Edited by Bà Còm in truyenhdt.com
Đinh -- --
Thái phu nhân nghe vậy tay run lên, chén trà có nắp bằng sứ Quân diêu lập tức phát ra thanh âm giòn giã. Chương Hàm thoáng nhìn Trương Kỳ ngồi bên cạnh sắc mặt cũng trắng bệch, biết Trương Kỳ dĩ nhiên nghe được lời thì thầm của Sở mụ mụ vội nắm lấy tay nàng bóp thật mạnh. Ngay sau đó chỉ nghe Thái phu nhân chậm rãi phân phó: "Công chúa và Phò mã đã mang theo Trân ca nhi hồi phủ trụ lại, hãy mau đi thu xếp dọn dẹp phòng ở. Tức phụ lão Nhị, đốc thúc bọn nhỏ trở về đóng cửa đọc sách, không được ra bên ngoài lộn xộn; còn phần Đông phủ bên kia giao cho Trừ nhi toàn quyền xử lý. Tất cả giải tán đi."
(Sứ Quân diêu: tên một loại đồ sứ quý giá thời Tống, là một trong Ngũ đại danh sứ của Tống triều)
Tuy chuyện Sở mụ mụ bẩm báo người nghe được không nhiều, nhưng mấy ngày này lời đồn đãi về sự tình nghiêm trọng đang diễn ra bên ngoài là sự thật. Mặc dù đại đa số những người trong đại sảnh có tâm nghi hoặc nhưng đều không dám mở miệng dò hỏi, ngay cả Vương phu nhân cũng không ngoại lệ, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy cáo lui. Chương Hàm lôi kéo Trương Kỳ muốn chạy nhưng bị Thái phu nhân giữ lại, mà bên kia Công chúa Gia Hưng cũng bị Thái phu nhân đè xuống, còn Cố Trấn nãy giờ đứng bên cạnh hầu hạ thì chưa từng dịch chuyển một bước nào.
Chờ khi mọi người đều giải tán, Thái phu nhân nhìn Sở mụ mụ mang theo bọn nha đầu lặng lẽ lui ra mới thở dài một hơi, uể oải hỏi: "Các con đều nghe được?"
Lời này tuy không phải hỏi một người nhưng chỉ có Công chúa Gia Hưng nhẹ giọng đáp lời: "Lão tổ tông, con đã nghe được. Không dối gạt ngài, lúc nãy khi con tiến cung cầu phụ hoàng, mẫu phi đã lặng lẽ nói đến chuyện này. Chẳng những Lục An Hầu, ngay cả hai đệ đệ cũng bị tội liên đới ban chết, gia quyến lưu đày Liêu Đông, chỉ có Lục An Hầu Thái phu nhân và ấu tử Vương Quảng được ân xá. Lúc đầu trong vụ án Hàn Quốc Công, vốn dĩ mấy nhi tử niên thiếu đều bị lưu đày Liêu Đông, hiện giờ nghe nói lại phái người xử tử toàn bộ nam tử."
Công chúa Gia Hưng nói tới đây liền rùng mình, còn muốn nói nữa thì cảm thấy cổ họng nghẹn lại không thể thốt nên lời. Cố Trấn đứng một bên đặt tay lên đầu vai nàng ấn nhẹ rồi mới trầm giọng tiếp lời Công chúa: "Huệ Phi nương nương đã dặn dò mấy ngày nay không nên ra ngoài, thận trọng từ lời nói đến việc làm, ít ngày nữa trong quân sẽ khôi phục thao luyện, bảo Tứ đệ bọn họ khi tiến cung làm việc cũng phá lệ cẩn thận hơn. Chuyện này coi bộ không chỉ ngừng lại ở Lục An Hầu thôi đâu, sợ rằng kế tiếp sẽ có nhiều nhà bị liên lụy hơn."
Công chúa Gia Hưng ôm cánh tay Thái phu nhân: "Cho nên con sợ lão tổ tông lo lắng mới đi cầu phụ hoàng muốn hồi phủ trụ lại. Vốn chỉ muốn thử một lần nhưng không ngờ phụ hoàng lại đáp ứng ngay, như thế có thể suy ra vụ này không đến mức liên luỵ đến nhà chúng ta. Hơn nữa, có con và Phò mã ở trong nhà cũng coi như cấp cho những kẻ có tâm phỏng đoán Thánh ý một chút ám chỉ."
"Thập nhị nương..." Thái phu nhân cầm tay Công chúa Gia Hưng thật chặt, cảm thấy tôn tức nhi nhìn có vẻ ngây thơ trẻ con nhưng thật ra tâm tư linh hoạt hiếm thấy. Một hồi lâu bà mới khẽ thở dài, "Cố gia có thể cưới được một tức phụ như con, Trấn nhi có thể được người như con làm thê tử, thật sự thiên đại phúc khí!"
"Lão tổ tông, đây chính là ngài nói đấy nhé! Tương lai nếu có ai nói con là đố phụ, hoặc nói con không hiếu thuận, vậy con sẽ lấy ra những lời này của ngài để dùng!" Công chúa Gia Hưng đỡ cánh tay Thái phu nhân lắc qua lắc lại như làm nũng, nhìn sang phía bên kia thăm dò thấy Trương Kỳ sắc mặt trắng như tuyết còn Chương Hàm thì dường như đang trầm tư gì đó, nàng nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng. Thấy hai người đồng loạt phục hồi tinh thần, Công chúa lại trấn an, "Nhị vị muội muội không cần lo lắng, Thánh sủng dành cho Cố gia không giống những nhà khác, không có chuyện gì đâu."
Trương Kỳ xác thật đang lo lắng vấn đề này, nhưng trong đầu Chương Hàm lại đang suy nghĩ -- vì sao cả tháng trước mà Triệu Phá Quân đã có thể nhắc nhở nàng phủ Lục An Hầu sẽ xảy chuyện? Tuy chưa giáp mặt nói cho rõ ràng nhưng cẩn thận ngẫm lại, lời nhắn gởi kia thật sự đã nói toạc tình hình hiện giờ. Huống chi Triệu Phá Quân thậm chí còn dặn nàng phải nghĩ cách rời khỏi phủ Võ Ninh Hầu, chẳng lẽ hai nhà Hầu phủ được Thánh sủng, trong cung có một vị Thục phi, trong nhà còn cưới một vị Công chúa, vậy mà cũng sẽ chịu liên lụy? Nếu là như thế, vậy kế tiếp nàng nên làm gì bây giờ?
Lúc trước nàng chỉ cho rằng thoát khỏi Trương Xương Ung tới được kinh thành thì có thể kiếm được một con đường sống, nhưng bây giờ mới thấy thật sự nơi này còn nguy hiểm hơn!
Thái phu nhân lưu lại Trương Kỳ và Chương Hàm chỉ vì hai người ngồi gần nhất, hẳn là đã nghe được chuyện Sở mụ mụ bẩm báo. Lúc này thấy hai tỷ muội rốt cuộc vẫn còn trấn định, Thái phu nhân hơi gật đầu: "Đúng như Công chúa đã nói, toàn bộ kinh thành quanh năm suốt tháng lúc nào chẳng có một vài môn đình suy bại, rồi một vài nhà thừa cơ quật khởi, chúng ta đều thấy quá nhiều. Khó khăn lắm hôm nay mới hết mưa, hai đứa con không ngại đi dạo giải sầu, ta giữ lại Công chúa và Phò mã trò chuyện một lát."
Biết Thái phu nhân có rất nhiều lời muốn hỏi Cố Trấn và Công chúa Gia Hưng, hai tỷ muội lưu lại nơi này không khỏi bất tiện, Chương Hàm và Trương Kỳ liền đứng dậy cáo lui. Khi ra khỏi sảnh đường, Chương Hàm thấy sắc mặt Trương Kỳ không tốt liền kéo tay nàng đưa mắt ra hiệu. Thấy Phương Thảo Bích Nhân cùng Anh Thảo Ninh Hương đều ở ngoài cửa, Chương Hàm liền vẫy tay gọi bọn họ đến trước mặt.
"Bích Nhân và Anh Thảo trở về phòng nói với Tống mụ mụ, thời tiết lạnh nên màn cửa sổ cũng cần thay đổi."
Bích Nhân cố nhiên không thắc mắc gì, Anh Thảo lại mở miệng hỏi: "Đại tiểu thư và Hàm cô nương muốn tới nơi nào sao?"
Trương Kỳ nhàn nhạt nói: "Mấy hôm trời mưa vẫn luôn bức bối ở trong phòng, Thái phu nhân nói để tỷ muội chúng ta đi dạo khắp nơi."
Từ khi Anh Thảo bị một trận giáo huấn đã trở nên cung kính hơn rất nhiều, lúc này nghe vậy tất nhiên không hỏi nữa, kéo Bích Nhân trở về dãy phòng phía Đông. Lúc này, một nha hoàn đứng ngoài hành lang mặc áo chẽn màu xanh bóng mỉm cười nói: "Biểu tiểu thư và Hàm cô nương nếu muốn đi dạo, không bằng đến hậu hoa viên ngắm thử một chút. Trong hậu hoa viên có một hồ sen nhìn rất thú vị, hiện giờ Công chúa và Phò mã đã về chơi, đợi thời tiết tốt là mọi người có thể đi chèo thuyền."
"Cũng được. Phương Thảo Ninh Hương, các ngươi đi lấy áo choàng tới đây."
Thái phu nhân ở trong phòng nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài, bất giác lộ ra vẻ mặt như đang suy tư. Lúc này, Cố Trấn đứng một bên trầm giọng nói: "Con còn nghe Thục phi nương nương kể lại mới biết vị Hàm muội muội này thật can đảm như vậy. Nếu không nhờ nàng, cho dù Lạc Xuyên Quận vương bị quở trách, nhưng chuyện đó gây náo động lớn thì chẳng những Cố gia chúng ta mất mặt, hơn nữa còn xung đột với Tôn thất, nói không chừng vừa mất thanh danh còn vừa bị Ngự sử buộc tội kiêu căng!"
Cố Trấn thuật lại: "Lần này bị Triệu Vương Thế tử và Đông An Quận vương đánh vỡ âm mưu, Lạc Xuyên Quận vương mất hết mặt mũi. Hoàng Thượng tuy chưa từng vì chuyện đó mà giáp mặt trách cứ hắn, nhưng vẫn luôn không cho diện kiến, còn ra lệnh cho Giảng quan phạt hắn sao chép một trăm lần Lễ Ký. Còn phần Triệu Vương Thế tử, vì Lục An Hầu Thái phu nhân và ấu tử không liên quan đến mình mà quỳ hai canh giờ cầu tình ở Càn Thanh Cung. Hoàng Thượng xưa nay yêu thích hắn, mắng to tính tình ngờ nghệch của hắn lại phát tác, cuối cùng chỉ có thể mượn cớ Hoàng Hậu nương nương báo mộng để khai ân, hiện giờ hắn đang ở trong cung cấm túc chép sách. Lúc này tình hình vô cùng nghiệm trọng, hắn là một Hoàng tôn mà còn bị như thế, nhà chúng ta càng phải cẩn thận ước thúc con cháu, không thể ra ngoài gây chuyện gặp phải sự tình gì."
"Phò mã của thϊế͙p͙ à, chàng cũng đừng hàm hồ nói cái gì con cháu, còn không phải chủ yếu là hai huynh muội bên Đông phủ kia sao? Nhị nha đầu không biết nghe được lời đồn đãi từ đâu, vừa nghe thϊế͙p͙ nói muốn xin lão tổ tông tìm người liền vội vàng đẩy Hàm muội muội lại đây, cho rằng mỗi người đều cũng nghĩ giống như nó chỉ biết đến vinh hoa phú quý?"
Công chúa Gia Hưng lập tức oán giận trước mặt Thái phu nhân, sau đó bực bội nói: "Lão tổ tông, không phải con nhiều chuyện, nhưng trong Đông phủ thật sự chẳng ra thể thống gì, mẫu nhi Nhị nha đầu không nói đến, ngay cả con và Phò mã ở trong phủ mà cũng nghe nói về những hàng động lung tung rối loạn của Tam đệ ở bên ngoài, thật khó bảo toàn phụ hoàng lại không biết. Đén nước này mà Đại bá mẫu cứ mặc kệ không quản!"
Vừa nói đến Cố Chấn, tâm tình Thái phu nhân vốn đã không tốt càng khó chịu hơn vài phần. Bà liếc mắt về phía Cố Trấn, thấy bộ dáng Cố Trấn muốn nói lại thôi bèn cười khổ xua tay: "Con cũng không cần giữ ở trong lòng, ta biết con muốn nói gì. Năm đó Đại bá phụ con bận rộn bên ngoài quá nhiều, trong nhà không rảnh để lo, Đại bá mẫu con lại không giống nương của con chu toàn mọi việc, vì thế nuôi dưỡng Chấn nhi thành bộ dáng như vậy! Chuyện đã tới mức này, ngoại trừ gắt gao nhốt hắn lại canh chừng, thật sự ta cũng không biết nên làm gì khác. Tuổi tác của hắn cũng không còn nhỏ, cho dù ta có năng lực thông thiên cũng khó có thể bẻ người thẳng lại!"
Cố Trấn do dự hồi lâu mới thấp giọng nói: "Lão tổ tông, con còn biết được một tin này, xin ngài phải có chuẩn bị. Thật ra cha đã sớm tới trạm dịch ở Giang Đông, thế nhưng có người dâng tấu chương tố cáo, tố cha trước đây khi trấn thủ Thiểm Tây giam giữ riêng hơn một trăm năm mươi gia nô, lại gϊếŧ hại năm người nam nữ mà không được phép, đây phạm vào điều cấm kỵ nhất. Cho nên hiện giờ cha đang ở trạm dịch chịu tội."
Lời này vừa nói ra, Công chúa Gia Hưng lập tức đỡ cánh tay Thái phu nhân, thấy bà lảo đảo muốn ngất đi, nàng lập tức nôn nóng kêu lên: "Lão tổ tông, sự tình còn chưa có tin tức chắc chắn, trước tiên ngài đừng lo lắng, vạn sự còn có chúng con ở đây!"
"Đúng vậy, chuyện này còn chưa chắc chắn..." Thái phu nhân hít vào một hơi thật sâu, vỗ vỗ mu bàn tay Công chúa Gia Hưng, lúc này mới thở hắt ra, "Chuyện cho tới hiện giờ vẫn còn chưa rõ, không thể tự loạn trận tuyến!"
Mời vào nhà chính chủ ở wAtt,Pa,d
Hiện giờ đã qua mùng chín tháng chín, thời tiết càng ngày càng chuyển lạnh, cảnh đẹp hồ sen vào mùa hè với lá sen xanh bóng và hoa sen hồng tươi dưới ánh mặt trời dĩ nhiên đã không còn nữa, phóng mắt nhìn ra toàn hồ chỉ thấy cảnh sen lụi tàn vô cùng tiêu điều, làm người trong lòng vốn đang âm u lại càng không thoải mái. Tất cả người Cố gia đều nhận nghiêm lệnh không được ra khỏi cửa, bà tử chăm sóc hoa cỏ trong hậu hoa viên cũng không biết đã đi đâu, khắp nơi đều có vẻ hoang vắng. Chương Hàm biết trong lòng Trương Kỳ bất an, có lòng muốn khai đạo an ủi nàng vài câu, thấy rõ phủ Võ Ninh Hầu gia quy nghiêm túc, nàng bèn lưu lại Phương Thảo và Ninh Hương ở cửa hậu hoa viên.
"Sao nào, tỷ đang sợ hãi?"
"Xưa nay phủ Lục An Hầu và phủ chúng ta giống nhau, thanh thế và gia nghiệp lớn như vậy, khách khứa đầy nhà thật là náo nhiệt. Nhưng ngay cả phú quý đến thế mà đùng một cái đổ sụp thật dễ dàng, ta thật sự không thể tin được." Trương Kỳ dừng bước chân, nhìn Chương Hàm với vẻ kinh sợ nói tiếp, "Mấy ngày nay buổi tối ta đều ngủ không ngon giấc, mỗi khi mơ màng muốn ngủ thì lại hiện ra hình ảnh Lục An Hầu Thái phu nhân dẫn theo đứa nhỏ quỳ xuống cầu cứu lão tổ tông."
"Trách không được mấy ngày nay nhìn tỷ thật tiều tụy gầy ốm." Chương Hàm hơi mỉm cười, đè tay lên bả vai Trương Kỳ nói, "Trời có sập cũng không thể bỏ ăn bỏ ngủ! Tỷ chỉ cần nhớ rõ một điều, cho dù trời sập xuống cũng có người đứng trêи cao chống đỡ! Cửa ải vô cùng khó khăn mà chúng ta cũng đã vượt qua, hiện giờ không cần nghĩ nhiều như vậy!"
Chương Hàm chỉ muốn an ủi Trương Kỳ từ nhỏ đã sống trong lo sợ mà lớn lên, miễn cho nàng miên man suy nghĩ lại lâm bệnh, do đó tận hết sức đem sự tình hướng tới chỗ tốt mà nói. Nhưng nàng vừa dứt lời thì nghe phía sau vang lên một thanh âm ngả ngớn.
"Chỉ vì một sự kiện nhỏ xíu như vậy mà hai vị muội muội lo lắng nhiều đến thế?"
Theo thanh âm này, một người từ bụi hoa phía sau thong thả ung dung bước ra, không phải Cố Chấn thì còn là ai. Hắn cười tủm tỉm đi về phía Chương Hàm và Trương Kỳ chắp tay chào rồi thản nhiên nói: "Phủ Lục An Hầu cùng lắm là dựa vào bóng râm của tiền bối mà thôi. Hứa Quốc Công vừa mất thì đã suy bại ngay, đâu thể nào so được với Cố gia chúng ta nền tảng vững chắc, trong cung có Nương nương, Đại ca cưới Công chúa? Hai vị muội muội lo lắng Cố gia xảy chuyện thật sự là buồn lo vô cớ. Khó được hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đi dạo hậu hoa viên một chút? Hiện giờ trong kinh thành tình hình thế nào không ai biết rõ ràng hơn ta đâu."