Cuối cùng phụ hoàng cũng tỉnh lại rồi.
Việc đầu tiên ông làm sau khi tỉnh lại là đón Đỗ phi ra khỏi lãnh cung, chuyển đến Phượng Loan cung, phong bà ta làm quý phi. Đó là cung điện gần nhất với tẩm cung của phụ hoàng, nơi đó rộng lớn và nguy nga. Trước đây, mẫu hậu thấy nơi đó quá tinh xảo lộng lẫy, tốn kém tiền của để bảo dưỡng nên đã bỏ hoang.
Nhưng Phượng Loan cung đã được mở cửa trở lại. Nhìn từ xa, cung điện rộng lớn như phủ đệ của thần tiên, sương mù lượn lờ trên mặt ao, từng cụm hoa sen nở rộ khắp ao, bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng uốn lượn đến đình giữa ao, tiếng cười của Đỗ Quý Phi từ đó vọng ra, làm kinh động cả đàn chim nước.
Có người đắc ý thì cũng có người thất ý. Thất ý nhất là mẫu hậu và các phi tần trong cung. Người bị khiển trách thì bị khiển trách, người bị cấm túc thì bị cấm túc. Những người từng có hiềm khích với Đỗ Quý Phi đều phải trả giá trong những ngày này. Mẫu hậu nhận được một chỉ dụ khiển trách bà vô đức vô phép, ra lệnh bà phải giao lại quyền quản lý hậu cung.
Bà mặt không biểu cảm giao lại bảo ấn, rồi đóng cửa cung, không ra ngoài nữa.
Việc thứ hai phụ hoàng làm sau khi tỉnh lại là thăng chức cho Đỗ Tử Quốc, cho ông ta làm Thượng thư lệnh, được phép tham gia bàn bạc việc quân quốc đại sự, thống lĩnh lục bộ, trực tiếp xử lý nhân tài vật lực. Chuyện tham ô của ông ta được bỏ qua nhẹ nhàng, trở thành chuyện cũ. Ngược lại, một số quan lại trước đây được hoàng phụ trọng dụng thì bị bãi chức lưu đày, xét nhà diệt tộc.
Trong một thời gian, lòng người trong kinh thành hoang mang, ta cũng thất sủng, ta từng lẻn ra khỏi Phượng Nghi cung đến Dưỡng Tâm điện của phụ hoàng để thăm người nhưng phụ hoàng vừa nhìn thấy ta đã cau mày. Ông không hề đáp lại tiếng gọi của ta, ngược lại còn nhìn ta chăm chú một lúc, đáy mắt không giấu được sự ghê tởm.
“Thật thô lỗ, con không có chút dáng vẻ của nữ nhi, sau này không có chiếu chỉ không được đến đây, đi quỳ ở Phật đường chép kinh, thu bớt tham vọng của mình lại.”
Ta... có tham vọng sao? Ta sao lại không biết. Khi quỳ ở Phật đường chép kinh từng nét từng nét, câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu ta.
“Bát Nhã Tâm kinh” hai trăm sáu mươi chữ. “Kim Cương kinh” năm nghìn chữ. “Lục tổ đàn kinh” một vạn hai nghìn chữ. Còn có “Lăng Nghiêm kinh” dài nhất, sáu vạn hai nghìn một trăm năm mươi sáu chữ. Ta chép đi chép lại những kinh văn này, d*c vọng trong lòng dường như nhạt đi nhưng tham vọng lại mọc lên như cỏ mùa xuân.