Đây có thể chỉ là quyết định trong lúc nhất thời hưng phấn của Nguyễn Lương nhưng dù sao thì y vẫn là một đại thiếu gia, sau khi sự hưng phấn qua đi, vẫn có người giúp đỡ Nguyễn Lương giải quyết mọi việc. Quản gia quét dọn căn phòng chứa củi, tu sửa thành nơi để Cao Kiên có thể trú ngụ, sau đó, lão quản gia còn nhắc nhở hắn về việc: trong phủ, nơi nào được phép đến, nơi nào không được phép đến, thời điểm nào thì phải xuống bếp để ăn cơm, một tháng được bao nhiêu tiền tiêu vặt, bao nhiêu vật dụng cá nhân. Dĩ nhiên là Cao Kiên không bán thân, cũng không cần phải làm việc như một gia nhân.
Cứ như vậy, Cao Kiên lặng lẽ ở tại biệt viện trong Nguyễn phủ, lúc này, hắn chẳng khác nào một cành cây, ngọn cỏ ven đường.
Nguyễn Lương nhanh chóng quên mất Cao Kiên.
Trong thành Dương Châu, một ca nương xinh đẹp vừa xuất hiện, bên cạnh đó, hảo huynh đệ của Nguyễn Lương lại mua được một con ngựa tuyệt sắc. Tại kinh thành phồn hoa này, có rất nhiều mỹ nữ lẫn cảnh vật tươi đẹp, liệu có bất kì kẻ nào còn nhớ đến một thiếu niên đang ở trong biệt viện?
Mỗi ngày, Cao Kiên đều chuyên tâm luyện võ, ngoài ra, hắn còn dành tất cả tiền tiêu vặt để mua sách. Lúc này, Cao Kiên cũng không thể nào nhận ra được rằng bản thân nên làm gì và không nên làm gì, hắn chỉ có thể nhớ đến những kì vọng trước đây của phụ mẫu. Khi đó, Cao Kiên vẫn còn là một tiểu hài tử hiếu động, ham chơi, bây giờ, tuy rằng không còn bất kì người nào quản thúc nhưng hắn vẫn rất tập trung vào việc học.
Mỗi buổi hoàng hôn, trong sân vườn, Cao Kiên đều chăm chỉ luyện kiếm, hắn cư xử rất khéo léo, lại không vướng vào bất kì thị phi nào khiến cho lão quản gia cảm thấy vô cùng thích thú. Bên cạnh đó, quản gia nhận ra rằng tên thiếu niên này rất có tiền đồ, trong tương lai, thiếu gia nhất định sẽ xem trọng hắn nên quản gia dần dần tìm cách lấy lòng Cao Kiên.
Hôm nay, Nguyễn Lương không rời khỏi phủ, bây giờ, y đang bước trên hành lang với tâm trạng vô cùng khó chịu. Đột nhiên, dưới ánh chiều tà, Nguyễn Lương nhìn thấy một bóng dáng thanh thoát tựa như chim nhạn, bên cạnh đó, từng đường kiếm của hắn lại như rồng bay phượng múa. Nguyễn Lương cố gắng khống chế sự tức giận rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hành lang, chăm chú quan sát đối phương.
Cao Kiên cho kiếm vào vỏ, đột nhiên, hắn nghe được tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau. Cao Kiên quay đầu lại, bây giờ, hắn nhìn thấy Nguyễn Lương bước ra từ khu vườn hoa hạnh, lúc này, những cánh hoa trắng muốt vươn đầy trên mái tóc của y, đồng thời, trong đôi mắt của Nguyễn Lương lại ẩn chứa sự vui mừng, xen lẫn một chút cảm giác sợ hãi, đây quả thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
“Rất lợi hại, hóa ra là ngươi có học võ sao?”.
“Vâng” – Cao Kiên thầm nghĩ: ta luyện võ trong sân vườn nhà ngươi đã được hai năm, vậy mà cho đến tận bây giờ, ngươi mới phát hiện ra sao?
“Sau này, ngươi đến tiền viện luyện kiếm, có được không? Kiếm pháp của ngươi quả thật là rất tuyệt” – Nguyễn Lương nhanh chóng lên tiếng, khen ngợi: “Ngươi cố gắng luyện kiếm đi, sau này, không chừng ngươi có thể thi đỗ Trạng Nguyên đó”.
Cao Kiên suy đi nghĩ lại một lát, từ trước đến giờ, hắn vẫn chưa từng nghĩ đến việc này.
Từ đó về sau, mỗi ngày, vào thời điểm một canh giờ trước khi dùng bữa trưa, Cao Kiên lại đến tiền viện để luyện kiếm. Về phía Nguyễn Lương, mỗi khi nhàn rỗi, sau giờ Ngọ, hắn lại đến tiền viện để xem Cao Kiên luyện kiếm. Việc này khiến cho Cao Kiên cảm thấy vừa tức giận lại vừa vui mừng, lúc này, hắn không thể nào hiểu được lý do vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy, cuối cùng, Cao Kiên đành mang tất cả tâm sự chôn sâu vào tận đáy lòng.
Năm đó, Cao Kiên mười bốn, còn Nguyễn Lương vừa tròn hai mươi tuổi.