Sau cuộc đi săn, mọi người vội vàng quay về. Cao Kiên đứng trong sân, chăm chú quan sát hạ nhân làm thịt, phơi khô con mồi, còn Nguyễn Lương vui vẻ chạy về phòng, tìm Đinh Lan để bàn bạc “đại sự”.
Một lát sau, Cao Kiên nghe được tiếng hét mang đầy vẻ hoảng sợ của Nguyễn Lương, sau đó, y vội vàng chạy ra khỏi phòng, mái tóc rối tung, cây trâm suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi…” – Nguyễn Lương núp sau lưng Cao Kiên rồi gầm lên: “Nếu ngươi không đồng ý thì thôi, tại sao lại làm ầm ĩ như vậy? Ta đã cho ngươi đâm một nhát rồi, ngươi còn muốn gì nữa chứ?”.
Dường như Cao Kiên đã sớm đoán được tất cả mọi việc, hắn lạnh lùng, đứng thẳng trong sân như một thanh kiếm.
Nguyễn Lương siết chặt ống tay áo của Cao Kiên, vội vàng giải thích: “Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi mà, tương lai, Cao đại nhân… Cao đại nhân nhất định sẽ cưới ngươi, ngươi sẽ trở thành thê thϊếp, có danh phận, tại sao ngươi lại không biết phân biệt tốt xấu vậy?”.
Đinh Lan chỉ vào mặt của Nguyễn Lương, nói không nên lời, nước mắt của nàng rơi xuống, lăn dài trên gò má.
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng đau lòng, y vội vàng tiến lên phía trước, lau những giọt nước mắt: “Ta đang thương lượng với nàng mà, nếu nàng không đồng ý thì ta sẽ mua một cô nương khác tặng cho Cao đại nhân, tại sao nàng lại động dao động kéo chứ? Tính cách của nàng cứng rắn như vậy, tương lai làm sao có thể trở thành một thê tử tốt được”.
Đinh Lan khẽ đảo đôi mắt vô hồn rồi quay đầu lại, nhìn Nguyễn Lương, đột nhiên, nàng vung tay lên… Cao Kiên rút kiếm, vội vàng lao về phía trước.
“Nè nè, ngươi đừng…” – Nguyễn Lương lo lắng rằng Cao Kiên sẽ tức giận đến mức đâm chết Đinh Lan, y vội vàng ngăn cản: “Ngươi đừng tính toán với nàng mà”.
Cao Kiên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tay của ngươi bị thương rồi kìa”.
“Ừ” – Nguyễn Lương buồn bã, nhìn những giọt máu đang chảy ra từ đầu ngón tay: “Nữ nhân này… thật là…”.
“Nguyễn Lương, được lắm, được lắm…” – Đinh Lan nghiến răng, dốc toàn lực tát Nguyễn Lương một cái, tuy Nguyễn Lương nhanh chóng né tránh nhưng gương mặt vẫn bị nàng ta cào bật máu.
Đinh Lan đã làm ầm ĩ đến mức độ này, cho dù Nguyễn Lương có dịu dàng, hiền lành thì vẫn không thể nhẫn nhịn được, y chỉ thẳng vào mặt của nàng, mắng không nên lời, một lát sau, Nguyễn Lương xoay người, rời đi. Đinh Lan đuổi theo đến tận cửa, nàng ném đôi giầy vào lưng của Nguyễn Lương rồi mắng: “Ngươi không phải là con người”.
Ta không phải là con người sao? Nguyễn Lương tủi thân đến mức sắp chết rồi, y ngồi trong tửu lâu, oán giận thầm nhủ: rõ ràng là ta mua nha hoàn về để hầu hạ, ta không những chu cấp bạc mà còn sủng ái nàng đến tận trời, vậy mà, khi huynh đệ của ta cảm thấy cô đơn, ta chỉ muốn nàng đến hầu hạ, khiến hắn vui vẻ thì nàng ta lại dám cầm kéo đâm ta, quả thật là ta đã chiều chuộng nàng đến mức hư hỏng rồi.
Mọi người gật đầu, có người còn bảo: tất cả là do Nguyễn công tử hiền lành, nếu trong nhà của ta mà có một nha hoàn to gan như vậy, ta đã sớm bán ả vào thanh lâu rồi.
Việc mọi người liên tục mắng Đinh Lan khiến Nguyễn Lương cảm thấy dễ chịu, cơn giận của y dần nguôi ngoai. Lúc này, Nguyễn Lương bắt đầu nghĩ đến việc quay về để thu dọn tàn cuộc nhưng y phải làm như thế nào đây? Đánh nàng ta một trận sao? Không được, như vậy là quá tàn nhẫn. Mắng nàng ta một trận sao? Cũng không được. Thêm vào đó, tính cách của Đinh Lan khá cứng rắn, không chừng nàng ta lại tiếp tục làm ầm ĩ. Vừa tưởng tượng đến viễn cảnh này, Nguyễn Lương cảm thấy đầu to như cái đấu. Trong lúc Nguyễn Lương vẫn còn đang lưỡng lự, gia đinh đã tìm đến tận cửa, bảo rằng Cao Thiếu gia có việc cần tìm người. Nguyễn Lương không dám để Cao Kiên phải chờ đợi, y vội vàng rời đi.
Vừa bước vào cửa, mọi người đã nhìn Nguyễn Lương bằng một ánh mắt mang đầy vẻ kì lạ, y thầm nhủ: chắc chắn là mọi người đang lén lút cười nhạo vì ta không thể trị gia đây mà, vừa nghĩ đến đây, Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cao Kiên im lặng, một lát sau, hắn khẽ thở dài rồi nói: “Ngươi tự xem đi”.
Nguyễn Lương đi theo Cao Kiên đến trước gian phòng, cánh cửa bật mở, Nguyễn Lương hét lên một cách sợ hãi rồi ngã ngồi trên mặt đất.
“Việc này… việc này…” – Nguyễn Lương chỉ vào thân thể đang treo lơ lửng giữa không trung.
“Thanh Lộc mang cơm đến cho nàng, sau khi gõ cửa gần nửa ngày mà vẫn không nghe nàng ta lên tiếng, Thanh Lộc mới đến tìm ta, ta vừa đến đây thì đã nhìn thấy cảnh tượng này…” – Cao Kiên thờ ơ.
“Việc này…” – Nguyễn Lương chăm chú quan sát thi thể của Đinh Lan, lúc này, ánh mắt của y tràn ngập sự đau đớn, một lát sau, Nguyễn Lương nghẹn ngào: “Tại sao nàng lại nghĩ quẩn như vậy?”.
Cao Kiên đứng bên cạnh, nhìn Nguyễn Lương gỡ thi thể của Đinh Lan xuống, nhìn y ôm nàng, nhìn y gào khóc, tất cả những hành động này đều xuất phát từ sự chân thành, không hề giả tạo nhưng Cao Kiên càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, bây giờ, không khí rét lạnh như thể trời đã vào đông.
Nguyễn Lương không thể nhận ra lý do vì sao Đinh Lan lại tự vẫn nhưng Cao Kiên lại hiểu rất rõ.
Trước đây, khi Đinh Lan lâm vào đường cùng, Nguyễn Lương đã đón nàng về, yêu thương, chăm sóc. Chắc chắn Đinh Lan nghĩ rằng nàng đã biến thành phượng hoàng mà quên mất rằng bản thân vốn không phải chính thê, thậm chí không phải là tiểu thϊếp.
Con người vốn rất tham lam, một khi giành được thứ tốt, người ta lại mong muốn có được thứ tốt hơn mà không hề bận tâm đến việc thứ tốt hơn đó liệu có dành cho mình hay không? Khi đang trải qua những ngày tháng hạnh phúc thì lại nhận được tin tức rằng: bản thân sắp bị đem tặng cho người khác, cảm giác này tựa như rơi xuống vực thẳm, khiến Đinh Lan không thể nào chấp nhận được. Nếu nàng không thể gϊếŧ nam nhân kia thì chỉ còn cách xuống tay với chính mình.
Nam nhân kia hấp dẫn tựa như châu báu nhưng trong thế gian này, liệu có bao nhiêu kẻ có thể nhận ra rằng châu báu vốn rất vô tình?
Nguyễn Lương chưa từng phạm phải sai lầm, y chỉ khiến người ta vừa yêu vừa hận, không thể buông tay, giống như trên thế gian này, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vinh hoa phú quý, công danh bổng lộc, ngọc ngà châu báu nhưng lại không thể cưỡng cầu…
Cái chết của Đinh Lan khiến Nguyễn Lương vô cùng buồn bã, dường như y không còn tinh thần để làm bất cứ việc gì. Cao Kiên rất bận rộn nên hắn chỉ còn biết sai người dẫn Nguyễn Lương đi du ngoạn khắp nơi.
Nguyễn Lương vốn là một kẻ không chịu ngồi im, nếu tại biên cương không có nơi để chơi đùa, y sẽ tự tìm nơi để chơi đùa. Sau khi đi du ngoạn, y trở về và đòi mở một tửu lâu. Đây quả thật là một việc lớn nhưng Cao Kiên chỉ lưỡng lự một lát rồi nhanh chóng đồng ý. Tại vùng biên cương, giá đất lẫn nhân công đều rất rẻ, thêm vào đó, tuy rằng nơi đây rất hẻo lánh nhưng thỉnh thoảng lại có một vài thương nhân tìm đến, những người đó không giàu có nhưng bọn họ cũng có một ít bạc.
Huống chi, tửu lâu do Nguyễn Lương xây dựng lại thanh nhã tựa như những tửu lâu tại Dương Châu, việc này khiến dân chúng trong vùng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, khách quan kéo đến tấp nập.
Nguyễn Lương mở một tửu lâu, sau đó, y lại mở một đổ phường, nếu Cao Kiên không ngăn cản, không chừng Nguyễn Lương còn mở một thanh lâu. Tin tức nhanh chóng bay đến Dương Châu, Nguyễn lão gia cảm động đến mức suýt chút nữa đã rơi nước mắt, nhi tử mà ông lo lắng nhất cuối cùng cũng đã chịu tu chí làm ăn, Nguyễn lão gia vui vẻ, điều chưởng quầy và vài tiểu nhị nhanh nhẹn, thạo việc đến giúp đỡ Nguyễn Lương.
Thật ra, Nguyễn Lương mở tửu lâu không phải để kiếm tiền, y thường xuyên ra mặt, giúp đỡ Cao Kiên tiếp đãi binh lính. Tính cách của Cao Kiên lạnh lùng, cứng rắn, trong khi đó, Nguyễn Lương lại vui vẻ, hoạt bát, mọi người đều nghĩ rằng: việc Cao đại nhân có một vị biểu huynh như vậy quả thật là điều may mắn.
Ngay cả Cao Kiên cũng nghĩ rằng: ông trời đã đối xử với hắn rất tốt.
Cao Kiên xuất thân là tiến sĩ, lại cần cù, chăm chỉ, thêm vào đó, việc có Nguyễn Lương giúp đỡ khiến Cao Kiên nhanh chóng được thăng quan. Sau khi nhận được tin tức, Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng vui vẻ, tại tửu lâu, y mở một yến tiệc thật to để chiêu đãi mọi người. Trong yến tiệc, Cao Kiên uống rất nhiều rượu, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm thấy thân thể nóng như một ngọn lửa.
Lúc này, ngoài trời đã vào thu, ban đêm, thời tiết rất lạnh, sau khi dìu Cao Kiên về phòng, Nguyễn Lương định rời đi nhưng cuối cùng, y quyết định ở lại. Nguyễn Lương ra lệnh cho hạ nhân bưng nước ấm đến, sau đó, y trèo lên giường.
Ngày thường, Cao Kiên rất nghiêm túc nhưng khi say rượu, hắn lại vô cùng đáng yêu với đôi mắt to, đen lay láy. Cao Kiên chăm chú quan sát Nguyễn Lương rồi nở một nụ cười thật tươi, nụ cười này len lỏi vào trong lòng, đánh gục trái tim của Nguyễn Lương.
Cao Kiên là một nam nhân xinh đẹp nhưng cũng không kém phần oai phong với làn da màu đồng, mái tóc dài, đen nhánh.
Nguyễn Lương là một kẻ háo sắc.
Tại nơi hẻo lánh này, Nguyễn Lương thật sự không thể tìm được cô nương xinh đẹp, sau khi Đinh Lan qua đời, Nguyễn Lương cũng không chạm vào nữ nhân. Nhưng Cao Kiên là một mỹ nhân khiến Nguyễn Lương càng nhìn càng cảm thấy yêu thích, y đối xử với Cao Kiên rất tốt. Lúc này, Nguyễn Lương chỉ hận bản thân không thể tự tay đút cho Cao Kiên ăn, mỗi buổi sáng, y đều giúp Cao Kiên chải đầu, buộc tóc một cách cẩn thận.
Mỗi khi Nguyễn Lương yêu thích một người nào đó, y đều rất chân thành nhưng Cao Kiên không hề kiêu căng, ngạo mạn. Nếu một ngày nào đó, Nguyễn Lương lạnh nhạt, hắn không oán giận, khi y quay về, Cao Kiên lại vui vẻ chấp nhận. Việc Cao Kiên không hề tính toán khiến Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hài lòng. Mùa đông, Nguyễn Lương nằm trong phòng, tìm mọi cách khiến Cao Kiên vui vẻ, hạnh phúc.
Mỗi khi ở bên cạnh Nguyễn Lương, Cao Kiên lại thầm nhủ rằng có lẽ là do đêm hôm qua, hắn lại say rượu đến mức quên cả trời đất.
Từ lúc ra đời cho đến tận bây giờ, Cao Kiên chưa từng cảm thấy vui vẻ như vậy, trong thiên hạ, không có nhiều người may mắn được tận hưởng niềm hạnh phúc này. Mỗi khi nhìn thấy ý cười trong đôi mắt tựa như hoa đào của Nguyễn Lương, Cao Kiên lại không thể ngăn cản bản thân mơ mộng đến chuyện vĩnh hằng.
Con người vốn rất tham lam, một khi giành được thứ tốt, người ta lại mong muốn có được thứ tốt hơn mà không hề bận tâm đến việc thứ tốt hơn đó liệu có dành cho mình hay không?
Mùa đông dần qua, mùa xuân lại về, Cao Kiên và Nguyễn Lương cưỡi ngựa ra khỏi thành, con ngựa phi như bay qua những cánh đồng cỏ hoang vu. Cao Kiên vừa nghe tiếng gió gào thét bên tai vừa kéo Nguyễn Lương vào lòng. Nguyễn Lương bật cười rồi quay sang nhìn Cao Kiên bằng một ánh mắt mang đầy vẻ hạnh phúc, Cao Kiên nghĩ rằng: bây giờ, dường như ta không còn ở tại vùng sa mạc hoang vu, cô độc nữa mà đã đến vùng đất Giang Nam ấm áp, vui vẻ, tiếng cười của Nguyễn Lương đã đánh thức những cây dương liễu đang ngủ say ven bờ.
Cao Kiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn nhận ra rằng: mười năm trôi qua, Nguyễn Lương không hề thay đổi, vẫn là gương mặt ấy, ánh mắt ấy nhưng dường như thời gian đã khiến tất cả trưởng thành. Năm đó, khi Nguyễn Lương vừa tròn mười tám tuổi, gương mặt của y căng tràn sức sống, bây giờ, trên gương mặt ấy lộ rõ vẻ chín chắn, mỗi ánh mắt, nụ cười của Nguyễn Lương đều khiến mọi người say mê.
Cao Kiên ghìm cương, lặng lẽ chờ đợi.
Lúc này, Nguyễn Lương tựa như một bức tranh sống động, y hết đảo mắt nhìn xung quanh rồi lại bật cười. Thỉnh thoảng, Nguyễn Lương nhíu mày, mỉm cười, cuối cùng, y nhìn thẳng vào đôi mắt của Cao Kiên.
Cao Kiên quay sang nơi khác, cố gắng né tránh, hắn nhận ra rằng: việc nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Lương quả thật là một sai lầm.