Chương 275: Enuma Elish

Iskandar kinh ngạc hét lớn trong khi bản thân ông đang bị kéo giằng ra khỏi Cố Hữu Kết Giới của mình:

"Đây cũng là một Cố Hữu Kết Giới. Cố Hữu Kết Giới của chính Caster!!!"

Do là Caster, cho nên sức mạnh của Cố Hữu Kết Giới của Prelati mạnh hơn so với của Iskandar. Đồng thời tuy rằng Bảo Khí của Iskandar được tạo thành từ ý chỉ của 1 vạn Anh Linh dưới trướng, nhưng lần này ông lại không triệu hồi đội quân ra.

Cho nên, một cảnh tượng kì dị xuất hiện, một Cố Hữu Kết Giới xuất hiện bên trong Cố Hữu Kết Giới, và các Anh Linh này đều bị kéo vào bên trong nó.

"Nói cho chính xác."

Tần Thủy Hoàng - Ruler lạnh lùng nói, nhìn màn đêm đen kịt xung quanh:

"Nơi này là một nửa Cố Hữu Kết Giới. Một không gian độc lập, nhưng lại kết nối với một nơi nào đó. Rất có thể đó mới thực sự là Bảo Khí của hắn. Bằng chứng là Trẫm đã không còn cảm nhận được Bảo Khí của mình nữa."

Bảo Khí của ông là một Bảo Khí cấp độ B+, nhưng nó không thực sự mạnh ở uy lực, mà nằm ở tầm thi triển. Bảo Khí của ông được cho là có thể vươn dài ra tới tận toàn thế giới, bảo hộ mọi người trong nó và tách ly với mọi thứ ngoài hành tinh.

Bảo Khí của Prelati cho phép anh ta tạo nên một Cố Hữu Kết giới đặc thù, không phải mô phỏng theo bất kỳ nơi nào anh từng sống, mà là một nơi.. ngoại hành tinh, tràn đầy hỗn loạn. Hiện tại, bọn họ đang bị kéo vào trong Cố hữu kết giới đó.

"Thôi thì.."

Bất chợt, từ trong màn đêm đen kịt cất lên tiếng cười sung sướиɠ của Francois Prelati:

"Hãy đi tới vùng đầm lầy của thế giới này."

Thế rồi, khung cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi. Mặt đất dưới chân họ.. không, bóng đêm dưới chân họ bắt đầu thay đổi. Mặc dù từ trước tới giờ họ nhận thức rất rõ ràng rằng mình đang liên tục di chuyển, hoặc mặt đất dưới chân họ đang liên tục di chuyển, nhưng lúc những hình dáng mờ ảo xuất hiện quanh họ, ai cũng giật mình.

Chúng quá thật.

Yêu ma trong buổi đại tiệc, một cuộc diễu hành giữa công viên giải trí bỏ hoang, trẻ em la liệt chết khát chết đói, một bầu trời đầy ắp ánh sao trải dài vô tận, một thành phố xinh đẹp đến mức có thể gọi là mảnh đất hoàng kim, bóng hình của một thánh nữ phi qua giữa nơi đồng không mông quạnh, những xác chết hiệp sĩ chất đống trải dài đến tận cùng Trái Đất. Tất cả đều trông chẳng khác gì thật.

Và cuối cùng, những con quái vật quá đỗi kinh tởm đến mức chẳng lời nào tả nổi cũng xuất hiện. Những con quái vật mà Caster - Gilles đã triệu hồi ra, và những con đã xuất hiện ở bên bờ sông lúc nãy.

Chỉ duy nhất một điều khác biệt, chúng là thật!

Cảm giác bị kéo vào trong Cố Hữu Kết Giới kia đã ngừng lại, nhưng lúc này một cảm giác kinh tởm tràn qua tất cả Anh Linh nơi đây. Đang bao vây bọn họ là một đám, hàng ngàn, hàng vạn những con quái vật giống như đã xuất hiện ở bờ sông. Đằng sau chúng là những con quỷ biển, những con quái vật giống như những đống thịt mọc ra con mắt.

Trên bầu trời lại có những con sứa, hoặc những con cá đuối trông cũng kinh tởm không kém đang bay lượn. Tất cả đều đang nhằm về phía bọn họ.

Ở phía xa tận cùng của chân trời, một tòa thành đồ sộ mờ ảo hiện ra. Trông nó hết sức hoành tráng, không lời nào tả nổi, nhưng mỗi khi một Anh Linh nhìn qua đều có cảm giác rợn người.

Nó quá kì dị, kiến trúc của nó giống như được tạo ra từ những khối nửa thịt, nửa vật liệu kim loại, hình dáng xoắn ốc của nó.. vô số những xoắn ốc, những cái xoắn ốc này lại xoắn lại với nhau, khiến cho ai nhìn vào nó cũng đều dấy lên một cảm giác: Thứ này thật cuồng loạn, điên rồ.

Nói chung là hỗn loạn.

Francois Prelati ngoái nhìn về phía tòa thành, lòng tràn đầy mơ ước. Cố Hữu Kết Giới này chính là mô phỏng lại một tòa thành anh đã nhìn thấy trong ảo giác: hóa sinh của sự cuồng điên của chính thế giới: Yêu Loa Thành.

"Con chó hoang!"

Gilgamesh, lúc này đã ra khỏi con tàu chiến của anh, nhưng vẫn đứng trên không trung bằng một loại Bảo Khí nào đó, nói khiến cho Francois Prelati không thể không ngoái nhìn anh:

"Ngươi dám kéo ta vào nơi nhơ nhuốc này, thậm chí hít thở không khí nơi đây cũng là một điều sỉ nhục với ta. Có bất cứ biện hộ nào cho hành động của mình không trước khi ta gϊếŧ ngươi?!"

Dễ hiểu thay, chỉ nhìn vào đám quái vật cũng đủ thấy sự kinh tởm của nơi này chứ đừng nói là tiếp xúc với chúng.

"Chà, chỉ là trò đùa của một thằng ngốc thôi, thưa Bệ Hạ."

Francois Prelati cúi mình "kinh sợ" nói, đồng thời mỉm cười.

Câu nói thì có vẻ anh đang cầu xin nhà vua sự tha thứ bằng cách tự gọi mình là một thằng ngốc, nhưng điệu bộ thì không như thế.

“Ngu xuẩn! Đem đến tiếng cười cho kẻ khác đơn giản là bản chất của một thằng ngốc!”

Gilgamesh cười nhạt, nhưng tiếng cười tràn ngập sát ý:

“Bản thân thì tự nhận là một thằng ngốc, nhưng miệng thì lại phun ra cái lời thô kệch xin ta thứ tội cho sự ngu si của mình. Ngươi thậm chí còn chẳng phải là thứ hạng-ba rẻ tiền, ngay cả việc ngươi tự gọi bản thân là một thằng ngốc cũng không thể chấp nhận được! Ngươi không gì hơn là một thằng vô học say sưa trong sự lập dị của bản thân!”

"Gã này.."

Iskandar lắc đầu nhủ thầm:

"Có quan điểm rất đậm chất "hắn" về những thằng ngốc đó."

Saber không ý kiến, Heracles và Vlad Đệ Tam chỉ cười nhạt. Ruler vẫn chăm chăm nhìn xung quanh, không để ý đến chuyện khác.

"Ha ha ha ha ha.."

Francois Prelati cười lớn:

"Hỡi các Anh Linh và.. Nhà Vua đây, hãy đối phó với bầy giòi bọ vậy. Và sau đó.."

Ngay sau đó, anh biến mất trong một tích tắc, để rồi xuất hiện trong một hình thù mà chỉ có thể miêu tả bằng..

"Một con thú đáng ghê tởm."

Gilgamesh nhận xét, nhưng sự thận trọng trong mắt anh không giảm, ngược lại tăng lên.

"Con thú" vừa mới xuất hiện không khác gì một con ác quỷ. Đương nhiên nó không phải một con ác quỷ mà mọi người hay tưởng tượng, mà là một sinh vật tượng trưng cho sự hỗn loạn và suy đồi.

Trông nó gần giống người, nhưng lại có cánh dơi, mắt nó to hơn hẳn người bình thường, gần giống mắt ruồi. Miệng hắn kéo dài tận mang tai, trong hàm đầy răng nanh sắc nhọn. Các ngón tay biến thành một thứ trông gần giống như chân côn trùng.

Không khác gì một người khổng lồ lai ruồi.

"Các ngươi có thể đối phó với ta, như là Boss cuối!!!"

Bảo Khí: Chân Thân Ma Quỷ.

Truyền thuyết kể rằng Prelati tiết lộ hình dáng của Beelzebub với người bạn chí thân, hoặc người đó là hiện thân của Beelzebub cùng với nòi giống mà Prelati vốn có và bị biến thành một Bảo Khí.

Việc sử dụng Bảo Khí này kí©h thí©ɧ thần tính trong người anh ta, tuy nhiên chỉ ở mức hạng E- do là huyết mạch của vị thần bị trục xuất.

"Này.. cái thứ đó"

Saber lên tiếng, Heracles tiếp lời:

"Không sai, so với thứ này, con quỷ biển chẳng là cái thá gì. Hơn nữa, mọi người có nhận thấy không? Ở nơi này, ma lực của chúng ta đang bị rút cạn nhanh chóng."

Mặc dù ma lực tạo thành nên Heracles, vì nguồn gốc của ma lực là Trần Ngọc Lâm, cho nên rất dồi dào và không tiêu hao quá nhiều, nhưng anh vẫn cảm nhận ngay được sự khác biệt.

Khả năng cao là lượng ma lực bị rút đi này sẽ thành nguồn bổ sung cho Caster Giả bổ sung năng lượng, hoặc để duy trì Cố Hữu Kết Giới. Việc duy trì một lúc hai Bảo Khí cấp độ này quả thực dù là ai thì cũng vô cùng tốn sức.

"Ha ha ha ha ha.."

Gilgamesh cười lớn tiếng:

"Thách đấu? Ngươi? Còn chẳng đáng để ta liếc mắt nhìn."

Kế đó, Gilgamesh nghiêm mặt lại:

"Nhưng dám lôi ta đến nơi bẩn thỉu này, thì lại là một chuyện hoàn toàn. Ta sẽ xử lý ngươi, không phải như một đối thủ, ngươi còn chẳng đáng là thứ mà ta gọi là tạp chủng, mà giống như ta đạp chết một con kiến vậy!"

Kế đó, Gilgamesh giơ tay lên, trên tay anh đã xuất hiện một chiếc chìa khóa màu vàng chói. Anh tra nó vào trong không khí, chợt không khí rung lên.

Archer, với chiếc chìa khóa trên tay, mở con đường dẫn tới kho tàng từ không trung. Tuy nhiên, anh không triển khai Gate of Babylon. Thứ anh lấy ra chỉ là một thanh kiếm.

Nó là một vũ khí với hình dạng cực bất thường. Có những rãnh nhỏ trên lưỡi kiếm, một phần bảo vệ tay và độ dài thì tương đương với những thanh trường kiếm thường thấy. Nhưng phần quyết định là ở chỗ, thứ vũ khí này đã chệch đi quá xa so với một vũ khí sắc bén thông thường.

Nó giống như một thanh kiếm ‘cùn’ với ba phần hình trụ được phân cắt rõ ràng, và ở đỉnh được đính một vật hình xoáy. Ba chiếc trụ ấy giống như những cối xay, từ từ quay tròn xen kẽ nhau.

"Ta biết, bạn của ta."

Gilgamesh vuốt ve "thanh kiếm" như thể nó là bạn của mình trong rất lâu trước:

"Ngươi rất giận dữ vì bị gọi ra chỉ để đối phó với một con quái vật kinh tởm. Nhưng ta cũng giận dữ không kém, khu vườn của ta bị lũ quái vật tàn phá, ta chẳng thể ngó lơ được."

"Chuẩn bị đi, con thú man dại kia."

Ánh mắt của anh chĩa thẳng về Francois Prelati, kẻ đang nhíu mày nghi hoặc nhìn thanh kiếm kì quặc:

"Hãy hi vọng ngươi có thể đạt được cái chết, vì nếu ngươi còn sống, ta sẽ cho ngươi hối hận vì dám buộc ta phải dùng tới EA, toàn bộ khí cụ nhân loại tạo ra sẽ đem tới cho ngươi nỗi đau đớn tột cùng!"

Lạnh lùng, anh tuyên bố:

"Tới đây, Enuma Elish!!!"