Chương 3

Giang Sơ quay đầu nhìn ta cười, lại cài trâm lên đầu cho ta, trên cây trâm có khắc loài hoa ta yêu thích nhất - hoa quế.

Hắn nói tiểu chủ nhân của hắn thật xinh đẹp.

Ta lại đỏ mặt.

Thiếu niên thật sự tuấn tú, ta cũng đã hơn hai mươi. Lúc trước ta liều mạng vì vinh hoa phú quý, cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp được Giang Sơ. Cũng chưa bao giờ nghĩ, sẽ có người vì ta mà không màng mạng sống của bản thân.

Chuyện này đối với ta là chuyện chấn động.

Trên đời này thật sự có chân tình sao?

Cho nên chúng ta ngày càng thân thiết

Thân thiết đến —-

Ta bắt đầu sợ hãi.

Buổi tối cũng không thể ngủ, trằn trọc không yên.

Trong mộng thấy lão thần tiên nói với ta, lời ông cùng ta ước định không thể vi phạm.

Nếu ta đã chọn vinh hoa phú quý, đời này tuyệt đối sẽ không có người thương.

Muốn rồi lại muốn thêm, tham lam chính là tối kỵ.

Nhưng ta chính là càng ngày càng hãm sâu vào.

Giang Sơ quỳ gối trong sân hoa quế kia, dưới ánh trăng thề: “Cả đời này ta tuyệt đối không phụ Hạ Cẩm Thư!”

Ta biết rõ những lời như vậy chỉ nên nghe, không nên để trong tim.

Đó rõ ràng là độc dược.

Nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể ta. Nó mê hoặc ta, hãy từ bỏ tất cả mọi thứ, đi đến người thật lòng yêu ta.

Ta mới biết hương vị tình yêu, ngu ngơ mờ mịt.

Ta cảm thấy đây chính là độc dược, khó trách mẫu thân ta trước khi chết, vẫn như cũ chấp niệm với người đàn ông phụ bạc kia.

Hương vị tình yêu thật kỳ diệu.

“Giang Sơ, ngươi thật sự sẽ chỉ yêu một người sao?”

Ta bắt đầu trở nên giống với kiểu nữ nhân ta coi thường nhất, mang theo tâm lý ngây thơ cùng bất an, muốn nửa kia phải hứa hẹn.

Giang Sơ gắt gao ôm ta vào lòng.

“Nếu thay lòng, chết không toàn thây.”

Lời âu yếm thật sự rất dễ nghe.

Dễ nghe đến mức, ta như ma xui quỷ khiến đồng ý cùng hắn thành thân.

Cho nên kết cục về sau, đều là ta xứng đáng.

10

Trước ngày thành thân một đêm.

Ta ở trong sân, quỳ dưới ánh trăng một đêm.

Mong lão thần tiên lần nữa hiển linh.

Là ta tham lam, mê luyến cảm giác được yêu mà Giang Sơ mang lại cho ta.

Nhưng mà lão thần tiên vẫn không xuất hiện.

Ông ấy có lẽ đang tức giận với ta, cảm thấy ta chính là kẻ không biết giữ lời.

Cho nên mới không thèm xuất hiện.

Ta mới nếm được hương vị của tình yêu, thật sự không muốn buông tay Giang Sơ.

Hắn có lẽ cũng không muốn buông tay ta.

Hắn thật sự toàn tâm toàn ý yêu ta.

“Lão thần tiên, nếu người có thể nghe thấy con nói, người có thể xuất hiện gặp con không?”

Ta dập đầu ba cái thật mạnh.

Ta chờ đến trời sáng, lão thần tiên cũng không xuất hiện. Vẫn là sân vườn hoa quế như trước đây, nhưng ta đã không còn bình tĩnh quả quyết như trước.

Ta tham luyến tình yêu.

Trời đã sáng.

Ta kiềm chế nỗi bất an, chuẩn bị thay hỉ phục chờ đến giờ lành, gả cho người ta thương.

Mà đến khi ta vào sảnh chính, muốn cùng Giang Sơ bái đường thành thân.

Chỉ thấy hỉ phục hắn để lại.

Không thấy bóng dáng.

11

Giang Sơ đột nhiên mất tích.

Hỉ phục kia hắn để lại trên giường, trong phòng vô cùng gọn gàng, không có nửa điểm giống đã từng xảy ra ẩu đả.

Trong viện lại có rất nhiều gia đinh canh gác.

Không có khả năng có người đến trả thù, mang hắn đi.

Chỉ duy nhất một khả năng

Có lẽ

Đó là Giang Sơ chủ động rời đi.

Cho nên không chút dấu vết, ta cho toàn bộ thuộc hạ tìm hắn, vẫn không thấy tung tích.

Ta lại lợi dụng nhân mạch của mình, tìm hắn khắp nơi.

Nhưng Giang Sơ giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Ta thế nào cũng không tìm thấy hắn.

Giống như thiếu niên tên Giang Sơ này từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.

Lụa đỏ ở Hạ phủ liền bị kéo xuống.

Bảo Nhi an ủi ta: “Có lẽ cô gia có chuyện đột xuất cần giải quyết, nên mới không thể tiến hành hôn lễ.”

Ta không nói gì

Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì mà hắn phải biến mất đúng vào ngày thành hôn của cả hai?

Ta thực nhanh đã biết nguyên nhân

12

Ngày ấy ta mới từ cửa hàng về

Mới vừa xuống xe ngựa, Bảo Nhi đã chạy vọt ra, khuôn mặt đáng thương mang chút tức giận, vừa thở phì phò vừa chỉ tay vào trong: “Giang Sơ đã trở lại!”

Không lâu trước đây, mỗi lần Bảo Nhi nhắc tới Giang Sơ, đều cung kính gọi một tiếng cô gia.

Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng tức giận với Giang Sơ.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Ta dò hỏi Bảo Nhi, nhưng đã sớm xách làn váy lên chạy vào trong.

Giang Sơ biến mất suốt một tháng, ta muốn biết rốt cuộc hắn xảy ra chuyện gì.

Chỉ là ta không bao giờ nghĩ tới —

Vận mệnh đúng là trêu người.

Giang Sơ ôm một cô nương xa lạ đang hôn mê.

Hắn thấy ta xuất hiện, liền đem cô nương kia đặt lên ghế, sau đó hắn quỳ gối trước mặt ta.

“Giang Sơ, chàng làm vậy là có ý gì?”

Giọng ta có chút run.

Ánh mắt ta nhìn về phía cô nương kia, tuy là đang hôn mê, nhưng có thể thấy đấy là một mỹ nhân, là một mỹ nhân hiếm có.

Giang Sơ biến mất lâu như vậy, chính là đi tìm vị cô nương đó sao?

Hắn quỳ trên đất, ngửa đầu nhìn ta chằm chằm.

Ánh mắt không còn chứa tình yêu như trước đây, hiện giờ ánh mắt hắn rối rắm, không còn bình tĩnh như trước.

Chỉ cần liếc mắt một cái, ta liền biết hắn đã khôi phục ký ức.

“Chàng là Giang Sơ sao?” Ta hỏi hắn.

Giang Sơ nói: “Phải, nhưng cũng không phải.”

Hắn lúc này mới nói với ta, trước ngày kết hôm một đêm, hắn làm thế nào cũng không ngủ được, liền đi vào trong viện múa kiếm.

Chỉ là vừa múa vài đường, đột nhiên đau đầu dữ dội.

Sau đó liền khôi phục ký ức.

“Ta là Giang Sơ đại đệ tử của Đường Môn, Đường Nguyệt là sư muội của ta, cũng là con gái của sư phụ. Chuyến đi lần này, bọn ta bị người khác ám sát, tiểu sư muội trúng độc, ta vốn muốn đi tìm thuốc giải cho nàng, không cẩn thận bị trọng thương, cho nên…”

“Cho nên mới như vậy, trời xui đất khiến bị ta nhặt được.”

Ta thay hắn nói câu cuối cùng.

Sau đó ta lại nhìn hắn, chậm rãi ngồi xuống: “Nhưng bây giờ chàng làm vậy là có ý gì?”

Ôm một tiểu sư muội đang hôn mê bất tỉnh xuất hiện ở Hạ phủ, bây giờ còn quỳ gối trước mặt ta, là muốn làm gì?

“Khôi phục ký ức liền không nói với ta lời nào, im lặng mà đi tìm tiểu sư muội, hủy lễ thành hôn của chúng ta? Giang Sơ, chàng thích nàng ta?”

Đây là lý do duy nhất ta có thể nghĩ đến

Có chút đau lòng

Nhưng nếu ta là người đến sau, vậy thì ta sẽ dứt khoát buông tay.

Giang Sơ trầm mặc thật lâu

Lại không cho ta một đáp án nào.

Nhưng im lặng, chính là đáp án.

“Nguyệt Nhi cùng ta lớn lên từ nhỏ, nàng với ta là thanh mai trúc mã. Ta đối với nàng…”

Giang Sơ nhíu mày có chút rối rắm, giống như không biết phải nói thế nào, tóm lại hắn vẫn không chịu đứng dậy.

Hắn đang suy nghĩ, nên xin lỗi ai mới tốt?

Cho nên ta trở thành người bị bỏ rơi.

Hắn lôi kéo tay ta, miệng cầu xin: “Cẩm Thư, ta xin nàng cứu Nguyệt Nhi”

Lại không trả lời ta rốt cuộc tình cảm hắn đối với Đường Nguyệt là thế nào.

Chỉ là khi nhìn bộ dạng nôn nóng của hắn, ta đại khái cũng đoán được mấy phần.

Tim ta như muốn nổ tung, trong lòng cảm thấy nặng nề, như là bị tảng đá thật to đè lên, khiến ta khó chịu đến mức hít thở không xong.

Nhưng ta vẫn kiên cường chịu đựng, không muốn để hắn nhìn thấy sự khác thường của ta.

Đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của ta.

Hạ Cẩm Thư ta cảm thấy năm đó mình đã chọn đúng, cam tâm tình nguyện dùng tình yêu đổi lấy vinh hoa phú quý.

Sau đó ta lại nuốt lời.

Có lẽ thần tiên trên trời bắt đầu nổi giận, dùng cách này trừng phạt ta.

Cho ta trơ mắt nhìn người thương của mình, nhìn hắn vì người trong lòng mà nôn nóng vạn phần. Thậm chí quỳ gối cầu xin ta, cho ta tận mắt chứng kiến tình yêu của họ.

“Ta cứu bằng cách nào?”

Ta không bao giờ tham gia vào việc của giới võ lâm, độc dược cũng là cái biết cái không.

Ta chỉ có tiền.

Giang Sơ nhìn ta cười nhạt: “Rất đơn giản. Chỉ cần nàng nguyện ý đổi hết của cải, đem tài sản giao cho Lục hoàng tử, hắn liền đồng ý đem thuốc giải cứu Nguyệt Nhi.”

Đơn giản?

Giang Sơ muốn ta đổi cả gia tài, chỉ để cứu tiểu sư muội người hắn nhớ thương.

Nhưng hắn chính là hiểu rõ, thứ ta để ý nhất chính là vinh hoa phú quý.

Hắn như thế nào có thể nói ta đem tất cả tài sản của mình ra đổi một cách đơn giản như vậy.

Ta cảm thấy hắn thật buồn cười.

Cho nên ta không chút do dự liền vung tay tát hắn một cái, dùng hết sức mà đánh.

“Giang Sơ, ngươi lấy đâu ra tự tin ta sẽ giúp ngươi?”

Giọng ta tức đến phát run.

Nam nhân trước mắt này, hắn làm ta trở nên mê man, chỉ muốn từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý để được ở bên cạnh hắn.

Đáng tiếc, lão thần tiên nói với ta.

Làm người, không thể tham lam.

Nếu ta đã chọn vinh hoa thì tuyệt đối sẽ không có một tia chân tình.

Nhưng là do ta tham lam, ta muốn có cả hai.

Chuyện trước mắt này, như là lão thần tiên trừng phạt ta.

Giang Sơ thẳng lưng mà nhìn thẳng vào mắt ta, hợp tình hợp lý nói: “Cẩm Thư, bởi vì nàng yêu ta.”

Ta bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là kẻ ngốc.

13

Lục hoàng tử, người này ta cũng biết.

Chưa nói đến hắn âm hiểm xảo trá thế nào.

Hắn cũng coi như hào phóng, đã từng nói tâm tư của hắn cho ta nghe, muốn cùng ta hợp tác, muốn ta giúp hắn một tay.

Hắn không phải là con của Hoàng Hậu, phía trên lại còn năm vị ca ca, muốn tranh giành ngai vàng khó càng thêm khó.

Lục hoàng tử Chu Sở Chi muốn bước lên đế vị, nhất định phải có chỗ hơn người.

Mà phía sau ta chính là gia tài bạc triệu, có thể giúp hắn rất nhiều.

Nhưng khi đó ta không muốn dính dáng đến ân oán hoàng thất, càng không nghĩ bị kéo vào cuộc tranh đấu của các vị hoàng tử, nên ta cự tuyệt cùng Chu Sở Chi liên minh.

Vốn dĩ cho rằng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta.

Nhưng sau khi bị ta cự tuyệt, Chu Sở Chi cũng không xuất hiện trước mặt ta lần nào nữa.

Bây giờ một lần nữa nghe được tên của hắn, thế nhưng lại là hoàn cảnh này.

Giang Sơ nói đây là độc của người Tây Vực, độc đó thật sự quá lợi hại, chỉ có thể sống được khoảng 6 tháng, sau đó liền bị độc dược hành hạ đau khổ mà chết.

Hiện giờ chỉ còn một tháng là đến ngày độc phát tán.

Thiếu một loại thuốc, liền không thể nào giải được loại độc này. Muốn đi lên Tây Vực hái loại thuốc này, dù là một năm cũng khó có thể tìm được.

Mà thuốc dẫn không thể thiếu đó, vừa vặn Chu Sở Chi lại có.--------------------------------------------------------------------------------------------------

Spoil: Ta đứng ở đấy, nhìn hai người bọn họ tình chàng ý thϊếp, liếc mắt đưa tình.

Còn ta lại giống nữ nhân ác độc, cầm gậy đánh uyên ương