Xin lưu ý: Chương này và chương sau có nhiều đoạn tấu chương và thánh chỉ dùng văn cổ, cũng như nhiều đoạn kể chi tiết y phục và buổi lễ lên ngôi. Khổ nỗi bà còm chẳng biết một chữ tiếng Trung và cũng không còn sức để ngồi tra từng chút một, vì thế, bà còm mạn phép chỉ edit hai chương này theo kiểu đại ý tóm lược mà thôi. Mong mọi người thông cảm.Vào giờ Tuất ngày mười lăm tháng sáu năm Trường Ninh thứ mười hai, Hoàng Hậu Phó thị băng hà ở Khôn Ninh Cung. Vào giờ Hợi ngày mười lăm tháng sáu năm Trường Ninh thứ mười hai, Hoàng đế Trần Vĩnh băng hà, di chiếu truyền ngôi cho Hoàng Thái Tử, tang phục lễ nghi tuân theo di chế của Thái Tổ Hoàng đế.
Đế hậu vì bệnh băng hà cùng một ngày hiếm thấy trên đời. Tuy nhiên, bất kể phi tần nội thị cung nhân trong cung hay triều thần bá tánh ngoài cung đều không quá ngạc nhiên về sự ra đi này. Phó thị vốn đã bệnh nặng, còn Hoàng đế từ khi thân chinh trở về bèn túc trực ở Khôn Ninh Cung, hạ chỉ Thái Tử giám quốc, hoàn toàn giao quyền giải quyết quân quốc đại sự cũng như hình ngục nhân sự, từ trên xuống dưới đều nhận thức bệnh tình Hoàng đế cũng khó qua khỏi.
Chư Vương, Công chúa vào cung thăm hỏi mang ra tin tức, cũng đều xác minh đế hậu thật sự bệnh nặng không dậy nổi. Vì thế, trong khi khóc tang, mọi người đều cảm nhận đế hậu băng hà cùng ngày đủ có thể thấy tình cảm sâu sắc khiến thiên địa xúc động. Đối với vấn đề thiên hạ đổi chủ, người hoảng loạn cũng không nhiều, rốt cuộc Thái Tử Trần Thiện Chiêu nhân thiện hiền đức đã sớm được thiên hạ đều biết.
Tháng sáu Quý Sửu, bá quan văn võ quân dân bô lão dâng thỉnh nguyện thư cho Hoàng Thái Tử ủng hộ lên ngôi, Hoàng Thái Tử trả lời không đồng ý vì đang trong thời gian khóc tang.
Tháng sáu Giáp Dần, bá quan văn võ quân dân bô lão quỳ cầu dâng thỉnh nguyện thư ủng hộ lên ngôi, Hoàng Thái Tử lại không đồng ý vì chưa lo xong lăng tẩm chưa nguôi ngoai nỗi nhớ thương.
Tháng sáu Ất Mão, Yến Vương Trần Thiện Duệ đích thân viết thư thỉnh nguyện, văn chương vô cùng hoa mỹ bóng bẩy, ngợi khen trưởng huynh Thái Tử, dẫn chứng từ cổ chí kim giang sơn cần truyền cho người xứng đáng, nguyện cùng thần dân ủng hộ Thái Tử lên ngôi để chỉnh đốn thiên chức, kế thừa thiên mệnh, gánh vác phó thác của tổ tiên, mang lại thái bình cho thiên hạ.
Trần Thiện Duệ đã lâu không có văn chương truyền lại cho đời sau, bức thư thỉnh nguyện chẳng những đưa vào trong cung mà ngay cả công khanh đại thần cũng sao chép lại, có người tán thưởng lời văn tha thiết, có người lặng lẽ nghị luận về việc Trần Thiện Duệ thỉnh cầu trấn thủ Vân Nam. Các võ thần cho dù từ trước có bất đồng tâm ý, nhưng trong lúc trần ai lạc định này không ai dám có dị nghị gì. Vì thế, sau ba lần ủng hộ lên ngôi, Trần Thiện Chiêu vẫn không đồng ý, mãi đến khi công khanh đại thần lại thượng thư vài lần nữa mới hạ chiếu cho Lễ Bộ chọn ngày bố cáo thiên địa tông miếu xã tắc, chuẩn bị cho nghi thức đăng cơ.
Tháng sáu Đinh Tị, vào sáng sớm, Định Quốc Công Vương Thành được cử đi báo cáo thiên địa, An Quốc Công báo cáo tông miếu, Hà Âm Hầu Trương Minh và Trần Mậu báo cáo xã tắc.
TruyenHDKhi tia nắng đầu tiên của buổi bình minh còn chưa ló dạng từ phía Đông, Trần Thiện Chiêu mặc đồ tang đi tới trước linh vị của Hoàng đế. Dâng lên rượu trái cây và tế phẩm, kết thúc nghi thức báo cáo vâng mệnh, Trần Thiện Chiêu đứng dậy nhìn linh tòa chăm chú, trong lòng sinh ra một cỗ thương cảm khó có thể tả. Mãi đến khi Lộ Khoan phía sau nhẹ giọng nhắc nhở, nói là đã đến giờ tới Phụng Thiên Điện hiến tế thiên địa, lúc này Trần Thiện Chiêu mới phục hồi tinh thần.
Khi cáo thiên địa nhất định phải trút xuống đồ tang mặc vào cổn miện. Mặc dù lúc trước cổn miện của Hoàng Thái Tử coi như nặng nề phức tạp lắm rồi, nhưng so sánh với cổn miện thiên tử mà Trần Thiện Chiêu phải mặc lần này thật không thấm vào đâu. Nguyên bộ mũ áo nặng trịch cùng một đống phụ tùng rườm rà khiến Trần Thiện Chiêu cử động vô cùng khó khăn, đừng nói đến chuyện hành lễ ba quỳ chín lạy tế cáo thiên địa. Thời khắc này, Trần Thiện Chiêu mới cảm nhận một cách sâu sắc, hai chữ "Hoàng đế" thật giống như một thân cổn miện này, vừa nặng nề mà lại khó khăn.
Sau khi tế cáo thiên địa là tới Phụng Tiên Điện hành lễ năm bái ba lạy yết cáo liệt tổ liệt tông. Đại Tề đến nay mới chỉ đời thứ ba, trong Phụng Tiên Điện chỉ cung phụng một mình Thái Tổ Hoàng đế mà thôi. Thắp hương hành lễ trước linh tòa và bức họa, nghĩ đến sự quan tâm yêu quý tổ phụ dành cho mình, Trần Thiện Chiêu cảm thấy trong lòng vô cùng bi thiết. Khi ra khỏi Phụng Tiên Điện, anh không khỏi ngẩng đầu nheo mắt nhìn mặt trời đã dần dần lên cao ở phía Đông, giấu đi lệ nóng trong hốc mắt. Trần Thiện Chiêu mặc một thân cổn miện trở lại Phụng Thiên Môn hành lễ năm bái ba lạy, vừa đứng dậy thì sau lưng truyền đến giọng cung kính của Mã Thành.
“Hoàng Thượng, chuông trống nổi lên ạ!”
Lễ Bộ định ra nghi lễ đăng cơ ở Phụng Thiên Môn. Mặc dù lựa chọn giờ giấc sớm nhất, nhưng vào tháng sáu là mùa nóng nhất trong năm, các quan viên mặc một thân triều phục đã sớm chờ trước Ngọ Môn dĩ nhiên không hề dễ chịu. Còn phần trên dưới Đông Cung vẫn mặc đồ tang, người tới lui cũng mồ hôi đầy đầu. Nghe tiếng chuông trống vang lên, Chương Hàm đã không ngủ vài ngày vừa mới thϊếp đi một chút bị bừng tỉnh, mở mắt là thấy ngay Trần Kiểu. Nghĩ đến lúc này Trần Thiện Chiêu đang đăng cơ ở Phụng Thiên Môn, trong đầu Chương Hàm chợt hiện ra những ký ức từ ngày nàng và Trần Thiện Chiêu lần đầu quen biết đến khi hiểu nhau và sống bên nhau.
Mười mấy năm qua, bọn họ nắm tay nhau vượt qua biết bao nhiêu núi cao biển rộng, hiện giờ Hoàng tôn con mọt sách khi xưa sắp quân lâm thiên hạ, đây là một kết thúc nhưng chẳng lẽ không phải là một khởi đầu khác?
Đột nhiên truyền đến tiếng roi vang dội làm nàng lập tức phục hồi tinh thần, thấy nữ nhi vừa rồi còn gối đầu lên đùi nàng thϊếp đi cũng mở mắt mơ màng, nàng nhẹ giọng hỏi: “Đại điển đăng cơ bắt đầu rồi, có phải rất muốn đi xem một chút?”
Trần Kiểu chớp mắt, nghĩ đến Trần Mân và Trần Hạo dù chưa phong vương nhưng vẫn có thể tham gia nghi thức đăng cơ, trên mặt hiện lên một tia hâm mộ, nhưng ngay sau đó bèn ôm đùi mẫu thân nói: "Đại điện đăng cơ có gì đẹp, con ở chỗ này với ngài.”
“Đứa bé ngoan.”
Chương Hàm vuốt v3 gò má mịn màng của Trần Kiểu, đột nhiên nghe được chút động tĩnh, ngẩng đầu vừa thấy Đan ma ma và Thu Vận một thân tang phục đang rón ra rón rén vào phòng, một người bưng cơm nước, một người bưng chậu vàng và khăn mặt. Chương Hàm nỗ lực ngồi thẳng người, ba ngày sau khi đế hậu cùng băng hà nàng chưa từng ăn gì, sau đó cũng chỉ ăn vội vài miếng trong lúc bận rộn. Lúc này thay vì đói bụng cồn cào thì nàng lại không muốn ăn. Rửa mặt xong, nàng miễn cưỡng húp chút cháo, ăn nửa cái màn thầu, đang muốn ra hiệu dọn đi thì Trần Kiểu đột nhiên giữ lại tay nàng.
“Trước kia ngài nói với con, cho dù ăn không được cũng phải cố ăn, nếu không thân thể sẽ chịu không nổi.”
Đối mặt với ánh mắt sáng lấp lánh của nữ nhi, Chương Hàm bật cười, cuối cùng ăn nốt nửa cái màn thầu, lúc này mới trìu mến xoa đầu cô bé nói: “Vậy là được rồi chứ?”
Thấy Trần Kiểu cười nói ra ngoài nghe động tĩnh, Đan ma ma thầm khen tiểu Quận chúa thật thông minh, sau đó gọi tới cung nhân dọn bàn ăn rồi tiếp nhận chậu vàng trong tay Thu Vận, đưa mắt ra hiệu cho Thu Vận tiến lên nói chuyện. Thu Vận hiểu ý đi đến bên cạnh Chương Hàm, chờ Đan ma ma ra ngoài mới nhẹ giọng hỏi: “Hoàng phi điện hạ, hiện giờ Hoàng Thượng đăng cơ, vụ những người ngoài cung...”
“Ngươi yên tâm, Hoàng Thượng đã có chủ ý rồi. Loại chuyện "Xong việc qua cầu rút ván" Hoàng Thượng tuyệt đối không làm. Hôm nay trong lễ đại điển đăng cơ sẽ ban bố chiếu thư đại xá thiên hạ, rất nhiều người ở trong danh sách đặc xá.” Chương Hàm thấy Thu Vận rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhướng mày hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ bọn họ có gì băn khoăn?”
“Không phải ạ...” Ánh mắt Thu Vận đảo quanh một lát, cuối cùng nhẹ giọng bẩm báo: “Hoàng phi điện hạ, Phi Hoa vẫn luôn giữ nhiệm vụ liên lạc hai đầu, thường xuyên lui tới với Thư Thất công tử, lâu ngày...”
Mặc dù Thu Vận không nói thẳng ra nhưng Chương Hàm vẫn nghe rõ ràng ngụ ý kia, nhất thời ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu, nàng mới kinh hỉ nói: “Ngươi nói thật chứ? Cô nàng kia vẫn luôn quật cường đến mức khiến người bó tay. Trong quân Liêu Vương có rất nhiều dũng sĩ nhưng cô nàng chẳng thèm chấm ai, cứ thế biến mình thành gái lỡ thì, thế nhưng lại coi trọng Thư Điềm? Chuyện khác ta không lo lắng, chỉ một vấn đề quan trọng nhất -- Thư Điềm có thiệt tình không?”
Thu Vận biết Chương Hàm lo lắng Phi Hoa bị mất đi bàn tay phải, Thư Điềm vì vậy mà không thiệt tình, lập tức cười trấn an: "Hiện giờ tay trái của Phi Hoa còn linh hoạt hơn tay phải, Thư Thất công tử dù dùng tay phải cũng đánh không lại cô ta. Hơn nữa có ngài chống lưng, Phi Hoa chỉ sợ Thư gia vẫn là tội nhân, chuyện của cô ta sẽ liên lụy...”
“Nào có liên lụy gì! Những năm gần đây Phi Hoa càng vất vả công lao càng lớn, cứ xét về vụ nổi loạn trong cung, nếu không có Phi Hoa ra sức gϊếŧ địch, Khôn Ninh Cung còn không biết phải gặp tình cảnh thế nào. Thậm chí trước khi mẫu hậu qua đời cũng từng dặn dò ta, không thể chỉ ban thưởng cho nam tử mà quên công huân của nữ tử. Vì thế, ta và Hoàng Thượng đã thương lượng qua, chờ sau khi đăng cơ sẽ ban lệnh phong cho các ngươi, ngay cả phong hào cũng nghĩ xong rồi.”
Thấy Thu Vận sửng sốt, Chương Hàm bảo cô nàng đi kêu Đan ma ma tiến vào. Chờ hai người sóng vai vào phòng, nàng lên tiếng: “Lúc trước Trục Nguyệt ra sức gϊếŧ địch mà hy sinh, Thẩm cô cô đâm cột thân vong, tuy đã trợ cấp người nhà nhưng không thể sánh được với những hành động anh hùng của họ. Vì thế, trong vòng hai ba ngày này, Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ lệnh phong khen thưởng. Dự tính của Hoàng Thượng chính là, phong Thẩm cô cô thành Dực Thánh Cung liệt phu nhân, phong Trục Nguyệt thành Hữu Thánh Chiêu liệt phu nhân. Đan ma ma và Thu Vận, một người là Vệ Thánh phu nhân, một người là Trang Tĩnh phu nhân, phong Phi Hoa thành Trang Liệt phu nhân.”
Các Hoàng đế khác đều là đăng cơ xong thì phong thưởng văn võ, nhưng Trần Thiện Chiêu ngoại trừ văn võ trọng thần lại còn nghĩ tới Thẩm cô cô và Trục Nguyệt đã chết, còn có chính mình và Thu Vận, Đan ma ma đôi mắt đẫm lệ, ngay cả tạ ơn hoặc từ chối đều quên, không biết nên nói gì cho đúng.
Còn Thu Vận thì lập tức quỳ xuống, dập đầu xong bèn lên tiếng: “Hoàng Thượng và Hoàng phi điện hạ ban phát ân điển, Thẩm cô cô, Đan ma ma và Trục Nguyệt đều xứng đáng, nhưng nô tỳ trăm triệu lần không đảm đương nổi. Lúc xưa nô tỳ bị Cảnh Khoan phái đến Trương gia gây sóng gió, được ngài tha thứ lưu lại bên người, hơn nữa còn đặc xá cũ chủ. Nếu xét về ân đức, Hoàng Thượng và Hoàng phi điện hạ ban ơn cho nô tỳ hơn xa rất nhiều so với những gì nô tỳ làm được mấy năm qua! Huống chi lúc trước Phương Thảo Bích Nhân xuất giá nên chỉ cần nô tỳ lưu lại bên cạnh ngài, nếu hiện giờ đơn độc được lệnh phong, sao không làm thất vọng hai người họ cũng là nhiều năm trung thành và tận tâm? Nếu Hoàng Thượng và Hoàng phi điện hạ thật muốn ban thưởng cho nô tỳ, xin cho nô tỳ nhậm chức trong lục cung cục là đủ rồi. Danh hiệu Phu nhân nô tỳ trăm triệu lần nhận không nổi”
Chương Hàm thấy Đan ma ma cũng quỳ xuống muốn cùng chối từ với Thu Vận, nàng vội vàng đứng dậy tự mình đỡ lên, lúc này mới nhìn Thu Vận nói: “Nếu ngươi kiên quyết như thế, ngày nào đó sẽ thụ phong cung chức cho ngươi, còn phần Đan ma ma...” Nàng cầm tay Đan ma ma thật chặt, mặt mày thành khẩn nói: “Bảo mẫu như mẹ, Đan ma ma vẫn luôn bên cạnh chăm sóc Hoàng Thượng từ khi còn nhỏ, hiện giờ lệnh phong này chẳng những là tâm nguyện của mẫu hậu trước khi lâm chung, mà cũng là một mảnh tâm ý của Hoàng Thượng để cảm ơn ma ma nhiều năm cần cù chăm chỉ chịu thương chịu khó.”