Chương 28
Trở lại văn phòng tôi liền liên lạc với Kim Tri Nam, hắn nghe dụng ý của tôi liền gật đầu, nói tôi khi nào đến Seoul hãy liên lạc với hắn. Tôi ngắn gọn nói thêm vài câu rồi dập máy chuẩn bị cho chuyến đi đến Hàn Quốc lần này
Hai ngày sau tôi liền gánh vác sứ mệnh khởi hành đi Seoul, Kim Tri Nam đích thân ra sân bay đón làm tôi có chút áy náy. Ở trên xe chúng tôi tán gẫu.
“Tôi đã muốn so chiêu với Bùi Bân Thắng, cuối tuần này sẽ gia hạn hợp đồng”– “Cuối tuần?”. Tôi không nghĩ Ocean lại ra tay nhanh như vậy, một câu nói này đã không làm tôi có thể vô sự được nữa
– “Hắn gần nhất đang đàm phán với các doanh nghiệp Nga, không thể phân thân đi gặp chúng ta hôm nay được”. Ocean sẽ không phải vì một câu nói của hắn mà quyết định tất cả. Vậy thì Hoàn Á sẽ ra sao? Kim Tri Nam nhìn tôi mỉm cười:
“Đừng lo lắng, Hân, chúng ta cũng không phải ngày mốt sẽ đàm phán ngay. Nhưng các thương nhân Nga vẫn là thả bồ câu ra thôi, hôm nay hắn đã đi Matxcova đàm phán rồi”– “Ocean chỉ có mình hắn lo việc thương thảo hay sao? Việc gì cũng mình thân hắn gánh mà không biết mệt à?”. Tôi thật sự không nhịn được cơn tức trong bụng
– “Ha hả, Hân, nếu chỉ là một cuộc làm ăn, ngày mai hắn có thể về nước. Nhưng nếu muốn hợp tác lâu dài thì phải biết đợi. Bây giờ tôi mang cậu thăm thú một vòng Seoul cho bõ công cậu vượt ngàn trùng xa tới đây. Tôi còn có thể làm phiên dịch viên cho cậu nữa. Ha hả”– “Đa tạ ý tốt của ngài! Tôi tin tưởng vốn tiếng Anh của tôi cũng đủ xoay xở. Vương mỗ tôi không dám quấy rầy thời gian của ngài. Nếu sợ tôi bị lạc thì giới thiệu cho tôi một hướng dẫn viên du lịch thời vụ, thế nào?”
– “Ha hả, có thể tiếp đãi cậu là vinh hạnh của tôi. Hân, không cần phải đề phòng tôi như vậy, tôi không làm gì đâu”. Tôi cười, Kim Tri Nam dẫn tôi đến một khách sạn xa hoa theo kiến trúc nhà trọ, kiên trì phải hầu hạ tôi suốt hành trình, tôi cũng không từ chối
– “Tôi bây giờ có được gọi là ‘cung kính tòng mệnh’ chưa?”. Hắn nghe xong hứng chí cười to
Đơn giản đem hành lí sắp xếp một chút, Kim Tri Nam chở tôi đi ăn cơm chiều. Trên đường hắn giới thiệu cho tôi vài địa điểm nỏi tiếng ở Seoul, cùng những ngày lễ quan trọng ở Hàn Quốc. Hắn thật có tiềm năng làm hướng dẫn viên du lịch! Nhưng tiếng Hán của hắn thì không khả quan, chuyện gì hắn cũng đem tiếng Hàn trộn với tiếng Anh giải thích, tôi cái hiểu cái không nhưng vẫn lịch sự gật đầu. Cuối cùng hắn đưa tôi đến một nhà hàng mang tên Casamuro, nơi này cách ly hẳn với đường phố huyên nào bên ngoài. Bên trong là một nhà hàng cơm Tây, khéo léo kết hợp trưng bày các trang sức Hàn, sân vườn sạch sẽ, từng bàn ăn nằm một góc riêng biệt làm người ta thoải mái. Kim Tri Nam nói cho tôi biết, nhà hàng này nổi tiếng với món thịt dê tươi, thịt bò nướng hương vị độc nhật vô nhị. Ăn với thịt nướng thì phải ăn với dưa chua, cuốn với rau xanh rồi chấm nước tương mới đúng cách. Tôi lẳng lặng nghe, hắn nói cho tôi quy trình làm thịt bò nướng hệt như một nhân viên kinh doanh của nhà hàng.
Nhưng tôi thật thích thịt dê sống ở đây, ăn vào sẽ không biết đó là đồ sống. Kim Tri Nam lại không ăn nhiều mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi, nhìn đến tôi run cả ngày, vòng vo mãi cũng chưa tìm được chuyện gì để khơi mào. Hoàn hảo lão huynh họ Kim kia nhìn ra nét quẫn bách của tôi liền phá vỡ cục diện bế tắc:
“Chỗ các cậu đêm Thất Tịch có làm gì không?”*mùng 7 tháng 7 Âm Lịch*
Đêm Thất Tịch? Không phải cũng chỉ là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước thôi sao? Cái này tôi biết, nhưng hiện nay ít người xem đó là “Lễ tình nhân”. Người trẻ tuổi thường chỉ chọn 14 tháng 2 mới là Valentine thực sự. Cha mẹ tôi trước kia cũng không nói Thất Tịch là lễ tình nhân. Suy nghĩ một chút, tôi lắc đầu
Hắn cười nhìn tôi:
“Hôm nay chính là đêm Thất Tịch”– “Nga? Các anh cũng dùng lịch âm? Vậy đêm nay mọi người ở nước anh thường sẽ làm gì?”. Tôi hiếu kì
– “Vài người sẽ bái kiến tổ tiên cầu con gái. Còn lại đa phần đều ở bên vợ mình tận hưởng ngày này”. Hắn nâng mắt nhìn tôi một chút rồi lại cúi xuống nhìn bát đồ chua trước mặt.
“Hân, tôi rất vui vì ở bên cậu suốt hôm nay. Tôi thật vui. Kì thật, là tôi cố ý phải đưa cậu đi nguyên ngày hôm nay”. Nghe xong lời này, tôi nhất thời nuốt không trôi, cũng không biết phải nói gì, miệng chỉ là đơn giản nhếch lên một chút
– “Cậu…. sẽ không vì vậy mà chán ghét tôi đi?”. Hắn cẩn thận hỏi
Tôi nhíu mày một chút nói:
“Ách…. sẽ không. Kì thật tôi phải cảm ơn anh đã bỏ cả ngày hôm nay đưa đón tôi mới đúng…”. Tôi cũng không biết phải nói gì tiếp theo, thật ra, tôi không ghét hắn, còn có phần càng ngày càng thích tên Hàn Quốc này, nhưng mỗi lần nghe hắn “thổ lộ” tôi lại chịu không nổi
– “A”. Hắn dường như cố ý muốn xoa dịu cục diện căng thẳng nên thản nhiên cười, nụ cười rất không tự nhiên. “
Hân, mấy hôm sau tôi với cậu cùng đi thăm thú mua sắm quanh Seoul, thuận tiện tìm hiểu thêm về Ocean, được không? Đương nhiên, nếu cậu không đồng ý tôi có thể phải tài xế tới đưa cậu đi, muốn đi đâu cứ nói”Tôi liếc mắt nhìn hắn, cặp mắt ẩm ướt kia tự hồ không chấp nhận người khác cự tuyệt mình.
“Đa tạ ý tốt của anh, công ty các anh công việc bề bộn vậy, tôi thật sự không dám làm phiền. Mọi việc tôi có thể tự lo liệu, nếu có khó khăn gì phát sinh tôi sẽ gọi điện nhờ vả anh”. Tôi nói năng lộn xộn không rõ ràng, mắt vẫn không nhìn hắn. Hiện giờ Hoàn Á còn cần hắn giúp đỡ, tất nhiên không thể không cung kính. Hy vọng hắn không đưa ra thêm yêu cầu gì quá đáng, nếu không tôi chỉ có thể phản kháng trong bất lợi