Chương 10

Cho dù bây giờ, ngoài trời đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh nhưng vẫn không thể ngăn cản ước muốn về nhà của Nguyễn Lương, từng giây từng phút, y đều mong muốn rời khỏi nơi này. Cao Kiên đi tìm Nguyễn Lương để thương lượng, hắn muốn tiễn y một đoạn, cả hai sẽ thuê một chiếc xe ngựa và một xa phu, trên đường đi, hai người sẽ cùng du ngoạn, ngắm phong cảnh.

Nguyễn Lương nhanh chóng đồng ý, y thuê một chiếc xe ngựa thật to, bên trong có cả đệm và lò sưởi.

Trên đường đi, đột nhiên, Cao Kiên chỉ vào một khách *** ven đường rồi nói: “Chính là nơi này”.

“Có chuyện gì vậy?” – Nguyễn Lương nhìn ra bên ngoài.

“Chúng ta đã từng ở tại nơi đó, chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?” – Cao Kiên nói.

“Thật không?” – Nguyễn Lương chăm chú quan sát khách *** kia: “Ngươi đã từng ở trong đó sao?”.

“Không, tại nơi này, bà mai đã dẫn Đinh Lan đến”.

“À…” – Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Ngay cả việc này mà ngươi vẫn còn nhớ rõ như vậy, Lương Ngọc, chỉ cần trí nhớ của ta được một nửa của ngươi đã là tốt lắm rồi”.

Cao Kiên mỉm cười.

Nguyễn Lương nghẹn ngào: “Nàng ấy xinh đẹp nhưng lại rất xấu tính”.

“Ngươi thật là, người ta đã chết vì ngươi, vậy mà ngươi còn bảo nàng xấu tính” – Cao Kiên nói.

“Ta đâu có muốn nàng ấy chết” – Nguyễn Lương nhanh chóng phủ nhận: “Ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi mà, lúc đó, bên cạnh ngươi không có nữ nhân, nếu nàng chấp nhận đi theo ngươi, xem như cũng có nơi nương tựa, không những vậy, nàng còn có cơ hội đường đường chính chính nhập phủ Tướng quân, đây chẳng phải là một việc rất tốt sao?”.

“Tiếc rằng nàng chỉ yêu ngươi” – Cao Kiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

“Nếu nàng yêu ta thì đã không tự vẫn, cái chết của nàng khiến ta cảm thấy vô cùng đau khổ” – Nguyễn Lương không cho là đúng: “Nếu nàng yêu ta thật lòng, tại sao lại không hiểu được ta vì nàng mà phí nhiều công sức như thế nào chứ?”.

“Vậy ngươi đã phí bao nhiêu công sức vì ta rồi?” – Cao Kiên hỏi.

Nguyễn Lương liếc Cao Kiên một cái, y suy đi nghĩ lại một lát rồi bật cười: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn thành thân sao?”.

Cao Kiên im lặng, nhìn Nguyễn Lương.

“Ngươi yên tâm, sau khi hồi phủ, ta sẽ thu xếp giúp ngươi, chỉ cần ngươi thích, ta sẽ tìm mọi cách để ngươi có thể thành thân với người ta, nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu” – Nguyễn Lương bật cười: “Cao Kiên của ta tài giỏi như vậy, không chừng có thể cưới được công chúa đó”.

“Ta không thích nữ nhân” – Cao Kiên thờ ơ.

“Việc này…” – Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hoảng hốt, y lưỡng lự: “Cho dù ngươi không thích nữ nhân thì vẫn phải thành thân, sau đó, cả hai phải nhanh chóng sinh nhi tử để nối dõi tông đường, như vậy mới là đúng đắn”.

Từ trước đến nay, Nguyễn Lương vốn rất phong lưu, bây giờ, y lại lên tiếng, giảng dạy Cao Kiên về những điều đúng đắn, việc này khiến Nguyễn Lương cảm thấy có chút xấu hổ, y đảo mắt một vòng rồi vội vàng trêu đùa: “Nhưng nếu ngươi không muốn thành thân, ta cũng sẽ nuôi dưỡng ngươi cả đời”.

Đôi mắt của Cao Kiên sáng như một ngọn lửa, hắn chăm chú quan sát Nguyễn Lương.

Cho dù đường xa vạn dặm nhưng chỉ cần cố gắng thì vẫn có thể đi đến đích. Khi đến gần cổng thành Dương Châu, Cao Kiên đuổi xa phu đi rồi tìm mua hai con ngựa thật tốt. Nguyễn Lương ngây thơ cưỡi ngựa gần nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, y thầm nhủ: Cao Kiên quả thật là một nhân tài, nếu hắn muốn trộm thê tử của người khác, nhất định người ta sẽ không thể nào phát hiện.

Cao Kiên tiến về phía ngọn núi, một lát sau, hắn dừng lại, tại nơi này, mây bay lơ lửng, hòa quyện vào đỉnh núi, tựa như tiên cảnh giữa chốn trần gian.

Cao Kiên nói: “Đến nơi rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi”.

Nguyễn Lương vui vẻ, trèo khỏi lưng ngựa.

Cao Kiên trải một miếng vải bằng bố thật lớn ra rồi kéo Nguyễn Lương ngồi xuống, cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh, một lát sau, đột nhiên, hắn nói: “Chúng ta không quay về, có được không?”.

“Không quay về sao? Nếu không quay về thì chúng ta sẽ đi đâu chứ?” – Nguyễn Lương ngạc nhiên, lên tiếng.

Cao Kiên im lặng, đột nhiên, Nguyễn Lương cảm thấy có một vòng tay đang siết chặt lấy bản thân, siết chặt đến mức xương cốt của y sắp vỡ vụn, dường như cả hai thân thể đang hòa thành một. Nguyễn Lương ôm chặt Cao Kiên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ta đã hiểu được tấm lòng của ngươi rồi, tương lai, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi”.

Cao Kiên ngửa đầu, nhìn bầu trời, lúc này, hắn chỉ nhìn thấy những bông tuyết trắng xóa đang rơi xuống.

Cuối cùng, Cao Kiên cũng buông Nguyễn Lương ra.

Nguyễn Lương cúi đầu, nhìn lưỡi dao trắng như tuyết đang cắm sâu vào ***g ngực, y ngỡ rằng bản thân đang nằm mơ nhưng từng giọt máu lần lượt tràn ra đã kéo Nguyễn Lương về với hiện tại. Những giọt máu như chu sa, dần dần nhuộm đỏ bộ y phục màu trắng.

“Tại sao?” – Nguyễn Lương ngỡ ngàng.

“Ngươi là của ta” – Cao Kiên chạm vào khóe môi của Nguyễn Lương, lúc này, đôi mắt của hắn sáng rực rỡ như một vì sao.

Nguyễn Lương đã nhận ra tất cả, y nắm chặt bàn tay của Cao Kiên rồi mỉm cười: “Ngươi đó…”.

Cao Kiên ôm lấy Nguyễn Lương. Nguyễn Lương cúi đầu, khẽ rên rĩ: “Rất đau”.

Cao Kiên hôn lên trán của Nguyễn Lương một cái rồi dịu dàng lên tiếng: “Một lát sau, sẽ không còn đau nữa”.

Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hoang mang, tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ trong cuộc đời này, từ vinh hoa phú quý, tiểu mỹ nhân cho đến thê thất, người thân, tất cả đều hóa thành giấc mộng, dần dần rời khỏi y, nó đến rất nhanh nhưng đi cũng rất nhanh, khiến cho Nguyễn Lương không kịp suy ngẫm, không kịp oán hận, cứ như vậy, tất cả dần kết thúc.

“Kiếp sau…” – Nguyễn Lương ngẩn người.

“Kiếp sau” – Cao Kiên thờ ơ.

Nếu có kiếp sau…

———-

Lời cuối sách:

Nguyễn Lương giống như vinh hoa phú quý trong nhân gian, rất hấp dẫn nhưng cũng rất vô tình.

Tôi và bạn sẽ giống như Nguyễn Thiếu phu nhân, Đinh Lan hay Cao Kiên, tất cả đều đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng giữa chốn hồng trần rộng lớn này.

HOÀN