Chương 30

Tu la bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, thật ra là chỉ có Phạm Phương Thanh khó chịu thôi, Lâm Vận là rất vui vẻ.

Tối hôm đó,Lâm Vận ngủ một chiếc lều, Phạm Phương Thanh cùng Lâm Song chung một chiếc lều.

Đêm hôm đó, Phạm Phương Thanh trằn trọc không ngủ, từ khi nàng tiến vào Trúc Cơ cảnh, nàng gần như chưa bao giờ ngủ cả, thời gian ban đêm của nàng toàn bộ để tu luyện, mặc dù trôi qua khá nhàn chán nhưng thời gian qua rồi nàng cũng đã quen với việc đó, bây giờ để nàng bình thương đi ngủ, nàng thật sự không tài nào ngủ được.

Nhìn bên cạnh đang lâm vào giấc mộng Lâm Song nàng không biết phải nói sao cho phải, làm sao tu sĩ lại có thể ngủ vô tư như thế chứ, không sợ có người đánh lén hay sao, bất chợt nàng chú ý đến tròng mắt Lâm Song chuyển động, cười xấu xa một tiếng, nàng nhẹ giọng gọi:

“ Lâm Song, ngươi ngủ chưa?”

Đáp lại nàng chỉ là vài tiếng khò khò như bảo ‘ ta ngủ rồi, đưng phiền đến ta’, thấy vậy nàng cố nén cười,nói: “ ngủ rồi sao, cũng tốt, bây giờ ta đi tìm Lâm Vận trò chuyện một chút, dù sao mỹ nữ trò chuyện, chắc Lâm Vận cũng không từ chối.” ( Lâm Vận: ta từ chối, trò chuyện thì có gì vui, thực hành nhân sinh ta còn có hứng thú)

Vừa nghe đến thiếu gia, tiểu nha hoàn vội vàng mở mắt, một bộ vừa mới ngủ dậy ngáp ngủ nói: “ Phương Thanh tỷ, ngươi vừa mới gọi ta sao.”

Phạm Phương Thanh nhịn không được nữa cười ra tiếng, trêu ghẹo nói: “ không phải ngươi đang ngủ sao? Sao còn biết ta gọi ngươi.”

Bị vạch trần, tiểu nha đầu xấu hổ lè lưỡi, hết sức đáng yêu lũng lựu nói: “Phương Thanh tỷ, người lại đùa ta.”

Phạm Phương Thanh bữu môi: “ ai đùa với ngươi, bây giờ ta đi tìm Lâm Vận đây.”

Nói rồi nàng đứng dậy định đi, tiểu Lâm Song thấy vậy vội vàng giữ nàng lại, nũng nựu: “ Phương Thanh tỷ”

Phạm Phương Thanh bất dắc dĩ nói: “ thôi được rồi, không đùa với ngươi.”

Tiểu nha đầu này, không biết tên khốn kiếp Lâm Vận kia cho nàng ăn bùa mê thuốc lú gì mà khăng khăng một mực với hắn ta, hài, thật là củ cải trắng cho heo ủy, Phạm Phương Thanh cảm khái.

Bất chợt nghĩ đến điều gì, Phạm Phương Thanh sắc mặt nghiêm túc nhìn Lâm Song hỏi: “ Lâm Song, ngươi thành thật nói cho ta biết, tên khốn kiếp kia đã làm gì ngươi chưa.”

Lâm Song nghe vậy thì ngượng chín mặt, nàng biết Phạm Phương Thanh hỏi cái gì, nhỏ như muỗi đáp: “ chưa”

Phạm Phương Thanh thấy vậy thở phào nhẹ nhõ, lẩm bẩm nói: “ cũng may tên khốn kiếp đó còn chút tính người.”

Nghe vậy Lâm Song hơi cau mày, chân thành nói: “ Phương Thanh tỷ, thật ra thiếu gia là người rất tốt, rất dịu dàng hòa nhã, có phải tỷ với thiếu gia hiểu nhầm gì không?”

Phạm Phương Thanh bữu môi, dịu dàng hòa nhã, sao ta chỉ thấy hắn là một tên đáng ghét vậy, bất quá nàng cũng không nói nhiều, trong lòng chỉ yên lặng nhổ nước bọt, thật đúng là hoa si, ánh mắt cũng khác với người binh thường.

“ được rồi, không nói vấn đề này,phải rồi Lâm Song buổi tối bình thường các ngươi cũng ngủ như vậy sao, không tu luyện sao, ngươi tu vi là gì?” nàng hỏi ra những thắc mắc trong lòng mình.

Lâm Song chậm rãi lắc đầu: “ không luyện, đến cảnh giới nhất định thì tu luyện bình thường gần như không còn tác dụng gì, không có cơ duyên thì rất khó đột phá lên cảnh giới tiếp theo.”

“ vậy sao, vậy ngươi bây giờ là cảnh giới gì?” Phạm Phương Thanh thuận miệng hỏi.

“ Ta sao, ta vừa mới đột phá Nguyên Anh không lâu” Lâm Song thoải mái thừa nhận, dù sao cũng không có cái gì phải giấu diếm.

Tê….

Phạm Phương Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, nàng biết Lâm Song rất lợi hại, nếu không cũng sẽ không dễ dàng gϊếŧ chết một con sắp lên lục gia Kim Quan thú, nhưng không ngờ đối phương lại lợi hại đến vậy, Nguyên Anh tu sĩ, ở trong tông môn nguyên anh tu sĩ có thể làm được thái thương trưởng lão đó, hơn nữa cả bọn đều là một đám lão già, đâu có như Lâm Song…

Khoan đã, Phạm Phương Thanh vội vàng quay sang Lâm Song, kì quái hỏi: “Lâm Song, ngươi thành thật trả lời ta, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi”

Lâm Song bị Phạm Phương Thanh nhìn thì cảm giác mất tự nhiên, do dự trả lời: “ tính tuổi thật của ta là 16.”

Ân, nàng cùng thiếu gia bị đóng bằng thời gian 100 năm, thời gian đó không thể tính, vì vậy tuổi của nàng chỉ có 16 thôi, là vậy, chắc chắn không sai.

Phạm Phương Thanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõn, cũng may không phải một lão yêu bà, cứ tưởng tượng một lão yêu bà gọi mình là Phương Thanh tỷ là nàng lại thấy rùng mình, gai ốc sởn lên.

Bất chợt nghĩ đến cái gì, Phạm Phương Thanh giật mình quay sang Lâm Song: “ mười sáu tuổi, Nguyên Anh kì tu vi?”

Tiểu nha đầu thành thật gật đầu: “ Ừm, bởi vì ta thể chất không tốt nên mãi đến bây giờ mới có thể đột phá Nguyên Anh” Lâm Song mặt đau khổ nói.

Phạm Phương Thanh: …

Cmn thể chất không tốt.

Ngươi thể thất không tốt thì ta là gì, hóa ra ta là thể chất cặn bã à.

Phạm Phương Thanh cũng bắt đầu hoài nghi, lẽ nào bản thân mình thật là cặn bã thể chất, nếu không tại sao ta tu luyện lâu như vậy rồi mà vẫn ở Trúc Cơ sơ kì, ngươi trông người ta mới mười sáu tuổi đã là Nguyên Anh đại tu sĩ.

Giờ phút này nàng cảm thấy hoài nghi nhân sinh cực kì, thật sự mình là cặn bã sao, trong tông môn đều khen mình là thiên tài ngàn năm có một mà.

Giờ phút này nếu Lâm Vận ở đây chắc chắn sẽ vỗ tay khen hay, làm tốt lắm, không hổ là nha hoàn của ta.