sau một lúc lâu, A Sửu trả lời.
Khi độc lan khắp toàn thân, thuốc giảm đau cũng khó lòng chấn áp hết được, huống hồ độc phát so với lúc trước mỗi lần một thêm mạnh mẽ. Dùng sức đánh vào vách tường, ngoại lực thêm vào tạm thời phân tán thống khổ trong cơ thể, lúc này hắn chỉ hy vọng mình giống lần trước ngất xỉu cho xong, đỡ phải chịu đau đơn dày vò.
Nước cùng dược được đưa đến bên miệng, hắn không nhớ rõ mình đã chịu dày vò bao lâu. Chỉ nghe thấy thanh âm xa vời.
“Ngươi sẽ không chết, ta cùng ngươi, ngươi không có việc gì!”
“Thập Nhất, đánh ngất ta......” A Sửu thở dốc nói.
Cái ôm ấm áp cùng giọng nói không ngừng, khiến thần trí hắn thoáng tỉnh táo lại, độc tính còn tại trong cơ thể tàn sát bừa bãi, nhưng nhịn đến lúc nhất định, tất cả cảm quan sẽ trở nên chết lặng, ngược lại sẽ không thống khổ như ban đầu, hắn không chờ được, không tự ra tay được đành thỉnh cầu Sở Đào.
“Đánh ngươi ngất, ngươi sẽ không đau nữa?” Đáng thương hề hề hỏi cho rõ, tựa hồ người đau là hắn không phải chính mình.
A Sửu gật gật đầu, bị đánh ngất so với cứ chịu đựng tốt hơn, đau này có thể kéo dài vài canh giờ, hắn không thể cứ chịu đựng mãi.
“Mạnh tay chút, đừng nương tay.”
Một đập hung hăng vào gáy khiến A Sửu được chìm vào hôn mê như mong muốn…
Tỉnh lại thân thể cảm giác ấm ấp vô cùng, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa chiếu vào, A Sửu thần trí hoảng hoảng, phát hiện trong ngực cảm giác mềm mềm......
Là Sở Đào, hắn bị chính mình ôm chặt còn gối lên tay, tay còn hằn lên vệt xanh tím bị tì lâu. A Sửu đem Sở Đào nhẹ đẩy ra, thật ra hành động nhẹ nhàng này không cần thiết, Sở Đào ngủ rất sâu, chỉ sợ có đá hắn bay xuống giường cũng không tỉnh.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt hắn một tia sáng loáng, A Sửu không nhịn được nhẹ cọ lên cái mặt mơ ngủ kia, tối hôm qua là nhờ hắn đem độc giải thoát giúp, khi đó nếu hắn muốn gϊếŧ chính mình, dễ như trở bàn tay, nhưng hắn biết Sở Đào sẽ không làm thế, hắn là tên tiểu ngu ngốc sẽ không hại người.
Nếu hắn là y sẽ không ngần ngại mà gϊếŧ luôn kẻ cản đường, đỡ vướng víu, chứ sẽ không bảo hộ bên cạnh.
“Đứa ngốc......” Nhẹ giọng nói xong, A Sửu ánh mắt lộ ra ý cười.
Có chút ngứa, Sở Đào nhún nhún mũi sau một lúc lâu mới mở mắt, thấy A Sửu cũng đã tỉnh liền nhẹ nhàng thở ra.
“Cám ơn trời đất, ngươi cuối cùng đã tỉnh, ta tối qua suýt bị ngươi bóp chết. Làm người tốt thật khó, lần sau ta phải làm chút chuẩn bị trước khi ngươi độc phát mới được.”
“Không có lần sau.” Tối hôm qua hẳn là lần cuối, A Sửu vận khí, trong cơ thể chân khí tuy rằng còn không thể điều tức, nhưng cảm giác không còn trì trệ, lần đầu có cảm giác này sau mười năm chịu độc, xem ra mẫu thân nói không sai, muốn trừ độc hoàn toàn phải mất khoảng mười năm.
“Thật tốt quá!”
Sở Đào vui vẻ ngồi dậy, bất quá nói được nửa lại ho khan, A Sửu vội hỏi: “Ta tối hôm qua có hay không làm ngươi bị thương?”
“Không có, bất quá ngươi lại tự gây thương tích, sẹo trên người ngươi đều do độc phát rồi tự tay gây lên đúng không?” Nhìn nhìn vết sẹo trên mặt A Sửu, cùng vết thương đan xen trên người hắn tối qua thấy được, Sở Đào cẩn thận hỏi.
A Sửu gật gật đầu, sở đào thực đồng tình mà thở dài, “Sao lúc độc tái phát không ai bên cạnh chăm sóc ngươi?”
Vì trên đời này trừ mẫu thân ra, không ai đáng để tín nhiệm, mà sự cao ngạo của hắn cũng không cho phép mình để mẫu thân thấy bộ dáng thống khổ đó, cho nên mười năm gian nan này, Sở Đào là người đầu tiên ở bên chiếu cố hắn.
“Ngay cả bằng hữu cũng không có, thật đáng thương.”
“Ngươi đã quên đến ngươi cũng từng thề muốn gϊếŧ ta sao.” Đã biết Sở Đào sẽ không làm vậy, A Sửu vẫn muốn trêu hắn.
“Chúng ta là người trong giang hồ ân oán phải rõ ràng, tuy ngươi thật quá đáng, nhưng, kỳ thật......” Kỳ thật khi thấy A Sửu liều mạng cứu hắn, hắn đã không muốn nhắc việc khác nữa.
Ngượng ngùng nói không ra lời, Sở Đào vội đánh trống lảng, xuống giường thu xếp điểm tâm, đơn giản nóng một chút là tốt rồi, nhìn thấy hắn tay chân bận bịu, A Sửu trong lòng nổi lên một tia tình cảm là lạ.
Vì cái gì tiểu hoàng tử có thể ngốc đến vậy? Ngốc đến mức làm người ta đau lòng.
Mệt mỏi cả một đêm dù có ăn cơm thô ráp cũng thấy được hương vị ngọt ngào, độc tố trong cơ thể đã tán hết, A Sửu tâm tình tốt lắm, cơm trưa xong xuôi liền theo chủ nhà ra ngoài kiếm chút đồ ăn cho mới mẻ, về đến nơi còn tự vào bếp nấu nướng, Sở Đào ở bên cạnh trợ giúp, nói:”Không nghĩ tới ngươi trừ công phu ra nấu nướng cũng giỏi, hay là cũng dậy ta đi.”
“Thu đồ đệ như ngươi, có ngày bị ngươi tức chết.”
Tuy nói vậy lúc rảnh tay A Sửu vẫn dạy Sở Đào một ít quyền cước, coi như cảm ơn hắn đã chiếu cố, lần này là A Sửu thật tâm dạy khác với lần trước là vội vàng chỉ bảo.
Ở nhà dân nghỉ ngơi được mấy ngày, hai người đều khôi phục thể lực, Sở Đào đối với việc luyện công rất chăm chỉ, cứ rảnh là lôi A Sửu ra bắt dạy chiêu mới, A Sửu giúp hắn sửa tư thế, nói: “Chiêu cũ còn chưa luyện tốt, đã muốn học chiêu mới sao?”
Sở Đào thân thể giờ tốt lắm, sắc mặt hồng nhuận rất nhiều, nhìn hắn say mê luyện công, A Sửu nhớ tới tình cảnh mình lúc trước luyện công, ngữ khí không khỏi có điểm sủng nịch, vừa sửa tư thế vừa kéo xuống tóc mai bị gió thổi của hắn phất qua mặt mình, có chút ngứa, tâm cũng ngứa theo.
Người đơn thuần lại đáng yêu như hắn tạo lên thứ hấp dẫn, với người luôn chìm trong hắc ám như A Sửu là một điểm trí mạng.
Nắm eo Sở Đào sửa cho đúng cùng lúc nghiêng người hôn lên mặt hắn, trêu đùa: “Nói thích ta, ta liền đem sở học cả đời dạy hết cho ngươi.”
Ánh mặt trời làm hai má càng thêm hồng nhuận, Sở Đào hạ mi mắt, ngay lúc A Sửu nghĩ mưu kế sắp thực hiện được liền bị hắn đẩy ra, không quay đầu lại chạy mất.
“Ta đi bắt cá.”
Bị gạt sang bên liền nghĩ nghĩ, gần thôn này có mỗi con sông cạn, A Sửu cười khổ: “Ngươi...... Bắt được ra cá sao?”
Bữa tối là canh cá, bất quá cùng Sở Đào không liên quan, bắt cá là A Sửu, nấu canh là A Sửu, hắn chỉ phụ trách ăn.
“Thật không dám nghĩ, nếu không có ngươi, một đường ra ngoài này không biết trải qua thế nào.” Món ngon mới mẻ làm cho Sở Đào thực thỏa mãn, lúc ăn không ngừng gắp rau cho A Sửu, thở dài: “Chúng ta cái này gọi là hoạn nạn gặp chân tình, đúng hay không?”
Kia mặt mày cong cong đáng yêu vô cùng, chứng minh chủ nhân giờ phút này thật sự thực vui vẻ, nghĩ đến bọn họ rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này, A Sửu đột nhiên có chút luyến tiếc, ở đây tiểu hoàng tử chỉ một lòng hướng về hắn, hắn cũng hy vọng đời này tiểu hoàng tử chỉ có mình hắn.
Sở Đào mệt mỏi, như trước vừa dựa vào A Sửu rất nhanh liền ngủ, hô hấp trầm ổn ngẫu nhiên truyền đến tiếng ho khan nhỏ, A Sửu nghe rất không thoải mái, vì thế đưa tay kéo hắn vào trong lòng, hai người nương tựa, cảm giác ấm áp rất nhiều.
Đêm yên tĩnh, xa xa đột nhiên truyền đến vài tiếng cú kêu, A Sửu lập tức mở
mắt, tiếng ma sát nhẹ vang giây lát đang đến gần, mang theo quen sát khí quen thuộc của sát thủ, người cuối cùng cũng đuổi tới rồi.
A Sửu vội lay tỉnh Sở Đào, người kia ngủ rất say, mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn hắn, A Sửu che miệng hắn nhỏ giọng nói: “Có người đến đây, chúng ta trước tránh đi.”
“Đừng sợ, ta đi đối phó.” Vừa học được mấy chiêu công phu mới, nghe địch nhân tới cửa, Sở Đào thật muốn thử công phu, bị A Sửu một phen giữ chặt, “Đối thủ nhiều lắm, không thể đánh bừa.”
Nếu đổi lại lúc trước, hắn sẽ không do dự ném Sở Đào ra chắn, thế nhưng giờ bất đồng, đồ đệ hắn dạy dỗ ngoan ngoãn như vậy, để đồ đệ đi mạo hiểm, cứ thấy không muốn lắm.
Kéo Sở Đào đứng lên đem chăn bông gấp lại, từ cửa sau đi ra ngoài, không ngờ sau hậu viện có một bể nước, A Sửu vui vẻ nhảy vào, Sở Đào sợ bẩn còn đang do dự liền bị A Sửu kéo mạnh, đè đầu trầm dưới nước, hôm trước vừa mới mưa, nước trong bể dâng thật cao vừa vặn che lại thân hình hai người.
Tiếng bước chân rất nhanh liền truyền đến, sau một lúc có người nói: “Bọn họ chắc không ở đây, cả thôn này đến một con ngựa cũng không có.”
A Sửu làm việc cẩn thận, sớm lấy lừa thay ngựa, sau khi ăn cũng sắp xếp lại nhà bếp, quần áo đã giấu trong ngăn tủ, nhìn thoáng qua rất giống phòng không người ở, tuy rằng trên giường còn hơi ấm, bất quá đêm đen phòng tối, bọn họ thấy không có ngựa hẳn sẽ không tra kĩ.
Nghe tiếng bước chân rời đi, A Sửu nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ Sở Đào lại động, nãy giờ ở trong nước đã lâu hắn thật sự không nín thở thêm được, A Sửu vội tới gần, môi giao nhau giúp hắn độ khí.
Lại qua hồi lâu, xung quanh không một tiếng động, A Sửu lúc này mới buông ra Sở Đào, cùng trồi lên mặt nước, dưới ánh trăng hai người đều ướt sũng bốn mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười.
Trở lại trong phòng, A Sửu lấy y phục sạch ra thay, lại giúp Sở Đào lau khô tóc, Sở Đào đối với sự cẩn thận của A Sửu phục sát đất, nhìn hắn bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta vừa rồi có tính là tương cứu lúc hoạn nạn không?”
A Sửu vừa rồi trong tình thế cấp bách phải độ khí cũng không nghĩ nhiều, giờ phút này nghe Sở Đào nhỏ giọng điều tra mặt vẻ ngượng ngùng, tâm vừa động liền ôm hắn hôn môi, Sở Đào đáp lại thật sự ngây ngô, đầu lưỡi lúng túng quấn lấy đáp lại, khiến A Sửu thực vừa lòng, vô luận như thế nào, hắn cũng là nam nhân đầu tiên của tiểu hoàng tử, lúc này hắn thật sự một lòng hướng về mình rồi.
“Ban nãy là độ khí, giờ mới là tương cứu trong lúc hoạn nạn.” Ghé vào bên tai Sở Đào trêu chọc nói.
Hai người dựa vào thật sự gần, hắn có thể rõ ràng cảm giác được hai má Sở Đào nóng rực, hơi thở hơi loạn vì nghe thấy lời tán tỉnh của mình, phần đơn thuần này thật làm người yêu thích.
Tâm động nụ hôn liền sâu thêm, A Sửu tựa vào đầu giường vừa khıêυ khí©h Sở Đào vừa vuốt ve ngực hắn, vạt áo chưa thắt nút liền dễ dàng kéo ra, từng cái chạm rất nhẹ khiến đối phương run lên như thể mời gọi, khi tay A Sửu lần đến bên dưới đã thấy nơi đó cương cứng như trụ.
“Đừng......” Thanh âm nhỏ từ miệng Sở Đào. Hắn tựa hồ cũng không ghét thân mật cùng A Sửu, thậm chí có phần chờ mong, nhưng trong lòng lại cảm giác tiến triển như vậy quá nhanh, hắn ở cùng Hoắc Chẩn năm năm cùng lắm mới chỉ hôn nhẹ.
Cảm giác được Sở Đào có điểm phân tâm, A Sửu thêm kiên quyết tay càng nắm chặt sau nhẹ nhàng nhéo một chút, thực vừa lòng nghe hắn rêи ɾỉ thành tiếng, hắn liếʍ vành tai Sở Đào nói: “Thập Nhất, ta không quan tâm trong lòng ngươi còn người khác, nhưng khi ở bên ta thì chỉ có thể nghĩ đến ta!”
Tìиɧ ɖu͙© bùng lên khó kiềm chế, Sở Đào chút kiên trì cuối cùng cũng khó giữa, cảm giác có người giúp
khác với lúc hắn tự an ủi bản thân, vòng eo lay động theo động tay cánh tay kia, lúc này hắn như say rồi.
“Ngươi cũng đến giúp ta.”
Kéo tay Sở Đào phủ lên phân thân của mình, cảm giác mát lạnh đem đến kɧoáı ©ảʍ cho hắn, hai người cùng thở dốc mà cọ lẫn nhau khiến A Sửu không tự giác mà nhớ tới đêm xuân kiều diễm lần trước, nếu không phải thân thể bọn họ đều mới chịu qua thương tích, không nên mây mưa quá sức thì hắn thật muốn giống lần trước đem Sở Đào hảo hảo yêu thương.
Hoan tình nảy lên, dưới tay động nhanh hơn, Sở Đào rất nhanh không chịu nổi, thở dốc một hơi dài liền phóng ra, trên tay cực nóng A Sửu cũng đã phóng ra trên tay hắn.
Thần trí dần quay về, nhớ tới vừa rồi bộ dáng mình vặn vẹo rêи ɾỉ trong ngực A Sửu, Sở Đào nhất thời đỏ mặt, mặc A Sửu thay hắn lau sạch tay, lại kéo hắn nằm xuống, trong bóng đêm, hai thân ảnh dựa sát vào nhau.
“A Sửu, chờ chúng ta trở lại kinh thành, ta sẽ nói với hoàng huynh muốn lập ngươi làm vương phi.” Được tay A Sửu vuốt ve khắp người làm Sở Đào thoải mái thở ra, gối lên ngực hắn mà nói.
A Sửu nghe đến lời này tay hơi ngừng, lòng có chút rối loạn.
Thì ra, chính mình cũng không chán ghét việc ở cùng tiểu hoàng tử ngốc này.